CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…

Chương 232

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 232May mà hiệu quả của nước linh tuyền rất tốt, sau khi dùng nó để sát trùng, vết thương của Trương Nhị Cẩu không có chảy máu nữa.Lưu Ly lại lấy ra một ít dược liệu mà trước kia hái và sơ chế ở trong không gian ra giã nát, sau đó đắp dược liệu đã giã nát đó lên vết thương của Trương Nhị Cẩu, đợi làm xong những chuyện này Lưu Ly lần nữa băng bó lại vết thương.Đợi làm xong tất cả chuyện này, Lưu Ly nhìn trong phòng, thấy trong phòng có giấy bút, bèn đi tới, viết một phương thuốc bổ khí huyết.Canh bát bảo với mỗi loại 30 gam bao gồm nhân sâm, bạch trư, bạch phục linh, đương quy, xuyên khung, thược dược trắng, cam thảo là bổ khí bổ huyết nhất.Có điều tình trạng của Trương Nhị Cẩu, nếu dùng canh bát bảo cũng không chịu được, suy nghĩ một chút, Lưu Ly lần nữa cầm bút viết mấy dược liệu tổng hợp.Đợi làm xong những việc này thì đã qua nửa canh giờ.Giờ phút này, trong sân lại chỉ có mấy nữ nhân Trương Trần Thị, đám người Trương Đại Tú đã đi tổ chức người trong thôn đi tìm người ở các hướng xung quanh thôn.Khi Lưu Ly đi ra khỏi phòng thì nghe thấy Trương Trần Thị nói như vậy, chỉ nói tiếng cảm ơn, bèn muốn lấy ra phương thuốc, vừa hay vào lúc này Tư đại phu cầm hòm thuốc quay trở lại.Tư đại phu vốn không phải là người có lòng dạ xấu xa, nếu không khi Lưu Ly vừa tới thì sẽ không giúp Lưu Ly.Ông ta biết mình không cứu được Trương Nhị Cẩu, nhưng cũng muốn giữ cái mạng này, cho nên sau khi phát hiện thuốc của mình có hiệu quả cầm máu không tốt thì quay về lật xem sách y.Lúc này Tư đại phu lại tới là vì đã tìm được một cách cầm máu, chỉ là cách này có được hay không thì bản thân Tư đại phu cũng không biết.Chỉ có thể nói, lúc này Tư đại phu cũng chỉ có thể ôm suy nghĩ cố chữa.Chỉ là vừa vào cửa thì Tư đại phu đã nhìn thấy Lưu Ly, nhất thời thần sắc của Tư đại phu lại có vài phần phức tạp, trong mắt có vài phần không tự nhiên.Vì ông ta từng tuổi này y thuật lại không bằng một Lưu Ly, cũng vì thái độ trước đây của ông ta nữa.Chỉ là Lưu Ly bây giờ trong lòng đang vướng bận về Bình Bình, cũng không chú ý nhiều tới thần sắc của Tư đại phu, bèn trực tiếp đưa phương thuốc đã chuẩn bị cho Trương Trần Thị đưa cho Tư đại phu.“Dựa vào phương thuốc này bốc thuốc cho Trương Nhị Cẩu thì sẽ không sao nữa.”Tư đại phu nếu đã là thôn y, trong nhà nhất định sẽ có một ít dược liệu, giao phương thuốc cho ông ta là cách nhanh nhất.Tư đại phu vô thức nhận lấy phương thuốc mà Lưu Ly đưa tới, cách này cho dù ông ta hành y nhiều năm cũng chỉ có thể nửa hiểu nửa không, chỉ biết là thuốc bổ khí bổ huyết, nhưng lại có vài chỗ không phải quá hiểu.Có thể thấy Lưu Ly xoay người đi về phía Yên Yên, nghĩ tới chuyện đã xảy ra, Tư đại phu dù muốn hỏi cũng chỉ có thể nuốt lời trở lại.Tư đại phu không có trực tiếp đi bốc thuốc, mà đi vào phòng của Trương Nhị Lang kiểm tra cho Trương Nhị Cẩu.Khi nhìn thấy vết thương được xử lý rất tốt đó của Trương Nhị Cẩu và mạch tượng của Trương Nhị Cẩu ổn định hơn khi ông ta rời đi, Tư đại phu cực kỳ sững sờ.Đợi khi Tư đại phu đi ra khỏi phòng, Lưu Ly đã không còn ở đây nữa, mà Yên Yên được Trương Trần Thị ôm trong lòng.

CHƯƠNG 232

May mà hiệu quả của nước linh tuyền rất tốt, sau khi dùng nó để sát trùng, vết thương của Trương Nhị Cẩu không có chảy máu nữa.

Lưu Ly lại lấy ra một ít dược liệu mà trước kia hái và sơ chế ở trong không gian ra giã nát, sau đó đắp dược liệu đã giã nát đó lên vết thương của Trương Nhị Cẩu, đợi làm xong những chuyện này Lưu Ly lần nữa băng bó lại vết thương.

Đợi làm xong tất cả chuyện này, Lưu Ly nhìn trong phòng, thấy trong phòng có giấy bút, bèn đi tới, viết một phương thuốc bổ khí huyết.

Canh bát bảo với mỗi loại 30 gam bao gồm nhân sâm, bạch trư, bạch phục linh, đương quy, xuyên khung, thược dược trắng, cam thảo là bổ khí bổ huyết nhất.

Có điều tình trạng của Trương Nhị Cẩu, nếu dùng canh bát bảo cũng không chịu được, suy nghĩ một chút, Lưu Ly lần nữa cầm bút viết mấy dược liệu tổng hợp.

Đợi làm xong những việc này thì đã qua nửa canh giờ.

Giờ phút này, trong sân lại chỉ có mấy nữ nhân Trương Trần Thị, đám người Trương Đại Tú đã đi tổ chức người trong thôn đi tìm người ở các hướng xung quanh thôn.

Khi Lưu Ly đi ra khỏi phòng thì nghe thấy Trương Trần Thị nói như vậy, chỉ nói tiếng cảm ơn, bèn muốn lấy ra phương thuốc, vừa hay vào lúc này Tư đại phu cầm hòm thuốc quay trở lại.

Tư đại phu vốn không phải là người có lòng dạ xấu xa, nếu không khi Lưu Ly vừa tới thì sẽ không giúp Lưu Ly.

Ông ta biết mình không cứu được Trương Nhị Cẩu, nhưng cũng muốn giữ cái mạng này, cho nên sau khi phát hiện thuốc của mình có hiệu quả cầm máu không tốt thì quay về lật xem sách y.

Lúc này Tư đại phu lại tới là vì đã tìm được một cách cầm máu, chỉ là cách này có được hay không thì bản thân Tư đại phu cũng không biết.

Chỉ có thể nói, lúc này Tư đại phu cũng chỉ có thể ôm suy nghĩ cố chữa.

Chỉ là vừa vào cửa thì Tư đại phu đã nhìn thấy Lưu Ly, nhất thời thần sắc của Tư đại phu lại có vài phần phức tạp, trong mắt có vài phần không tự nhiên.

Vì ông ta từng tuổi này y thuật lại không bằng một Lưu Ly, cũng vì thái độ trước đây của ông ta nữa.

Chỉ là Lưu Ly bây giờ trong lòng đang vướng bận về Bình Bình, cũng không chú ý nhiều tới thần sắc của Tư đại phu, bèn trực tiếp đưa phương thuốc đã chuẩn bị cho Trương Trần Thị đưa cho Tư đại phu.

“Dựa vào phương thuốc này bốc thuốc cho Trương Nhị Cẩu thì sẽ không sao nữa.”

Tư đại phu nếu đã là thôn y, trong nhà nhất định sẽ có một ít dược liệu, giao phương thuốc cho ông ta là cách nhanh nhất.

Tư đại phu vô thức nhận lấy phương thuốc mà Lưu Ly đưa tới, cách này cho dù ông ta hành y nhiều năm cũng chỉ có thể nửa hiểu nửa không, chỉ biết là thuốc bổ khí bổ huyết, nhưng lại có vài chỗ không phải quá hiểu.

Có thể thấy Lưu Ly xoay người đi về phía Yên Yên, nghĩ tới chuyện đã xảy ra, Tư đại phu dù muốn hỏi cũng chỉ có thể nuốt lời trở lại.

Tư đại phu không có trực tiếp đi bốc thuốc, mà đi vào phòng của Trương Nhị Lang kiểm tra cho Trương Nhị Cẩu.

Khi nhìn thấy vết thương được xử lý rất tốt đó của Trương Nhị Cẩu và mạch tượng của Trương Nhị Cẩu ổn định hơn khi ông ta rời đi, Tư đại phu cực kỳ sững sờ.

Đợi khi Tư đại phu đi ra khỏi phòng, Lưu Ly đã không còn ở đây nữa, mà Yên Yên được Trương Trần Thị ôm trong lòng.

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 232May mà hiệu quả của nước linh tuyền rất tốt, sau khi dùng nó để sát trùng, vết thương của Trương Nhị Cẩu không có chảy máu nữa.Lưu Ly lại lấy ra một ít dược liệu mà trước kia hái và sơ chế ở trong không gian ra giã nát, sau đó đắp dược liệu đã giã nát đó lên vết thương của Trương Nhị Cẩu, đợi làm xong những chuyện này Lưu Ly lần nữa băng bó lại vết thương.Đợi làm xong tất cả chuyện này, Lưu Ly nhìn trong phòng, thấy trong phòng có giấy bút, bèn đi tới, viết một phương thuốc bổ khí huyết.Canh bát bảo với mỗi loại 30 gam bao gồm nhân sâm, bạch trư, bạch phục linh, đương quy, xuyên khung, thược dược trắng, cam thảo là bổ khí bổ huyết nhất.Có điều tình trạng của Trương Nhị Cẩu, nếu dùng canh bát bảo cũng không chịu được, suy nghĩ một chút, Lưu Ly lần nữa cầm bút viết mấy dược liệu tổng hợp.Đợi làm xong những việc này thì đã qua nửa canh giờ.Giờ phút này, trong sân lại chỉ có mấy nữ nhân Trương Trần Thị, đám người Trương Đại Tú đã đi tổ chức người trong thôn đi tìm người ở các hướng xung quanh thôn.Khi Lưu Ly đi ra khỏi phòng thì nghe thấy Trương Trần Thị nói như vậy, chỉ nói tiếng cảm ơn, bèn muốn lấy ra phương thuốc, vừa hay vào lúc này Tư đại phu cầm hòm thuốc quay trở lại.Tư đại phu vốn không phải là người có lòng dạ xấu xa, nếu không khi Lưu Ly vừa tới thì sẽ không giúp Lưu Ly.Ông ta biết mình không cứu được Trương Nhị Cẩu, nhưng cũng muốn giữ cái mạng này, cho nên sau khi phát hiện thuốc của mình có hiệu quả cầm máu không tốt thì quay về lật xem sách y.Lúc này Tư đại phu lại tới là vì đã tìm được một cách cầm máu, chỉ là cách này có được hay không thì bản thân Tư đại phu cũng không biết.Chỉ có thể nói, lúc này Tư đại phu cũng chỉ có thể ôm suy nghĩ cố chữa.Chỉ là vừa vào cửa thì Tư đại phu đã nhìn thấy Lưu Ly, nhất thời thần sắc của Tư đại phu lại có vài phần phức tạp, trong mắt có vài phần không tự nhiên.Vì ông ta từng tuổi này y thuật lại không bằng một Lưu Ly, cũng vì thái độ trước đây của ông ta nữa.Chỉ là Lưu Ly bây giờ trong lòng đang vướng bận về Bình Bình, cũng không chú ý nhiều tới thần sắc của Tư đại phu, bèn trực tiếp đưa phương thuốc đã chuẩn bị cho Trương Trần Thị đưa cho Tư đại phu.“Dựa vào phương thuốc này bốc thuốc cho Trương Nhị Cẩu thì sẽ không sao nữa.”Tư đại phu nếu đã là thôn y, trong nhà nhất định sẽ có một ít dược liệu, giao phương thuốc cho ông ta là cách nhanh nhất.Tư đại phu vô thức nhận lấy phương thuốc mà Lưu Ly đưa tới, cách này cho dù ông ta hành y nhiều năm cũng chỉ có thể nửa hiểu nửa không, chỉ biết là thuốc bổ khí bổ huyết, nhưng lại có vài chỗ không phải quá hiểu.Có thể thấy Lưu Ly xoay người đi về phía Yên Yên, nghĩ tới chuyện đã xảy ra, Tư đại phu dù muốn hỏi cũng chỉ có thể nuốt lời trở lại.Tư đại phu không có trực tiếp đi bốc thuốc, mà đi vào phòng của Trương Nhị Lang kiểm tra cho Trương Nhị Cẩu.Khi nhìn thấy vết thương được xử lý rất tốt đó của Trương Nhị Cẩu và mạch tượng của Trương Nhị Cẩu ổn định hơn khi ông ta rời đi, Tư đại phu cực kỳ sững sờ.Đợi khi Tư đại phu đi ra khỏi phòng, Lưu Ly đã không còn ở đây nữa, mà Yên Yên được Trương Trần Thị ôm trong lòng.

Chương 232