CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 133
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 133Lưu Ly đã làm xong phần bánh trứng rán cuộn cho bọn người Trương Trần Thị, ngay cả Trương Hạnh Huệ về nhà thêu thùa cũng có phần.Nghe Trương Trần Thị hỏi như vậy, Lưu Ly trực tiếp lấy mấy phần bánh trứng rán cuộn mà mình làm cho bọn họ đưa cho Trương Trần Thị: “Còn không phải là có chút tiền nên muốn nấu gì đó à, là do rèn luyện nên mới có thể thành thạo thôi.”Trương Trần Thị không nhận lấy bánh cuộn, chỉ cười nói: “Đó là do Ly có thiên phú, người khác có muốn thì cũng không làm được đâu.”Trương Trần Thị đẩy đẩy cái rổ đựng bánh: “Đồ ăn quý giá như thế, cháu để lại cho Bình Bình và Yên Yên ăn là được rồi, đưa thím đem về chỉ làm phí đồ ăn ngon của cháu thôi.”Lưu Ly nghe vậy thì bèn nói: “Cái gì mà phí đồ ăn ngon chứ, cái này làm ra là làm cho người ăn, Bình Bình với Yên Yên cũng có phần mà, thím nhận lấy đi, sau này đừng có khách khí với cháu như vậy, nếu như không phải có thím thì ba mẹ con bọn cháu nào có ngày hôm nay?”Nói xong, Lưu Ly kiên định nhét cái rổ đan vào trong tay Trương Trần Thị.Trương Trần Thị thấy Lưu Ly như thế, cũng không còn từ chối nữa, chỉ nói: “Thím chỉ làm có chút chuyện mà cháu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cháu xem xem mấy ngày nay cháu đã để gia đình thím kiếm không ít tiền, sau này đừng có nói mấy lời như vậy nữa.”Trương Trần Thị thật sự cảm thấy sự giúp đỡ trước kia của mình đối với Lưu Ly là có hạn.Cho dù có thật sự giúp cái gì đi nữa thì mấy ngày nay Lưu Ly đã hoàn trả bằng số tiền mà cô giúp bọn họ kiếm được, bà không muốn Lưu Ly cứ mãi ghi nhớ ơn nghĩa ấy trong lòng để nó trở thành gánh nặng của cô.Huống hồ gì, bởi vì trước đó trong nhà có già có trẻ, bà cũng không dám giúp đỡ quá nhiều. Nếu như Ly mang ơn quá mức, bà sẽ cảm thấy hổ thẹn.Lưu Ly không đáp lại những gì Trương Trần Thị nói, chỉ thanh toán tiền công ngày hôm nay cho gia đình Trương Trần Thị rồi đưa ba mẹ con bọn họ ra cửa.Chờ sau khi tiễn người xong, Lưu Ly rửa tay cho hai đứa bé rồi bắt đầu ăn cơm tối.Phần ăn của Cố Tại Ngôn là Lưu Ly kêu hai đứa bé mang vào, chưa từng ăn bánh trứng rán cuộn ngon như thế, trong lòng Cố Tại Ngôn vô cùng thỏa mãn.Chờ sau khi ăn xong, Lưu Ly tắm rửa cho hai đứa, sau đó lại bắt đầu sắc thuốc cho Cố Tại Ngôn.Nghe thấy hai đứa bé đang cười cười nói nói trong phòng cùng Cố Tại Ngôn, có lẽ một lát nữa sẽ không đi ra ngoài, Lưu Ly liền trốn vào một nơi hẻo lánh lặng lẽ tiến vào không gian.Bởi vì mấy ngày nay cứ luôn bận rộn nên không có cơ hội, vì vậy mà Lưu Ly chưa có dịp vào không gian, cũng không biết bây giờ trong không gian như thế nào rồi.Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong không gian, Lưu Ly vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.Giống nhân sâm mà mình gieo không chỉ mọc rễ nảy mầm, mà đã đâm hoa kết trái, lại có thể thu hoạch trở về, mà rễ cây nhân sâm rất dày, được xem như là cực phẩm nhân sâm.Thạch hộc tía cũng mọc từng bụi từng bụi, loại dược liệu bình thường có dáng dấp như cỏ dại sinh trưởng vô cùng tươi tốt.Còn những quả ớt đó chín đỏ rực cả cây, nặng trĩu, chen chúc trên đầu cành.
CHƯƠNG 133
Lưu Ly đã làm xong phần bánh trứng rán cuộn cho bọn người Trương Trần Thị, ngay cả Trương Hạnh Huệ về nhà thêu thùa cũng có phần.
Nghe Trương Trần Thị hỏi như vậy, Lưu Ly trực tiếp lấy mấy phần bánh trứng rán cuộn mà mình làm cho bọn họ đưa cho Trương Trần Thị: “Còn không phải là có chút tiền nên muốn nấu gì đó à, là do rèn luyện nên mới có thể thành thạo thôi.”
Trương Trần Thị không nhận lấy bánh cuộn, chỉ cười nói: “Đó là do Ly có thiên phú, người khác có muốn thì cũng không làm được đâu.”
Trương Trần Thị đẩy đẩy cái rổ đựng bánh: “Đồ ăn quý giá như thế, cháu để lại cho Bình Bình và Yên Yên ăn là được rồi, đưa thím đem về chỉ làm phí đồ ăn ngon của cháu thôi.”
Lưu Ly nghe vậy thì bèn nói: “Cái gì mà phí đồ ăn ngon chứ, cái này làm ra là làm cho người ăn, Bình Bình với Yên Yên cũng có phần mà, thím nhận lấy đi, sau này đừng có khách khí với cháu như vậy, nếu như không phải có thím thì ba mẹ con bọn cháu nào có ngày hôm nay?”
Nói xong, Lưu Ly kiên định nhét cái rổ đan vào trong tay Trương Trần Thị.
Trương Trần Thị thấy Lưu Ly như thế, cũng không còn từ chối nữa, chỉ nói: “Thím chỉ làm có chút chuyện mà cháu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cháu xem xem mấy ngày nay cháu đã để gia đình thím kiếm không ít tiền, sau này đừng có nói mấy lời như vậy nữa.”
Trương Trần Thị thật sự cảm thấy sự giúp đỡ trước kia của mình đối với Lưu Ly là có hạn.
Cho dù có thật sự giúp cái gì đi nữa thì mấy ngày nay Lưu Ly đã hoàn trả bằng số tiền mà cô giúp bọn họ kiếm được, bà không muốn Lưu Ly cứ mãi ghi nhớ ơn nghĩa ấy trong lòng để nó trở thành gánh nặng của cô.
Huống hồ gì, bởi vì trước đó trong nhà có già có trẻ, bà cũng không dám giúp đỡ quá nhiều. Nếu như Ly mang ơn quá mức, bà sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Lưu Ly không đáp lại những gì Trương Trần Thị nói, chỉ thanh toán tiền công ngày hôm nay cho gia đình Trương Trần Thị rồi đưa ba mẹ con bọn họ ra cửa.
Chờ sau khi tiễn người xong, Lưu Ly rửa tay cho hai đứa bé rồi bắt đầu ăn cơm tối.
Phần ăn của Cố Tại Ngôn là Lưu Ly kêu hai đứa bé mang vào, chưa từng ăn bánh trứng rán cuộn ngon như thế, trong lòng Cố Tại Ngôn vô cùng thỏa mãn.
Chờ sau khi ăn xong, Lưu Ly tắm rửa cho hai đứa, sau đó lại bắt đầu sắc thuốc cho Cố Tại Ngôn.
Nghe thấy hai đứa bé đang cười cười nói nói trong phòng cùng Cố Tại Ngôn, có lẽ một lát nữa sẽ không đi ra ngoài, Lưu Ly liền trốn vào một nơi hẻo lánh lặng lẽ tiến vào không gian.
Bởi vì mấy ngày nay cứ luôn bận rộn nên không có cơ hội, vì vậy mà Lưu Ly chưa có dịp vào không gian, cũng không biết bây giờ trong không gian như thế nào rồi.
Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong không gian, Lưu Ly vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.
Giống nhân sâm mà mình gieo không chỉ mọc rễ nảy mầm, mà đã đâm hoa kết trái, lại có thể thu hoạch trở về, mà rễ cây nhân sâm rất dày, được xem như là cực phẩm nhân sâm.
Thạch hộc tía cũng mọc từng bụi từng bụi, loại dược liệu bình thường có dáng dấp như cỏ dại sinh trưởng vô cùng tươi tốt.
Còn những quả ớt đó chín đỏ rực cả cây, nặng trĩu, chen chúc trên đầu cành.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 133Lưu Ly đã làm xong phần bánh trứng rán cuộn cho bọn người Trương Trần Thị, ngay cả Trương Hạnh Huệ về nhà thêu thùa cũng có phần.Nghe Trương Trần Thị hỏi như vậy, Lưu Ly trực tiếp lấy mấy phần bánh trứng rán cuộn mà mình làm cho bọn họ đưa cho Trương Trần Thị: “Còn không phải là có chút tiền nên muốn nấu gì đó à, là do rèn luyện nên mới có thể thành thạo thôi.”Trương Trần Thị không nhận lấy bánh cuộn, chỉ cười nói: “Đó là do Ly có thiên phú, người khác có muốn thì cũng không làm được đâu.”Trương Trần Thị đẩy đẩy cái rổ đựng bánh: “Đồ ăn quý giá như thế, cháu để lại cho Bình Bình và Yên Yên ăn là được rồi, đưa thím đem về chỉ làm phí đồ ăn ngon của cháu thôi.”Lưu Ly nghe vậy thì bèn nói: “Cái gì mà phí đồ ăn ngon chứ, cái này làm ra là làm cho người ăn, Bình Bình với Yên Yên cũng có phần mà, thím nhận lấy đi, sau này đừng có khách khí với cháu như vậy, nếu như không phải có thím thì ba mẹ con bọn cháu nào có ngày hôm nay?”Nói xong, Lưu Ly kiên định nhét cái rổ đan vào trong tay Trương Trần Thị.Trương Trần Thị thấy Lưu Ly như thế, cũng không còn từ chối nữa, chỉ nói: “Thím chỉ làm có chút chuyện mà cháu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cháu xem xem mấy ngày nay cháu đã để gia đình thím kiếm không ít tiền, sau này đừng có nói mấy lời như vậy nữa.”Trương Trần Thị thật sự cảm thấy sự giúp đỡ trước kia của mình đối với Lưu Ly là có hạn.Cho dù có thật sự giúp cái gì đi nữa thì mấy ngày nay Lưu Ly đã hoàn trả bằng số tiền mà cô giúp bọn họ kiếm được, bà không muốn Lưu Ly cứ mãi ghi nhớ ơn nghĩa ấy trong lòng để nó trở thành gánh nặng của cô.Huống hồ gì, bởi vì trước đó trong nhà có già có trẻ, bà cũng không dám giúp đỡ quá nhiều. Nếu như Ly mang ơn quá mức, bà sẽ cảm thấy hổ thẹn.Lưu Ly không đáp lại những gì Trương Trần Thị nói, chỉ thanh toán tiền công ngày hôm nay cho gia đình Trương Trần Thị rồi đưa ba mẹ con bọn họ ra cửa.Chờ sau khi tiễn người xong, Lưu Ly rửa tay cho hai đứa bé rồi bắt đầu ăn cơm tối.Phần ăn của Cố Tại Ngôn là Lưu Ly kêu hai đứa bé mang vào, chưa từng ăn bánh trứng rán cuộn ngon như thế, trong lòng Cố Tại Ngôn vô cùng thỏa mãn.Chờ sau khi ăn xong, Lưu Ly tắm rửa cho hai đứa, sau đó lại bắt đầu sắc thuốc cho Cố Tại Ngôn.Nghe thấy hai đứa bé đang cười cười nói nói trong phòng cùng Cố Tại Ngôn, có lẽ một lát nữa sẽ không đi ra ngoài, Lưu Ly liền trốn vào một nơi hẻo lánh lặng lẽ tiến vào không gian.Bởi vì mấy ngày nay cứ luôn bận rộn nên không có cơ hội, vì vậy mà Lưu Ly chưa có dịp vào không gian, cũng không biết bây giờ trong không gian như thế nào rồi.Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong không gian, Lưu Ly vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.Giống nhân sâm mà mình gieo không chỉ mọc rễ nảy mầm, mà đã đâm hoa kết trái, lại có thể thu hoạch trở về, mà rễ cây nhân sâm rất dày, được xem như là cực phẩm nhân sâm.Thạch hộc tía cũng mọc từng bụi từng bụi, loại dược liệu bình thường có dáng dấp như cỏ dại sinh trưởng vô cùng tươi tốt.Còn những quả ớt đó chín đỏ rực cả cây, nặng trĩu, chen chúc trên đầu cành.