CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 207
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 207Nhưng vừa nhìn xuống dưới, Lưu Ly đã sợ tới mức phải lập tức ôm chặt hơn.Kệ đi, xấu hổ còn hơn té chết.Lưu Ly vùi mặt vào lòng Cố Tại Ngôn để hắn không thể nhìn thấy.Cố Tại Ngôn im lặng liếc người đang ôm chặt mình, khóe môi hắn hơi cong lên.Trong màn đêm yên tĩnh, bên tai của hai người chỉ có gió lướt qua.Đến khi Lưu Ly cảm nhận được hai chân mình chạm đất, cả hai đã đến một sơn cốc, giữa sơn cốc có một suối nước nóng. Có lẽ vì suối nước nóng này nên nhiệt độ ở đây cao hơn nhiều so với những nơi khác.Thông qua ánh trăng, Lưu Ly nhìn thấy xung quanh cô được bao phủ bởi một thảm thực vật xanh mướt, tựa như bốn mùa đều là xuân.Nơi này không có trong ký ức của nguyên chủ nên Lưu Ly chưa từng tới đấy.Lưu Ly hơi kinh ngạc.“Ở đây có thể trồng được ớt không?” Giọng nói trầm ấm của Cố Tại Ngôn bỗng vang lên.Lưu Ly hoàn hồn, cô đột nhiên nhìn về phía Cố Tại Ngôn, lúc này Cố Tại Ngôn cũng đang nhìn cô.Từ ánh mắt của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly mới nhận ra.Thì ra bảo cô học khinh công là giả, đưa cô tới nơi này mới là thật.“Cảm ơn.” Lưu Ly rất vui, cô biết ơn hắn từ tận đáy lòng.Có một nơi như thế này rồi, cô muốn trồng gì trong mùa đông cũng không thành vấn đề.Mọi thứ do không gian tạo ra đều có thể quang minh chính đại xuất hiện từ đây.Lúc này, trong đầu Lưu Ly đã vạch nên rất nhiều kế hoạch canh tác.Bỗng Cố Tại Ngôn lên tiếng: “Được rồi, bắt đầu luyện công thôi!”Lưu Ly: “…” Học khinh công là thật đó hả?Cuối cùng, Cố Tại Ngôn đã dùng hành động chứng mình, hắn thật sự nghiêm túc khi nói muốn dạy cô khinh công.Từ động tác đứng tấn cơ bản của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn trực tiếp buộc dây leo vào thắt lưng cô, sau đó khéo léo đưa cô lên cây rồi kéo lên kéo xuống.Sau vài vòng, Lưu Ly đã hoàn toàn kiệt sức, cả người bị dày vò thê thảm nhưng vẫn không nắm được chút khinh công nào.Nếu Lưu Ly lật óc suy đi ngẫm lại, xác nhận mình không hề đắc tội với Cố Tại Ngôn thì cô đã nghĩ rằng Cố Tại Ngôn đang nhân cơ hội để trả thù cô.Lúc Lưu Ly cảm thấy cơ thể mình sắp đến cực hạn, Cố Tại Ngôn mới tuyên bố kết thúc buổi huấn luyện hôm nay.Lưu Ly ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch mồ hôi. Khi cô được Cố Tại Ngôn ôm về tới nhà đã qua giờ Tí.Sáng sớm hôm sau, khi tiếng gà đầu tiên vang lên từ phía xa, hai đứa trẻ tỉnh giấc trèo xuống giường và tự giác đứng tấn.
CHƯƠNG 207
Nhưng vừa nhìn xuống dưới, Lưu Ly đã sợ tới mức phải lập tức ôm chặt hơn.
Kệ đi, xấu hổ còn hơn té chết.
Lưu Ly vùi mặt vào lòng Cố Tại Ngôn để hắn không thể nhìn thấy.
Cố Tại Ngôn im lặng liếc người đang ôm chặt mình, khóe môi hắn hơi cong lên.
Trong màn đêm yên tĩnh, bên tai của hai người chỉ có gió lướt qua.
Đến khi Lưu Ly cảm nhận được hai chân mình chạm đất, cả hai đã đến một sơn cốc, giữa sơn cốc có một suối nước nóng. Có lẽ vì suối nước nóng này nên nhiệt độ ở đây cao hơn nhiều so với những nơi khác.
Thông qua ánh trăng, Lưu Ly nhìn thấy xung quanh cô được bao phủ bởi một thảm thực vật xanh mướt, tựa như bốn mùa đều là xuân.
Nơi này không có trong ký ức của nguyên chủ nên Lưu Ly chưa từng tới đấy.
Lưu Ly hơi kinh ngạc.
“Ở đây có thể trồng được ớt không?” Giọng nói trầm ấm của Cố Tại Ngôn bỗng vang lên.
Lưu Ly hoàn hồn, cô đột nhiên nhìn về phía Cố Tại Ngôn, lúc này Cố Tại Ngôn cũng đang nhìn cô.
Từ ánh mắt của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly mới nhận ra.
Thì ra bảo cô học khinh công là giả, đưa cô tới nơi này mới là thật.
“Cảm ơn.” Lưu Ly rất vui, cô biết ơn hắn từ tận đáy lòng.
Có một nơi như thế này rồi, cô muốn trồng gì trong mùa đông cũng không thành vấn đề.
Mọi thứ do không gian tạo ra đều có thể quang minh chính đại xuất hiện từ đây.
Lúc này, trong đầu Lưu Ly đã vạch nên rất nhiều kế hoạch canh tác.
Bỗng Cố Tại Ngôn lên tiếng: “Được rồi, bắt đầu luyện công thôi!”
Lưu Ly: “…” Học khinh công là thật đó hả?
Cuối cùng, Cố Tại Ngôn đã dùng hành động chứng mình, hắn thật sự nghiêm túc khi nói muốn dạy cô khinh công.
Từ động tác đứng tấn cơ bản của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn trực tiếp buộc dây leo vào thắt lưng cô, sau đó khéo léo đưa cô lên cây rồi kéo lên kéo xuống.
Sau vài vòng, Lưu Ly đã hoàn toàn kiệt sức, cả người bị dày vò thê thảm nhưng vẫn không nắm được chút khinh công nào.
Nếu Lưu Ly lật óc suy đi ngẫm lại, xác nhận mình không hề đắc tội với Cố Tại Ngôn thì cô đã nghĩ rằng Cố Tại Ngôn đang nhân cơ hội để trả thù cô.
Lúc Lưu Ly cảm thấy cơ thể mình sắp đến cực hạn, Cố Tại Ngôn mới tuyên bố kết thúc buổi huấn luyện hôm nay.
Lưu Ly ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch mồ hôi. Khi cô được Cố Tại Ngôn ôm về tới nhà đã qua giờ Tí.
Sáng sớm hôm sau, khi tiếng gà đầu tiên vang lên từ phía xa, hai đứa trẻ tỉnh giấc trèo xuống giường và tự giác đứng tấn.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 207Nhưng vừa nhìn xuống dưới, Lưu Ly đã sợ tới mức phải lập tức ôm chặt hơn.Kệ đi, xấu hổ còn hơn té chết.Lưu Ly vùi mặt vào lòng Cố Tại Ngôn để hắn không thể nhìn thấy.Cố Tại Ngôn im lặng liếc người đang ôm chặt mình, khóe môi hắn hơi cong lên.Trong màn đêm yên tĩnh, bên tai của hai người chỉ có gió lướt qua.Đến khi Lưu Ly cảm nhận được hai chân mình chạm đất, cả hai đã đến một sơn cốc, giữa sơn cốc có một suối nước nóng. Có lẽ vì suối nước nóng này nên nhiệt độ ở đây cao hơn nhiều so với những nơi khác.Thông qua ánh trăng, Lưu Ly nhìn thấy xung quanh cô được bao phủ bởi một thảm thực vật xanh mướt, tựa như bốn mùa đều là xuân.Nơi này không có trong ký ức của nguyên chủ nên Lưu Ly chưa từng tới đấy.Lưu Ly hơi kinh ngạc.“Ở đây có thể trồng được ớt không?” Giọng nói trầm ấm của Cố Tại Ngôn bỗng vang lên.Lưu Ly hoàn hồn, cô đột nhiên nhìn về phía Cố Tại Ngôn, lúc này Cố Tại Ngôn cũng đang nhìn cô.Từ ánh mắt của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly mới nhận ra.Thì ra bảo cô học khinh công là giả, đưa cô tới nơi này mới là thật.“Cảm ơn.” Lưu Ly rất vui, cô biết ơn hắn từ tận đáy lòng.Có một nơi như thế này rồi, cô muốn trồng gì trong mùa đông cũng không thành vấn đề.Mọi thứ do không gian tạo ra đều có thể quang minh chính đại xuất hiện từ đây.Lúc này, trong đầu Lưu Ly đã vạch nên rất nhiều kế hoạch canh tác.Bỗng Cố Tại Ngôn lên tiếng: “Được rồi, bắt đầu luyện công thôi!”Lưu Ly: “…” Học khinh công là thật đó hả?Cuối cùng, Cố Tại Ngôn đã dùng hành động chứng mình, hắn thật sự nghiêm túc khi nói muốn dạy cô khinh công.Từ động tác đứng tấn cơ bản của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn trực tiếp buộc dây leo vào thắt lưng cô, sau đó khéo léo đưa cô lên cây rồi kéo lên kéo xuống.Sau vài vòng, Lưu Ly đã hoàn toàn kiệt sức, cả người bị dày vò thê thảm nhưng vẫn không nắm được chút khinh công nào.Nếu Lưu Ly lật óc suy đi ngẫm lại, xác nhận mình không hề đắc tội với Cố Tại Ngôn thì cô đã nghĩ rằng Cố Tại Ngôn đang nhân cơ hội để trả thù cô.Lúc Lưu Ly cảm thấy cơ thể mình sắp đến cực hạn, Cố Tại Ngôn mới tuyên bố kết thúc buổi huấn luyện hôm nay.Lưu Ly ngâm mình trong suối nước nóng để rửa sạch mồ hôi. Khi cô được Cố Tại Ngôn ôm về tới nhà đã qua giờ Tí.Sáng sớm hôm sau, khi tiếng gà đầu tiên vang lên từ phía xa, hai đứa trẻ tỉnh giấc trèo xuống giường và tự giác đứng tấn.