Chương 1 Thành phố A, ga đường sắt cao tốc. Một người phụ nữ mặc quần jeans trắng xách hành lý bước ra. Cô có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn nhẹ xõa ra sau lưng, dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi như anh đào, cho dù ngước mặt lên trời cũng khiến người ta không thể rời mắt. “Xin chào, cô chính là Thư tiểu thư đúng không? Tôi là tài xế của Hoắc gia.” Thư Tình gật đầu, cô không chút để ý theo tài xế lên xe, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi. Xe rời khỏi ga đường sắt cao tốc, trên đường, tài xế không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm mắt phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là vị hôn thê của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thành là ai? Là tổng tài của Hoắc Thị, năm ấy hai mươi mốt tuổi, nhưng là một người mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cao minh, trong giới thương nghiệp không ai không sợ. Nói đến cũng thật buồn cười, nhiều năm trước Hoắc lão gia tử vậy mà lại lập hôn ước cho Hoắc Vân Thành, mà đối tượng kết hôn lại không có bối…
Chương 13
Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ HônTác giả: Hà ĐằngTruyện Ngôn TìnhChương 1 Thành phố A, ga đường sắt cao tốc. Một người phụ nữ mặc quần jeans trắng xách hành lý bước ra. Cô có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn nhẹ xõa ra sau lưng, dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi như anh đào, cho dù ngước mặt lên trời cũng khiến người ta không thể rời mắt. “Xin chào, cô chính là Thư tiểu thư đúng không? Tôi là tài xế của Hoắc gia.” Thư Tình gật đầu, cô không chút để ý theo tài xế lên xe, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi. Xe rời khỏi ga đường sắt cao tốc, trên đường, tài xế không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm mắt phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là vị hôn thê của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thành là ai? Là tổng tài của Hoắc Thị, năm ấy hai mươi mốt tuổi, nhưng là một người mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cao minh, trong giới thương nghiệp không ai không sợ. Nói đến cũng thật buồn cười, nhiều năm trước Hoắc lão gia tử vậy mà lại lập hôn ước cho Hoắc Vân Thành, mà đối tượng kết hôn lại không có bối… Chương 13Một con nhóc nhà quê bày ra dáng vẻ đó cho ai xem, rõ ràng chẳng có tư bản gì chống lưng còn tự đại đến thế. Hừ!Đầu chợt lóe lên, cô nghĩ ra một cách, Từ Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của Thư Tình, nở một nụ cười độc ác.Thư Tình nâng một ly rượu vang lên, tự bước tới một góc yên tĩnh vắng người rồi ngồi xuống.Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thư Tình dựa vào trực giác nhìn qua, ánh mắt xuyên qua biển người, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hoắc Vân Thành.Từ sau khi Thư Tình đàn xong, Hoắc Vân Thành chưa từng rời ánh mắt khỏi người cô.Anh còn đang nghĩ sao cô lại biết đánh đàn piano, rồi khí chất cao quý dường như bẩm sinh đã có của cô không giống với khí chất nên có của một cô gái nông thôn. Hoắc Vân Thành nhận ra Thư Tình nhìn về phía anh, lập tức hồi thần, tim giật thót một cái.Nhưng ngay sau đó, anh thấy Thư Tình dường như coi anh như không tồn tại, cô chỉ quét mắt lướt qua người anh, rồi nhìn sang phía khác ngay.Hoắc Vân Thành nén cơn giận không lý do của mình xuống. Cục tức mắc kẹt trong lồng ngực khiến anh vô cùng khó chịu.Thư Tình nhấp một ngụm rượu, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, cô cúi đầu cười giễu.Cô biết Hoắc Vân Thành khi nãy nhìn mình là đang nghĩ gì. Cô đánh đàn tốt như vậy, loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, phiến diện, ngạo mạn như anh ta vốn chỉ đợi để xem cô mất mặt, lúc này chắc chắn đang vô cùng kinh ngạc.Cứ từ từ mà tính đi!Cô vốn dĩ không thích tiếp xúc với loại đàn ông tự cao tự đại.Ba tháng này cứ coi như chơi đùa một hồi đi.Một mình ngồi hồi lâu, tính toán thời gian vừa lúc, Thư Tình ra ngoài chuẩn bị đi về trước.Vừa định bắt một chiếc taxi, giọng nói của Hoắc Vân Thành đột nhiên vang lên từ phía sau: “Ai cho cô tự ý đi về?”Thư Tình quay người nhìn sang thì thấy Hoắc Vân đang đi về phía cô, rõ ràng là đi theo cô ra đây.“Là ai quy định tôi đi về thì phải báo cáo với anh? Hoắc Vân Thành, đến giờ tan sở rồi, tôi cũng không phải là thuộc cấp dưới trướng của anh, tôi muốn làm gì là quyền tự do của tôi.”Thư Tình cảm thấy Hoắc Vân Thành thật vô lý.Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt hai người, tài xế bước xuống xe, mở cửa cho hai người.Thư Tình nhận ra đó là xe của Hoắc Vân Thành, anh quay mặt về chỗ khác, nói: “Muộn thế này một mình bắt taxi không an toàn. Chúng ta cùng nhau trở về, mắc công xảy ra chuyện gì cô lại ăn vạ lên người Hoắc gia bọn tôi nữa.”Thư Tình nhíu mày: “Nếu như là sợ tôi ăn vạ tiền thì không cần, tiền của Hoắc gia các anh, tôi còn chướng mắt.”Nói xong, Thư Tình liền muốn đi, Hoắc Vân Thanh vươn tay giữ chặt cổ tay cô, gằn giọng nói: “Lên xe!”Đón lấy ánh mắt tức giận của Thư Tình, Hoắc Vân Thành lại nói: “Tôi đã hứa với ông phải ở cùng cô ba tháng, cho nên trong thời gian này tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cô.”Ngụ ý là, anh chỉ không muốn phải chịu trách nhiệm cho bất trắc gì xảy ra nên mới miễn cưỡng phải đi về chung với Thư Tình.
Chương 13
Một con nhóc nhà quê bày ra dáng vẻ đó cho ai xem, rõ ràng chẳng có tư bản gì chống lưng còn tự đại đến thế. Hừ!
Đầu chợt lóe lên, cô nghĩ ra một cách, Từ Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của Thư Tình, nở một nụ cười độc ác.
Thư Tình nâng một ly rượu vang lên, tự bước tới một góc yên tĩnh vắng người rồi ngồi xuống.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thư Tình dựa vào trực giác nhìn qua, ánh mắt xuyên qua biển người, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hoắc Vân Thành.
Từ sau khi Thư Tình đàn xong, Hoắc Vân Thành chưa từng rời ánh mắt khỏi người cô.
Anh còn đang nghĩ sao cô lại biết đánh đàn piano, rồi khí chất cao quý dường như bẩm sinh đã có của cô không giống với khí chất nên có của một cô gái nông thôn. Hoắc Vân Thành nhận ra Thư Tình nhìn về phía anh, lập tức hồi thần, tim giật thót một cái.
Nhưng ngay sau đó, anh thấy Thư Tình dường như coi anh như không tồn tại, cô chỉ quét mắt lướt qua người anh, rồi nhìn sang phía khác ngay.
Hoắc Vân Thành nén cơn giận không lý do của mình xuống. Cục tức mắc kẹt trong lồng ngực khiến anh vô cùng khó chịu.
Thư Tình nhấp một ngụm rượu, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, cô cúi đầu cười giễu.
Cô biết Hoắc Vân Thành khi nãy nhìn mình là đang nghĩ gì. Cô đánh đàn tốt như vậy, loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, phiến diện, ngạo mạn như anh ta vốn chỉ đợi để xem cô mất mặt, lúc này chắc chắn đang vô cùng kinh ngạc.
Cứ từ từ mà tính đi!
Cô vốn dĩ không thích tiếp xúc với loại đàn ông tự cao tự đại.
Ba tháng này cứ coi như chơi đùa một hồi đi.
Một mình ngồi hồi lâu, tính toán thời gian vừa lúc, Thư Tình ra ngoài chuẩn bị đi về trước.
Vừa định bắt một chiếc taxi, giọng nói của Hoắc Vân Thành đột nhiên vang lên từ phía sau: “Ai cho cô tự ý đi về?”
Thư Tình quay người nhìn sang thì thấy Hoắc Vân đang đi về phía cô, rõ ràng là đi theo cô ra đây.
“Là ai quy định tôi đi về thì phải báo cáo với anh? Hoắc Vân Thành, đến giờ tan sở rồi, tôi cũng không phải là thuộc cấp dưới trướng của anh, tôi muốn làm gì là quyền tự do của tôi.”
Thư Tình cảm thấy Hoắc Vân Thành thật vô lý.
Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt hai người, tài xế bước xuống xe, mở cửa cho hai người.
Thư Tình nhận ra đó là xe của Hoắc Vân Thành, anh quay mặt về chỗ khác, nói: “Muộn thế này một mình bắt taxi không an toàn. Chúng ta cùng nhau trở về, mắc công xảy ra chuyện gì cô lại ăn vạ lên người Hoắc gia bọn tôi nữa.”
Thư Tình nhíu mày: “Nếu như là sợ tôi ăn vạ tiền thì không cần, tiền của Hoắc gia các anh, tôi còn chướng mắt.”
Nói xong, Thư Tình liền muốn đi, Hoắc Vân Thanh vươn tay giữ chặt cổ tay cô, gằn giọng nói: “Lên xe!”
Đón lấy ánh mắt tức giận của Thư Tình, Hoắc Vân Thành lại nói: “Tôi đã hứa với ông phải ở cùng cô ba tháng, cho nên trong thời gian này tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cô.”
Ngụ ý là, anh chỉ không muốn phải chịu trách nhiệm cho bất trắc gì xảy ra nên mới miễn cưỡng phải đi về chung với Thư Tình.
Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ HônTác giả: Hà ĐằngTruyện Ngôn TìnhChương 1 Thành phố A, ga đường sắt cao tốc. Một người phụ nữ mặc quần jeans trắng xách hành lý bước ra. Cô có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn nhẹ xõa ra sau lưng, dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt hoa đào trong veo sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi như anh đào, cho dù ngước mặt lên trời cũng khiến người ta không thể rời mắt. “Xin chào, cô chính là Thư tiểu thư đúng không? Tôi là tài xế của Hoắc gia.” Thư Tình gật đầu, cô không chút để ý theo tài xế lên xe, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi. Xe rời khỏi ga đường sắt cao tốc, trên đường, tài xế không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm mắt phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là vị hôn thê của Hoắc tổng. Hoắc Vân Thành là ai? Là tổng tài của Hoắc Thị, năm ấy hai mươi mốt tuổi, nhưng là một người mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cao minh, trong giới thương nghiệp không ai không sợ. Nói đến cũng thật buồn cười, nhiều năm trước Hoắc lão gia tử vậy mà lại lập hôn ước cho Hoắc Vân Thành, mà đối tượng kết hôn lại không có bối… Chương 13Một con nhóc nhà quê bày ra dáng vẻ đó cho ai xem, rõ ràng chẳng có tư bản gì chống lưng còn tự đại đến thế. Hừ!Đầu chợt lóe lên, cô nghĩ ra một cách, Từ Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của Thư Tình, nở một nụ cười độc ác.Thư Tình nâng một ly rượu vang lên, tự bước tới một góc yên tĩnh vắng người rồi ngồi xuống.Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thư Tình dựa vào trực giác nhìn qua, ánh mắt xuyên qua biển người, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hoắc Vân Thành.Từ sau khi Thư Tình đàn xong, Hoắc Vân Thành chưa từng rời ánh mắt khỏi người cô.Anh còn đang nghĩ sao cô lại biết đánh đàn piano, rồi khí chất cao quý dường như bẩm sinh đã có của cô không giống với khí chất nên có của một cô gái nông thôn. Hoắc Vân Thành nhận ra Thư Tình nhìn về phía anh, lập tức hồi thần, tim giật thót một cái.Nhưng ngay sau đó, anh thấy Thư Tình dường như coi anh như không tồn tại, cô chỉ quét mắt lướt qua người anh, rồi nhìn sang phía khác ngay.Hoắc Vân Thành nén cơn giận không lý do của mình xuống. Cục tức mắc kẹt trong lồng ngực khiến anh vô cùng khó chịu.Thư Tình nhấp một ngụm rượu, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, cô cúi đầu cười giễu.Cô biết Hoắc Vân Thành khi nãy nhìn mình là đang nghĩ gì. Cô đánh đàn tốt như vậy, loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, phiến diện, ngạo mạn như anh ta vốn chỉ đợi để xem cô mất mặt, lúc này chắc chắn đang vô cùng kinh ngạc.Cứ từ từ mà tính đi!Cô vốn dĩ không thích tiếp xúc với loại đàn ông tự cao tự đại.Ba tháng này cứ coi như chơi đùa một hồi đi.Một mình ngồi hồi lâu, tính toán thời gian vừa lúc, Thư Tình ra ngoài chuẩn bị đi về trước.Vừa định bắt một chiếc taxi, giọng nói của Hoắc Vân Thành đột nhiên vang lên từ phía sau: “Ai cho cô tự ý đi về?”Thư Tình quay người nhìn sang thì thấy Hoắc Vân đang đi về phía cô, rõ ràng là đi theo cô ra đây.“Là ai quy định tôi đi về thì phải báo cáo với anh? Hoắc Vân Thành, đến giờ tan sở rồi, tôi cũng không phải là thuộc cấp dưới trướng của anh, tôi muốn làm gì là quyền tự do của tôi.”Thư Tình cảm thấy Hoắc Vân Thành thật vô lý.Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt hai người, tài xế bước xuống xe, mở cửa cho hai người.Thư Tình nhận ra đó là xe của Hoắc Vân Thành, anh quay mặt về chỗ khác, nói: “Muộn thế này một mình bắt taxi không an toàn. Chúng ta cùng nhau trở về, mắc công xảy ra chuyện gì cô lại ăn vạ lên người Hoắc gia bọn tôi nữa.”Thư Tình nhíu mày: “Nếu như là sợ tôi ăn vạ tiền thì không cần, tiền của Hoắc gia các anh, tôi còn chướng mắt.”Nói xong, Thư Tình liền muốn đi, Hoắc Vân Thanh vươn tay giữ chặt cổ tay cô, gằn giọng nói: “Lên xe!”Đón lấy ánh mắt tức giận của Thư Tình, Hoắc Vân Thành lại nói: “Tôi đã hứa với ông phải ở cùng cô ba tháng, cho nên trong thời gian này tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cô.”Ngụ ý là, anh chỉ không muốn phải chịu trách nhiệm cho bất trắc gì xảy ra nên mới miễn cưỡng phải đi về chung với Thư Tình.