CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 61: Chương 61
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 61Khi Lưu Ly đến Trương gia, người của Trương gia đều trở về rồi, trong sân của Trương gia chất đống các loại nấm ở trong giỏ, có mấy chục cân.Bình Bình Yên Yên thấy mẹ mình đến, hai đứa trẻ lập tức bám lấy, ôm chân của Lưu Ly không chịu buông tay.Lưu Ly là người có tâm tư tinh tế, rất nhanh phát giác điều không đúng.Tuy hai đứa trẻ này bám cô, nhưng bình thường lại rất hiểu chuyện, sẽ không không phân hoàn cảnh mà ôm chân của cô như vậy.Xảy ra điều khác thường ắt có quỷ, Lưu Ly vô thức liếc nhìn Điệp Trúc Lam trông rất bận rộn ở một bên, sau đó rất bình tĩnh mà di chuyển ánh mắt.Xoa đầu của hai đứa trẻ mang tính chất an ủi, cụp mắt dịu dàng nhìn hai đứa trẻ.“Bình Bình Yên Yên đợi mẹ được không?” Lưu Ly trưng cầu ý kiến của hai đứa trẻ.Hai đứa trẻ quả nhiên rất hiểu chuyện mà gật đầu, Bình Bình buông chân của Lưu Ly ra trước, Yên Yên lại ôm thêm một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông ra.Trương Trần Thị không rõ chuyện gì, chỉ cười nói: “Hai đứa trẻ này thật là dính Lưu Ly.”Lưu Ly cũng mỉm cười không nói chuyện, nói với Trương Trần Thị: “Thím, số nấm này nếu mọi người có thời gian vẫn có thể đi hái một ít, đợi sáng mai ta bảo Nhị Lang trực tiếp dùng xe bò đưa ta lên trấn, thím yên tâm, tiền xe bò nên trả như nào sẽ trả như vậy.”“Đứa trẻ này xa lạ quá, Nhị Lang đệ của cháu đưa cháu lên trấn là chuyện hiển nhiên, sao có thể lấy tiền xe bò của cháu chứ? Xe bò nhà ta cũng để không.”“Mẹ, lời này cũng không thể nói như vậy, xe bò nhà ai không cần tiền chứ?” Nghe thấy lời này của Trương Trần Thị, Điệp Trúc Lam sợ mẹ chồng nhà mình từ chối tiền tới tay, vội chen lời, thấy sắc mặt của mẹ chồng không tốt thì bĩu môi với Lưu Ly: “Lưu Ly muội tử, ngươi nói xem lời này của tẩu nói đúng không?”Trương Trần Thị vừa nghe, sắc mặt khó coi trừng mắt với Điệp Trúc Lam: “Cần con nhiều lời sao? Con…”Không đợi Trương Trần Thị buông lời mắng, Lưu Ly vội vàng kéo tay của Trương Trần Thị, nói với Điệp Trúc Lam: “Tẩu nói rất đúng.”Nói xong, cô nói với Trương Trần Thị: “Thím, tiền xe bò ta nhất định phải trả, bao gồm cả tiền ta nhờ Nhị Lang giúp ta chuyển hàng, ta cũng sẽ trả cho Nhị Lang một lần 30 văn tiền công, tiền xe bò ta cũng không trả cho thím nhiều, một lần 10 văn.”Thấy Trương Trần Thị muốn từ chối, Lưu Ly vội tiếp tục nói: “Thím cũng đừng từ chối, nếu thím từ chối, về sau ta không dám mượn xe bò của thím nữa, cũng không dám nhờ Nhị Lang giúp ta chuyển hàng nữa.”Lưu Ly vừa dứt lời, Trương Trần Thị ngược lại không tiện nói gì nữa.Chỉ là Nhị Lang vừa nghe mình chuyển hàng một lần có thể nhận được 30 văn tiền, lập tức thành thật xua tay: “Lưu Ly tỷ, ta có thời gian và sức lực, không thể lấy tiền của tỷ.”Lưu Ly thấy Nhị Lang như vậy thì càng quyết định giữ Nhị Lang ở bên cạnh làm việc.Vì vậy cô bèn nói: “Nhị Lang, ta cần đệ giúp trong khoảng thời gian dài, một hai lần ta đương nhiên có thể không trả tiền cho đệ, nhưng nếu giúp đỡ trong khoảng thời gian dài đệ không nhận tiền của ta, ta chỉ đành đi tìm người khác giúp.”Khi Lưu Ly nói lời này, còn giả bộ băn khoăn, không biết phải đi tìm ai.
CHƯƠNG 61
Khi Lưu Ly đến Trương gia, người của Trương gia đều trở về rồi, trong sân của Trương gia chất đống các loại nấm ở trong giỏ, có mấy chục cân.
Bình Bình Yên Yên thấy mẹ mình đến, hai đứa trẻ lập tức bám lấy, ôm chân của Lưu Ly không chịu buông tay.
Lưu Ly là người có tâm tư tinh tế, rất nhanh phát giác điều không đúng.
Tuy hai đứa trẻ này bám cô, nhưng bình thường lại rất hiểu chuyện, sẽ không không phân hoàn cảnh mà ôm chân của cô như vậy.
Xảy ra điều khác thường ắt có quỷ, Lưu Ly vô thức liếc nhìn Điệp Trúc Lam trông rất bận rộn ở một bên, sau đó rất bình tĩnh mà di chuyển ánh mắt.
Xoa đầu của hai đứa trẻ mang tính chất an ủi, cụp mắt dịu dàng nhìn hai đứa trẻ.
“Bình Bình Yên Yên đợi mẹ được không?” Lưu Ly trưng cầu ý kiến của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ quả nhiên rất hiểu chuyện mà gật đầu, Bình Bình buông chân của Lưu Ly ra trước, Yên Yên lại ôm thêm một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông ra.
Trương Trần Thị không rõ chuyện gì, chỉ cười nói: “Hai đứa trẻ này thật là dính Lưu Ly.
”
Lưu Ly cũng mỉm cười không nói chuyện, nói với Trương Trần Thị: “Thím, số nấm này nếu mọi người có thời gian vẫn có thể đi hái một ít, đợi sáng mai ta bảo Nhị Lang trực tiếp dùng xe bò đưa ta lên trấn, thím yên tâm, tiền xe bò nên trả như nào sẽ trả như vậy.
”
“Đứa trẻ này xa lạ quá, Nhị Lang đệ của cháu đưa cháu lên trấn là chuyện hiển nhiên, sao có thể lấy tiền xe bò của cháu chứ? Xe bò nhà ta cũng để không.
”
“Mẹ, lời này cũng không thể nói như vậy, xe bò nhà ai không cần tiền chứ?” Nghe thấy lời này của Trương Trần Thị, Điệp Trúc Lam sợ mẹ chồng nhà mình từ chối tiền tới tay, vội chen lời, thấy sắc mặt của mẹ chồng không tốt thì bĩu môi với Lưu Ly: “Lưu Ly muội tử, ngươi nói xem lời này của tẩu nói đúng không?”
Trương Trần Thị vừa nghe, sắc mặt khó coi trừng mắt với Điệp Trúc Lam: “Cần con nhiều lời sao? Con…”
Không đợi Trương Trần Thị buông lời mắng, Lưu Ly vội vàng kéo tay của Trương Trần Thị, nói với Điệp Trúc Lam: “Tẩu nói rất đúng.
”
Nói xong, cô nói với Trương Trần Thị: “Thím, tiền xe bò ta nhất định phải trả, bao gồm cả tiền ta nhờ Nhị Lang giúp ta chuyển hàng, ta cũng sẽ trả cho Nhị Lang một lần 30 văn tiền công, tiền xe bò ta cũng không trả cho thím nhiều, một lần 10 văn.
”
Thấy Trương Trần Thị muốn từ chối, Lưu Ly vội tiếp tục nói: “Thím cũng đừng từ chối, nếu thím từ chối, về sau ta không dám mượn xe bò của thím nữa, cũng không dám nhờ Nhị Lang giúp ta chuyển hàng nữa.
”
Lưu Ly vừa dứt lời, Trương Trần Thị ngược lại không tiện nói gì nữa.
Chỉ là Nhị Lang vừa nghe mình chuyển hàng một lần có thể nhận được 30 văn tiền, lập tức thành thật xua tay: “Lưu Ly tỷ, ta có thời gian và sức lực, không thể lấy tiền của tỷ.
”
Lưu Ly thấy Nhị Lang như vậy thì càng quyết định giữ Nhị Lang ở bên cạnh làm việc.
Vì vậy cô bèn nói: “Nhị Lang, ta cần đệ giúp trong khoảng thời gian dài, một hai lần ta đương nhiên có thể không trả tiền cho đệ, nhưng nếu giúp đỡ trong khoảng thời gian dài đệ không nhận tiền của ta, ta chỉ đành đi tìm người khác giúp.
”
Khi Lưu Ly nói lời này, còn giả bộ băn khoăn, không biết phải đi tìm ai.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 61Khi Lưu Ly đến Trương gia, người của Trương gia đều trở về rồi, trong sân của Trương gia chất đống các loại nấm ở trong giỏ, có mấy chục cân.Bình Bình Yên Yên thấy mẹ mình đến, hai đứa trẻ lập tức bám lấy, ôm chân của Lưu Ly không chịu buông tay.Lưu Ly là người có tâm tư tinh tế, rất nhanh phát giác điều không đúng.Tuy hai đứa trẻ này bám cô, nhưng bình thường lại rất hiểu chuyện, sẽ không không phân hoàn cảnh mà ôm chân của cô như vậy.Xảy ra điều khác thường ắt có quỷ, Lưu Ly vô thức liếc nhìn Điệp Trúc Lam trông rất bận rộn ở một bên, sau đó rất bình tĩnh mà di chuyển ánh mắt.Xoa đầu của hai đứa trẻ mang tính chất an ủi, cụp mắt dịu dàng nhìn hai đứa trẻ.“Bình Bình Yên Yên đợi mẹ được không?” Lưu Ly trưng cầu ý kiến của hai đứa trẻ.Hai đứa trẻ quả nhiên rất hiểu chuyện mà gật đầu, Bình Bình buông chân của Lưu Ly ra trước, Yên Yên lại ôm thêm một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông ra.Trương Trần Thị không rõ chuyện gì, chỉ cười nói: “Hai đứa trẻ này thật là dính Lưu Ly.”Lưu Ly cũng mỉm cười không nói chuyện, nói với Trương Trần Thị: “Thím, số nấm này nếu mọi người có thời gian vẫn có thể đi hái một ít, đợi sáng mai ta bảo Nhị Lang trực tiếp dùng xe bò đưa ta lên trấn, thím yên tâm, tiền xe bò nên trả như nào sẽ trả như vậy.”“Đứa trẻ này xa lạ quá, Nhị Lang đệ của cháu đưa cháu lên trấn là chuyện hiển nhiên, sao có thể lấy tiền xe bò của cháu chứ? Xe bò nhà ta cũng để không.”“Mẹ, lời này cũng không thể nói như vậy, xe bò nhà ai không cần tiền chứ?” Nghe thấy lời này của Trương Trần Thị, Điệp Trúc Lam sợ mẹ chồng nhà mình từ chối tiền tới tay, vội chen lời, thấy sắc mặt của mẹ chồng không tốt thì bĩu môi với Lưu Ly: “Lưu Ly muội tử, ngươi nói xem lời này của tẩu nói đúng không?”Trương Trần Thị vừa nghe, sắc mặt khó coi trừng mắt với Điệp Trúc Lam: “Cần con nhiều lời sao? Con…”Không đợi Trương Trần Thị buông lời mắng, Lưu Ly vội vàng kéo tay của Trương Trần Thị, nói với Điệp Trúc Lam: “Tẩu nói rất đúng.”Nói xong, cô nói với Trương Trần Thị: “Thím, tiền xe bò ta nhất định phải trả, bao gồm cả tiền ta nhờ Nhị Lang giúp ta chuyển hàng, ta cũng sẽ trả cho Nhị Lang một lần 30 văn tiền công, tiền xe bò ta cũng không trả cho thím nhiều, một lần 10 văn.”Thấy Trương Trần Thị muốn từ chối, Lưu Ly vội tiếp tục nói: “Thím cũng đừng từ chối, nếu thím từ chối, về sau ta không dám mượn xe bò của thím nữa, cũng không dám nhờ Nhị Lang giúp ta chuyển hàng nữa.”Lưu Ly vừa dứt lời, Trương Trần Thị ngược lại không tiện nói gì nữa.Chỉ là Nhị Lang vừa nghe mình chuyển hàng một lần có thể nhận được 30 văn tiền, lập tức thành thật xua tay: “Lưu Ly tỷ, ta có thời gian và sức lực, không thể lấy tiền của tỷ.”Lưu Ly thấy Nhị Lang như vậy thì càng quyết định giữ Nhị Lang ở bên cạnh làm việc.Vì vậy cô bèn nói: “Nhị Lang, ta cần đệ giúp trong khoảng thời gian dài, một hai lần ta đương nhiên có thể không trả tiền cho đệ, nhưng nếu giúp đỡ trong khoảng thời gian dài đệ không nhận tiền của ta, ta chỉ đành đi tìm người khác giúp.”Khi Lưu Ly nói lời này, còn giả bộ băn khoăn, không biết phải đi tìm ai.