CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…

Chương 246

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 246Khi Tại Lâm nói ra câu này lưỡi cũng đang run, đi theo bên cạnh chủ tử nhiều năm, tuy hắn không nói rất hiểu chủ tử, nhưng cũng hiểu một ít.Sự khác biệt mà chủ tử đối với Lưu nương tử đó là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, nếu không phải con trai của Lưu nương tử mất tích chủ tử tại sao lại để tâm như vậy?Hiện nay Lưu nương tử xảy ra chuyện, chủ tử nhất định sẽ nổi giận lôi đình.Quả nhiên, câu nói này của Tại Lâm mới nói xong, bèn cảm nhận được khí áp trong phòng lập tức hạ xuống, Tại Lâm chỉ cảm thấy lồng phục nhâm nhẩm đau một trận.Vào lúc Tại Lâm nghĩ mình sắp toi ở đây, uy áp đó bỗng tản đi, hắn nghe thấy giọng nói giống như hàn băng của chủ tử nhà mình.“Chuyện gì, nói rõ!”Cố Tại Ngôn đã tốn mười phần khả năng tự khống chế của hắn mới khiến bản thân bình tĩnh lại.Chỉ là đôi mắt muốn giết người đó, giờ phút này lại lộ ra tâm trạng của hắn.Cố Tại Ngôn lên tiếng, Tại Lâm không dám trì hoãn nữa, từ trong tay lấy ra một miếng ngọc bội, sau đó nói ra đầu đuôi sự việc.Mà miếng ngọc bội đó, chính là miếng ngọc bội Cố Tại Ngôn cho Lưu Ly.Cầm miếng ngọc bội, nghe thấy lời của Tại Lâm, tay của Cố Tại Ngôn hơi siết chặt.Thì ra sau khi biết được Trương Tiến Danh căn bản không biết người phía trên là ai, Cố Tại Ngôn bèn chuẩn bị giữ lại nhánh của Trương Tiến Danh, quyết định không đánh rắn động cỏ.Dựa theo lời của tâm phúc của Trương Tiến Danh, mấy ngày nay Trương Tiến Danh vẫn cần tiếp tục tìm kiếm mỹ nhân hoặc bé trai đạt tiêu chuẩn, cho nên Cố Tại Ngôn kêu Tại Lâm cài người ở bên phía trấn Biên Lư để ý, chờ đợi Trương Tiến Danh hành động lần nữa.Vào buổi trưa, người của Tại Lâm phát hiện người bên phía Trương Tiến Danh có động tĩnh, nói là đã bắt cóc một thiếu nữ, sau khi biết được tin, Tại Lâm đương nhiên cho người bắt đầu hành động.Chỉ là tự dưng mất dấu người ta, nhưng lại nhặt được miếng ngọc bội này.Ngọc bội của chủ tử nhà hắn, Tại Lâm đương nhiên nhận ra, huống chi tác dụng của miếng ngọc bội này còn lớn nữa.Ngọc bội của chủ tử đương nhiên không thể tùy tiện xuất hiện ở trên đường bọn họ bám theo, vậy thì chứng minh nữ tử bị bắt cóc đó có khả năng có liên quan tới chủ tử.Mới đầu Tại Lâm cũng không nghĩ tới Lưu Ly, mà chuẩn bị quay về bẩm báo với Cố Tại Ngôn trước.Nhưng vào lúc này hắn vừa khéo đi qua trước một tiệm quần áo, lại trong lúc vô tình nghe thấy cặp vợ chồng đó nhắc tới hai chữ Lưu Ly.Xuất phát từ sự thận trọng, Tại Lâm đặc biệt chạy tới thôn Đại Vĩ một chuyến thì phát hiện Lưu Ly quả nhiên không ở nhà.Điều tra, Tại Lâm rất nhanh đã phát hiện nữ tử hôm nay bị bắt cóc là Lưu Ly.Kết quả này làm cho Tại Lâm sốc tới choáng váng, sau đó không dám chần chừ mà chạy tới huyện nói chuyện này cho chủ tử nhà mình.Trong cả quá trình, Tại Lâm thậm chí đã chạy hỏng một con ngựa, vì chuyện này, hắn ngay cả nửa câu mệt cũng không dám nói.Cố Tại Ngôn lạnh lùng nhìn Tại Lâm: “Cho các ngươi ba canh giờ, nếu không tìm được người, các ngươi cũng không cần quay về nữa.”Vì để làm giống thật, Lưu Ly thật sự làm chính mình ngất đi, chỉ có điều cũng đã sử dụng thuộc giải chậm.

CHƯƠNG 246

Khi Tại Lâm nói ra câu này lưỡi cũng đang run, đi theo bên cạnh chủ tử nhiều năm, tuy hắn không nói rất hiểu chủ tử, nhưng cũng hiểu một ít.

Sự khác biệt mà chủ tử đối với Lưu nương tử đó là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, nếu không phải con trai của Lưu nương tử mất tích chủ tử tại sao lại để tâm như vậy?

Hiện nay Lưu nương tử xảy ra chuyện, chủ tử nhất định sẽ nổi giận lôi đình.

Quả nhiên, câu nói này của Tại Lâm mới nói xong, bèn cảm nhận được khí áp trong phòng lập tức hạ xuống, Tại Lâm chỉ cảm thấy lồng phục nhâm nhẩm đau một trận.

Vào lúc Tại Lâm nghĩ mình sắp toi ở đây, uy áp đó bỗng tản đi, hắn nghe thấy giọng nói giống như hàn băng của chủ tử nhà mình.

“Chuyện gì, nói rõ!”

Cố Tại Ngôn đã tốn mười phần khả năng tự khống chế của hắn mới khiến bản thân bình tĩnh lại.

Chỉ là đôi mắt muốn giết người đó, giờ phút này lại lộ ra tâm trạng của hắn.

Cố Tại Ngôn lên tiếng, Tại Lâm không dám trì hoãn nữa, từ trong tay lấy ra một miếng ngọc bội, sau đó nói ra đầu đuôi sự việc.

Mà miếng ngọc bội đó, chính là miếng ngọc bội Cố Tại Ngôn cho Lưu Ly.

Cầm miếng ngọc bội, nghe thấy lời của Tại Lâm, tay của Cố Tại Ngôn hơi siết chặt.

Thì ra sau khi biết được Trương Tiến Danh căn bản không biết người phía trên là ai, Cố Tại Ngôn bèn chuẩn bị giữ lại nhánh của Trương Tiến Danh, quyết định không đánh rắn động cỏ.

Dựa theo lời của tâm phúc của Trương Tiến Danh, mấy ngày nay Trương Tiến Danh vẫn cần tiếp tục tìm kiếm mỹ nhân hoặc bé trai đạt tiêu chuẩn, cho nên Cố Tại Ngôn kêu Tại Lâm cài người ở bên phía trấn Biên Lư để ý, chờ đợi Trương Tiến Danh hành động lần nữa.

Vào buổi trưa, người của Tại Lâm phát hiện người bên phía Trương Tiến Danh có động tĩnh, nói là đã bắt cóc một thiếu nữ, sau khi biết được tin, Tại Lâm đương nhiên cho người bắt đầu hành động.

Chỉ là tự dưng mất dấu người ta, nhưng lại nhặt được miếng ngọc bội này.

Ngọc bội của chủ tử nhà hắn, Tại Lâm đương nhiên nhận ra, huống chi tác dụng của miếng ngọc bội này còn lớn nữa.

Ngọc bội của chủ tử đương nhiên không thể tùy tiện xuất hiện ở trên đường bọn họ bám theo, vậy thì chứng minh nữ tử bị bắt cóc đó có khả năng có liên quan tới chủ tử.

Mới đầu Tại Lâm cũng không nghĩ tới Lưu Ly, mà chuẩn bị quay về bẩm báo với Cố Tại Ngôn trước.

Nhưng vào lúc này hắn vừa khéo đi qua trước một tiệm quần áo, lại trong lúc vô tình nghe thấy cặp vợ chồng đó nhắc tới hai chữ Lưu Ly.

Xuất phát từ sự thận trọng, Tại Lâm đặc biệt chạy tới thôn Đại Vĩ một chuyến thì phát hiện Lưu Ly quả nhiên không ở nhà.

Điều tra, Tại Lâm rất nhanh đã phát hiện nữ tử hôm nay bị bắt cóc là Lưu Ly.

Kết quả này làm cho Tại Lâm sốc tới choáng váng, sau đó không dám chần chừ mà chạy tới huyện nói chuyện này cho chủ tử nhà mình.

Trong cả quá trình, Tại Lâm thậm chí đã chạy hỏng một con ngựa, vì chuyện này, hắn ngay cả nửa câu mệt cũng không dám nói.

Cố Tại Ngôn lạnh lùng nhìn Tại Lâm: “Cho các ngươi ba canh giờ, nếu không tìm được người, các ngươi cũng không cần quay về nữa.”

Vì để làm giống thật, Lưu Ly thật sự làm chính mình ngất đi, chỉ có điều cũng đã sử dụng thuộc giải chậm.

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 246Khi Tại Lâm nói ra câu này lưỡi cũng đang run, đi theo bên cạnh chủ tử nhiều năm, tuy hắn không nói rất hiểu chủ tử, nhưng cũng hiểu một ít.Sự khác biệt mà chủ tử đối với Lưu nương tử đó là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, nếu không phải con trai của Lưu nương tử mất tích chủ tử tại sao lại để tâm như vậy?Hiện nay Lưu nương tử xảy ra chuyện, chủ tử nhất định sẽ nổi giận lôi đình.Quả nhiên, câu nói này của Tại Lâm mới nói xong, bèn cảm nhận được khí áp trong phòng lập tức hạ xuống, Tại Lâm chỉ cảm thấy lồng phục nhâm nhẩm đau một trận.Vào lúc Tại Lâm nghĩ mình sắp toi ở đây, uy áp đó bỗng tản đi, hắn nghe thấy giọng nói giống như hàn băng của chủ tử nhà mình.“Chuyện gì, nói rõ!”Cố Tại Ngôn đã tốn mười phần khả năng tự khống chế của hắn mới khiến bản thân bình tĩnh lại.Chỉ là đôi mắt muốn giết người đó, giờ phút này lại lộ ra tâm trạng của hắn.Cố Tại Ngôn lên tiếng, Tại Lâm không dám trì hoãn nữa, từ trong tay lấy ra một miếng ngọc bội, sau đó nói ra đầu đuôi sự việc.Mà miếng ngọc bội đó, chính là miếng ngọc bội Cố Tại Ngôn cho Lưu Ly.Cầm miếng ngọc bội, nghe thấy lời của Tại Lâm, tay của Cố Tại Ngôn hơi siết chặt.Thì ra sau khi biết được Trương Tiến Danh căn bản không biết người phía trên là ai, Cố Tại Ngôn bèn chuẩn bị giữ lại nhánh của Trương Tiến Danh, quyết định không đánh rắn động cỏ.Dựa theo lời của tâm phúc của Trương Tiến Danh, mấy ngày nay Trương Tiến Danh vẫn cần tiếp tục tìm kiếm mỹ nhân hoặc bé trai đạt tiêu chuẩn, cho nên Cố Tại Ngôn kêu Tại Lâm cài người ở bên phía trấn Biên Lư để ý, chờ đợi Trương Tiến Danh hành động lần nữa.Vào buổi trưa, người của Tại Lâm phát hiện người bên phía Trương Tiến Danh có động tĩnh, nói là đã bắt cóc một thiếu nữ, sau khi biết được tin, Tại Lâm đương nhiên cho người bắt đầu hành động.Chỉ là tự dưng mất dấu người ta, nhưng lại nhặt được miếng ngọc bội này.Ngọc bội của chủ tử nhà hắn, Tại Lâm đương nhiên nhận ra, huống chi tác dụng của miếng ngọc bội này còn lớn nữa.Ngọc bội của chủ tử đương nhiên không thể tùy tiện xuất hiện ở trên đường bọn họ bám theo, vậy thì chứng minh nữ tử bị bắt cóc đó có khả năng có liên quan tới chủ tử.Mới đầu Tại Lâm cũng không nghĩ tới Lưu Ly, mà chuẩn bị quay về bẩm báo với Cố Tại Ngôn trước.Nhưng vào lúc này hắn vừa khéo đi qua trước một tiệm quần áo, lại trong lúc vô tình nghe thấy cặp vợ chồng đó nhắc tới hai chữ Lưu Ly.Xuất phát từ sự thận trọng, Tại Lâm đặc biệt chạy tới thôn Đại Vĩ một chuyến thì phát hiện Lưu Ly quả nhiên không ở nhà.Điều tra, Tại Lâm rất nhanh đã phát hiện nữ tử hôm nay bị bắt cóc là Lưu Ly.Kết quả này làm cho Tại Lâm sốc tới choáng váng, sau đó không dám chần chừ mà chạy tới huyện nói chuyện này cho chủ tử nhà mình.Trong cả quá trình, Tại Lâm thậm chí đã chạy hỏng một con ngựa, vì chuyện này, hắn ngay cả nửa câu mệt cũng không dám nói.Cố Tại Ngôn lạnh lùng nhìn Tại Lâm: “Cho các ngươi ba canh giờ, nếu không tìm được người, các ngươi cũng không cần quay về nữa.”Vì để làm giống thật, Lưu Ly thật sự làm chính mình ngất đi, chỉ có điều cũng đã sử dụng thuộc giải chậm.

Chương 246