CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…

Chương 237

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 237“Là ta!”Cố Tại Ngôn cưỡi ngựa suốt chặng đường trở về, tưởng Lưu Ly đã ngủ bèn không có gõ cửa, sợ đánh thức cô nên bèn đi vào từ cửa sổ, nhưng không ngờ Lưu Ly còn chưa ngủ, hắn còn dọa cô.Vừa nghe thấy là giọng của Cố Tại Ngôn, trái tim treo lên của Lưu Ly cuối cùng cũng hạ xuống.“Mẹ—” Yên Yên bị làm ồn, ngủ không được yên ổn lắm, nhắm mắt khóc gọi mẹ.Lưu Ly nghe thấy tiếng thì nhẹ nhàng vỗ lưng của Yên Yên: “Mẹ ở đây, Yên Yên ngủ ngoan.”Có lẽ thật sự quá buồn ngủ, cũng có lẽ là nghe thấy giọng nói của mẹ nên rất yên tâm, cho nên Yên Yên rất nhanh đã ngủ say.Mà cả quá trình Cố Tại Ngôn đều nhìn Lưu Ly.Dưới ánh sáng trăng, Cố Tại Ngôn lại có thể nhìn ra trên gò má của Lưu Ly còn vệt nước chưa khô.Biết cô đã khóc, trái tim của Cố Tại Ngôn nhói đau, lúc này hận không thể băm vằm tên hung thủ đó ra.Lưu Ly không biết tâm tư lúc này của Cố Tại Ngôn, sau khi dỗ Yên Yên xong, Lưu Ly ra hiệu Cố Tại Ngôn đi ra bên ngoài nói chuyện.Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, vừa đi ra khỏi phòng, Lưu Ly bèn gấp gáp hỏi: “Sao rồi, có tin tức không?”Lúc chiều Cố Tại Ngôn vội vàng rời đi, hiện nay đêm khuya hắn lại trở về, có phải đã chứng minh có tin tức rồi không?“Đúng như cô nghĩ, chuyện này có liên quan tới Trương Tiến Danh ở trên trấn.”Trương Tiến Danh chính là Trương lão gia trong lời của Lưu Ly.Lưu Ly vừa nghe quả thật có liên quan tới Trương lão gia, trái tim trùng xuống: “Vậy Bình Bình…”“Cô nghe ta nói trước.” Cố Tại Ngôn không dám nhìn vào mắt của Lưu Ly, nhưng lại biết chuyện này buộc phải nói rõ với cô.Bởi vì tra theo tuyến của Trương Tiến Danh, hắn phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy, vậy mà còn dính dáng tới rất nhiều vụ án người mất tích.Nếu không phải như vậy, hắn còn chưa tới mức đi tìm huyện lệnh.Hắn muốn điều động người tới không phải là chuyện một ngày hai ngày, trong khoảng thời gian này, hắn muốn để phía huyện lệnh xuất mã.Lưu Ly nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn thì trầm mặc, ngước mắt đánh giá Cố Tại Ngôn.Nhìn biểu cảm đó của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly đã biết sự việc có thể không tốt lắm.Hít thở sâu hai lần, Lưu Ly mới cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.“Được, anh nói.”Cố Tại Ngôn nghe thấy giọng nói run rẩy đó của Lưu Ly, vẫn không nhịn được mà dừng mắt trên mặt của cô, nhìn dáng vẻ cố tỏ ra vẻ trấn định của cô và đôi mắt có hơi sưng đỏ đó, Cố Tại Ngôn rất đau lòng.Nhưng hắn biết, Lưu Ly không phải nữ tử bình thường chỉ biết trốn ở đằng sau nam nhân, cô muốn biết toàn bộ.Vì vậy, Cố Tại Ngôn bèn nói ra toàn bộ tất cả sự việc mà mình biết.Thì ra tra theo chuyện Trương lão gia mà Lưu Ly nói, quả nhiên đã tra được cái gì đó.

CHƯƠNG 237

“Là ta!”

Cố Tại Ngôn cưỡi ngựa suốt chặng đường trở về, tưởng Lưu Ly đã ngủ bèn không có gõ cửa, sợ đánh thức cô nên bèn đi vào từ cửa sổ, nhưng không ngờ Lưu Ly còn chưa ngủ, hắn còn dọa cô.

Vừa nghe thấy là giọng của Cố Tại Ngôn, trái tim treo lên của Lưu Ly cuối cùng cũng hạ xuống.

“Mẹ—” Yên Yên bị làm ồn, ngủ không được yên ổn lắm, nhắm mắt khóc gọi mẹ.

Lưu Ly nghe thấy tiếng thì nhẹ nhàng vỗ lưng của Yên Yên: “Mẹ ở đây, Yên Yên ngủ ngoan.”

Có lẽ thật sự quá buồn ngủ, cũng có lẽ là nghe thấy giọng nói của mẹ nên rất yên tâm, cho nên Yên Yên rất nhanh đã ngủ say.

Mà cả quá trình Cố Tại Ngôn đều nhìn Lưu Ly.

Dưới ánh sáng trăng, Cố Tại Ngôn lại có thể nhìn ra trên gò má của Lưu Ly còn vệt nước chưa khô.

Biết cô đã khóc, trái tim của Cố Tại Ngôn nhói đau, lúc này hận không thể băm vằm tên hung thủ đó ra.

Lưu Ly không biết tâm tư lúc này của Cố Tại Ngôn, sau khi dỗ Yên Yên xong, Lưu Ly ra hiệu Cố Tại Ngôn đi ra bên ngoài nói chuyện.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, vừa đi ra khỏi phòng, Lưu Ly bèn gấp gáp hỏi: “Sao rồi, có tin tức không?”

Lúc chiều Cố Tại Ngôn vội vàng rời đi, hiện nay đêm khuya hắn lại trở về, có phải đã chứng minh có tin tức rồi không?

“Đúng như cô nghĩ, chuyện này có liên quan tới Trương Tiến Danh ở trên trấn.”

Trương Tiến Danh chính là Trương lão gia trong lời của Lưu Ly.

Lưu Ly vừa nghe quả thật có liên quan tới Trương lão gia, trái tim trùng xuống: “Vậy Bình Bình…”

“Cô nghe ta nói trước.” Cố Tại Ngôn không dám nhìn vào mắt của Lưu Ly, nhưng lại biết chuyện này buộc phải nói rõ với cô.

Bởi vì tra theo tuyến của Trương Tiến Danh, hắn phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy, vậy mà còn dính dáng tới rất nhiều vụ án người mất tích.

Nếu không phải như vậy, hắn còn chưa tới mức đi tìm huyện lệnh.

Hắn muốn điều động người tới không phải là chuyện một ngày hai ngày, trong khoảng thời gian này, hắn muốn để phía huyện lệnh xuất mã.

Lưu Ly nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn thì trầm mặc, ngước mắt đánh giá Cố Tại Ngôn.

Nhìn biểu cảm đó của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly đã biết sự việc có thể không tốt lắm.

Hít thở sâu hai lần, Lưu Ly mới cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Được, anh nói.”

Cố Tại Ngôn nghe thấy giọng nói run rẩy đó của Lưu Ly, vẫn không nhịn được mà dừng mắt trên mặt của cô, nhìn dáng vẻ cố tỏ ra vẻ trấn định của cô và đôi mắt có hơi sưng đỏ đó, Cố Tại Ngôn rất đau lòng.

Nhưng hắn biết, Lưu Ly không phải nữ tử bình thường chỉ biết trốn ở đằng sau nam nhân, cô muốn biết toàn bộ.

Vì vậy, Cố Tại Ngôn bèn nói ra toàn bộ tất cả sự việc mà mình biết.

Thì ra tra theo chuyện Trương lão gia mà Lưu Ly nói, quả nhiên đã tra được cái gì đó.

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 237“Là ta!”Cố Tại Ngôn cưỡi ngựa suốt chặng đường trở về, tưởng Lưu Ly đã ngủ bèn không có gõ cửa, sợ đánh thức cô nên bèn đi vào từ cửa sổ, nhưng không ngờ Lưu Ly còn chưa ngủ, hắn còn dọa cô.Vừa nghe thấy là giọng của Cố Tại Ngôn, trái tim treo lên của Lưu Ly cuối cùng cũng hạ xuống.“Mẹ—” Yên Yên bị làm ồn, ngủ không được yên ổn lắm, nhắm mắt khóc gọi mẹ.Lưu Ly nghe thấy tiếng thì nhẹ nhàng vỗ lưng của Yên Yên: “Mẹ ở đây, Yên Yên ngủ ngoan.”Có lẽ thật sự quá buồn ngủ, cũng có lẽ là nghe thấy giọng nói của mẹ nên rất yên tâm, cho nên Yên Yên rất nhanh đã ngủ say.Mà cả quá trình Cố Tại Ngôn đều nhìn Lưu Ly.Dưới ánh sáng trăng, Cố Tại Ngôn lại có thể nhìn ra trên gò má của Lưu Ly còn vệt nước chưa khô.Biết cô đã khóc, trái tim của Cố Tại Ngôn nhói đau, lúc này hận không thể băm vằm tên hung thủ đó ra.Lưu Ly không biết tâm tư lúc này của Cố Tại Ngôn, sau khi dỗ Yên Yên xong, Lưu Ly ra hiệu Cố Tại Ngôn đi ra bên ngoài nói chuyện.Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, vừa đi ra khỏi phòng, Lưu Ly bèn gấp gáp hỏi: “Sao rồi, có tin tức không?”Lúc chiều Cố Tại Ngôn vội vàng rời đi, hiện nay đêm khuya hắn lại trở về, có phải đã chứng minh có tin tức rồi không?“Đúng như cô nghĩ, chuyện này có liên quan tới Trương Tiến Danh ở trên trấn.”Trương Tiến Danh chính là Trương lão gia trong lời của Lưu Ly.Lưu Ly vừa nghe quả thật có liên quan tới Trương lão gia, trái tim trùng xuống: “Vậy Bình Bình…”“Cô nghe ta nói trước.” Cố Tại Ngôn không dám nhìn vào mắt của Lưu Ly, nhưng lại biết chuyện này buộc phải nói rõ với cô.Bởi vì tra theo tuyến của Trương Tiến Danh, hắn phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy, vậy mà còn dính dáng tới rất nhiều vụ án người mất tích.Nếu không phải như vậy, hắn còn chưa tới mức đi tìm huyện lệnh.Hắn muốn điều động người tới không phải là chuyện một ngày hai ngày, trong khoảng thời gian này, hắn muốn để phía huyện lệnh xuất mã.Lưu Ly nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn thì trầm mặc, ngước mắt đánh giá Cố Tại Ngôn.Nhìn biểu cảm đó của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly đã biết sự việc có thể không tốt lắm.Hít thở sâu hai lần, Lưu Ly mới cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.“Được, anh nói.”Cố Tại Ngôn nghe thấy giọng nói run rẩy đó của Lưu Ly, vẫn không nhịn được mà dừng mắt trên mặt của cô, nhìn dáng vẻ cố tỏ ra vẻ trấn định của cô và đôi mắt có hơi sưng đỏ đó, Cố Tại Ngôn rất đau lòng.Nhưng hắn biết, Lưu Ly không phải nữ tử bình thường chỉ biết trốn ở đằng sau nam nhân, cô muốn biết toàn bộ.Vì vậy, Cố Tại Ngôn bèn nói ra toàn bộ tất cả sự việc mà mình biết.Thì ra tra theo chuyện Trương lão gia mà Lưu Ly nói, quả nhiên đã tra được cái gì đó.

Chương 237