CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 287
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 287Giống như lời hắn ta là thật, xem ra tài trí quả nhiên quá mức đến cực điểm rồi.Trương Tiến Danh vừa nghe chứng cứ không khỏi khẽ giật mình.Ông ta không có chứng cứ, chỉ nói miệng không bằng chứng.Đơn giản là Lưu Gia lúc trước trong mắt ông ta, còn chưa đủ để ông ta phải chú ý quá nhiều, mỗi lần trao đổi với người phòng lớn Lưu Gia, cũng chỉ là mấy câu là xong mà thôi.Đương nhiên, đối với Cố Tại Ngôn mà nói tìm được chứng cứ cũng không phải là việc gì khó.Hạng Lưu Dương nghe Lưu Kim Vĩ giải thích, ánh mắt như có như không nhìn Cố Tại Ngôn, thấy Cố Tại Ngôn không có ý muốn nói, thì biết trong lòng Cố Tại Ngôn có thể đã có tính toán khác.Bởi vậy, Hạng Lưu Dương chỉ yên lặng xem Lưu Kim Vĩ giải thích, cũng không ngắt lời.Chỉ là nói đến mức này, cũng không cần phải nói tiếp thêm nữa, gần như là có thể trực tiếp phán quyết rồi, nhưng không biết Cố Tại Ngôn có ý gì.Chính lúc này, Hạng Lưu Dương nhìn thấy Cố Tại Ngôn gật đầu nhẹ gần như không thể nhận ra được.Thấy vậy, Hạng Lưu Dương có vẻ kinh ngạc.Kinh ngạc thì kinh ngạc, Hạng Lưu Dương vẫn là đập vang kinh đường mộc trong tay.Lập tức, xung quanh yên lặng.“Phạm Thị mặc dù không phải thủ phạm chính, nhưng mà không thoát khỏi liên quan đến án kiện này, có chỗ sai, đánh mười đại bản rồi tự rời đi. Chứng cứ Trương Tiến Danh lừa bán người vô cùng xác thực, theo tội đáng phạt tử tội, chọn ngày hành hình, nhưng việc này nghiêm trọng, bản quan phải báo lên hoàng thượng…”Nói đến đây, Hạng Lưu Dương nhìn liếc qua đồ giả mạo Mục Tân Thành, cái gì cũng không nói, chỉ khoát khoát tay cho người đến dẫn người đi, rồi tuyên bố lui đường.Tốc độ này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức dân chúng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.Mà Phạm Phương Huệ nghe mình còn phải bị ăn đánh, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh tại chỗ.Nhưng cho dù là hôn mê, Phạm Phương Huệ vẫn bị mang xuống đánh.Lưu Kim Vĩ cũng không theo sau xem Phạm Phương Huệ bị hành hình, mà là ngăn Lưu Ly chuẩn bị rời đi lại.“Nhị tỷ, cho dù thế nào, chúng ta cũng vẫn là người một nhà.” Lưu kim vĩ nhìn Lưu Ly, gương mặt ôn hòa vô hại.Nhưng Lưu Ly biết rõ, người có hại nhất Lưu Gia, chính là người trước mặt này, cho nên Lưu Ly cũng không muốn có qua lại gì với hắn ta, vì vậy nhàn nhạt mở miệng.“Mấy năm trước ta đã sớm bị Lưu Gia đuổi khỏi nhà, đã sớm không phải người một nhà với Lưu tú tài.”Nói xong câu đó, Lưu Ly không đếm xỉa đến vẻ mặt khó coi của Lưu Kim Vĩ, dắt Bình Bình đi ra ngoài.Chỉ là đi mấy bước, Lưu Ly lại ngừng lại, quay đầu.Lưu Kim Vĩ cho rằng Lưu Ly hối hận vừa rồi vô lễ, đang muốn mở miệng, đã thấy ánh mắt Lưu Ly lướt qua mình, nhìn người đằng sau.“Tướng công, chúng ta về nhà đi.”Lưu Ly nói với Cố Tại Ngôn.Bên ngoài công đường còn có rất nhiều người nhìn, Cố Tại Ngôn vừa rồi mới lấy ra “hôn thư năm năm trước”, cô nếu như không quan tâm Cố Tại Ngôn dẫn Bình Bình đi, sợ là sẽ làm Lưu Kim Vĩ nghi ngờ.
CHƯƠNG 287
Giống như lời hắn ta là thật, xem ra tài trí quả nhiên quá mức đến cực điểm rồi.
Trương Tiến Danh vừa nghe chứng cứ không khỏi khẽ giật mình.
Ông ta không có chứng cứ, chỉ nói miệng không bằng chứng.
Đơn giản là Lưu Gia lúc trước trong mắt ông ta, còn chưa đủ để ông ta phải chú ý quá nhiều, mỗi lần trao đổi với người phòng lớn Lưu Gia, cũng chỉ là mấy câu là xong mà thôi.
Đương nhiên, đối với Cố Tại Ngôn mà nói tìm được chứng cứ cũng không phải là việc gì khó.
Hạng Lưu Dương nghe Lưu Kim Vĩ giải thích, ánh mắt như có như không nhìn Cố Tại Ngôn, thấy Cố Tại Ngôn không có ý muốn nói, thì biết trong lòng Cố Tại Ngôn có thể đã có tính toán khác.
Bởi vậy, Hạng Lưu Dương chỉ yên lặng xem Lưu Kim Vĩ giải thích, cũng không ngắt lời.
Chỉ là nói đến mức này, cũng không cần phải nói tiếp thêm nữa, gần như là có thể trực tiếp phán quyết rồi, nhưng không biết Cố Tại Ngôn có ý gì.
Chính lúc này, Hạng Lưu Dương nhìn thấy Cố Tại Ngôn gật đầu nhẹ gần như không thể nhận ra được.
Thấy vậy, Hạng Lưu Dương có vẻ kinh ngạc.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Hạng Lưu Dương vẫn là đập vang kinh đường mộc trong tay.
Lập tức, xung quanh yên lặng.
“Phạm Thị mặc dù không phải thủ phạm chính, nhưng mà không thoát khỏi liên quan đến án kiện này, có chỗ sai, đánh mười đại bản rồi tự rời đi. Chứng cứ Trương Tiến Danh lừa bán người vô cùng xác thực, theo tội đáng phạt tử tội, chọn ngày hành hình, nhưng việc này nghiêm trọng, bản quan phải báo lên hoàng thượng…”
Nói đến đây, Hạng Lưu Dương nhìn liếc qua đồ giả mạo Mục Tân Thành, cái gì cũng không nói, chỉ khoát khoát tay cho người đến dẫn người đi, rồi tuyên bố lui đường.
Tốc độ này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức dân chúng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.
Mà Phạm Phương Huệ nghe mình còn phải bị ăn đánh, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Nhưng cho dù là hôn mê, Phạm Phương Huệ vẫn bị mang xuống đánh.
Lưu Kim Vĩ cũng không theo sau xem Phạm Phương Huệ bị hành hình, mà là ngăn Lưu Ly chuẩn bị rời đi lại.
“Nhị tỷ, cho dù thế nào, chúng ta cũng vẫn là người một nhà.” Lưu kim vĩ nhìn Lưu Ly, gương mặt ôn hòa vô hại.
Nhưng Lưu Ly biết rõ, người có hại nhất Lưu Gia, chính là người trước mặt này, cho nên Lưu Ly cũng không muốn có qua lại gì với hắn ta, vì vậy nhàn nhạt mở miệng.
“Mấy năm trước ta đã sớm bị Lưu Gia đuổi khỏi nhà, đã sớm không phải người một nhà với Lưu tú tài.”
Nói xong câu đó, Lưu Ly không đếm xỉa đến vẻ mặt khó coi của Lưu Kim Vĩ, dắt Bình Bình đi ra ngoài.
Chỉ là đi mấy bước, Lưu Ly lại ngừng lại, quay đầu.
Lưu Kim Vĩ cho rằng Lưu Ly hối hận vừa rồi vô lễ, đang muốn mở miệng, đã thấy ánh mắt Lưu Ly lướt qua mình, nhìn người đằng sau.
“Tướng công, chúng ta về nhà đi.”
Lưu Ly nói với Cố Tại Ngôn.
Bên ngoài công đường còn có rất nhiều người nhìn, Cố Tại Ngôn vừa rồi mới lấy ra “hôn thư năm năm trước”, cô nếu như không quan tâm Cố Tại Ngôn dẫn Bình Bình đi, sợ là sẽ làm Lưu Kim Vĩ nghi ngờ.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 287Giống như lời hắn ta là thật, xem ra tài trí quả nhiên quá mức đến cực điểm rồi.Trương Tiến Danh vừa nghe chứng cứ không khỏi khẽ giật mình.Ông ta không có chứng cứ, chỉ nói miệng không bằng chứng.Đơn giản là Lưu Gia lúc trước trong mắt ông ta, còn chưa đủ để ông ta phải chú ý quá nhiều, mỗi lần trao đổi với người phòng lớn Lưu Gia, cũng chỉ là mấy câu là xong mà thôi.Đương nhiên, đối với Cố Tại Ngôn mà nói tìm được chứng cứ cũng không phải là việc gì khó.Hạng Lưu Dương nghe Lưu Kim Vĩ giải thích, ánh mắt như có như không nhìn Cố Tại Ngôn, thấy Cố Tại Ngôn không có ý muốn nói, thì biết trong lòng Cố Tại Ngôn có thể đã có tính toán khác.Bởi vậy, Hạng Lưu Dương chỉ yên lặng xem Lưu Kim Vĩ giải thích, cũng không ngắt lời.Chỉ là nói đến mức này, cũng không cần phải nói tiếp thêm nữa, gần như là có thể trực tiếp phán quyết rồi, nhưng không biết Cố Tại Ngôn có ý gì.Chính lúc này, Hạng Lưu Dương nhìn thấy Cố Tại Ngôn gật đầu nhẹ gần như không thể nhận ra được.Thấy vậy, Hạng Lưu Dương có vẻ kinh ngạc.Kinh ngạc thì kinh ngạc, Hạng Lưu Dương vẫn là đập vang kinh đường mộc trong tay.Lập tức, xung quanh yên lặng.“Phạm Thị mặc dù không phải thủ phạm chính, nhưng mà không thoát khỏi liên quan đến án kiện này, có chỗ sai, đánh mười đại bản rồi tự rời đi. Chứng cứ Trương Tiến Danh lừa bán người vô cùng xác thực, theo tội đáng phạt tử tội, chọn ngày hành hình, nhưng việc này nghiêm trọng, bản quan phải báo lên hoàng thượng…”Nói đến đây, Hạng Lưu Dương nhìn liếc qua đồ giả mạo Mục Tân Thành, cái gì cũng không nói, chỉ khoát khoát tay cho người đến dẫn người đi, rồi tuyên bố lui đường.Tốc độ này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức dân chúng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.Mà Phạm Phương Huệ nghe mình còn phải bị ăn đánh, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh tại chỗ.Nhưng cho dù là hôn mê, Phạm Phương Huệ vẫn bị mang xuống đánh.Lưu Kim Vĩ cũng không theo sau xem Phạm Phương Huệ bị hành hình, mà là ngăn Lưu Ly chuẩn bị rời đi lại.“Nhị tỷ, cho dù thế nào, chúng ta cũng vẫn là người một nhà.” Lưu kim vĩ nhìn Lưu Ly, gương mặt ôn hòa vô hại.Nhưng Lưu Ly biết rõ, người có hại nhất Lưu Gia, chính là người trước mặt này, cho nên Lưu Ly cũng không muốn có qua lại gì với hắn ta, vì vậy nhàn nhạt mở miệng.“Mấy năm trước ta đã sớm bị Lưu Gia đuổi khỏi nhà, đã sớm không phải người một nhà với Lưu tú tài.”Nói xong câu đó, Lưu Ly không đếm xỉa đến vẻ mặt khó coi của Lưu Kim Vĩ, dắt Bình Bình đi ra ngoài.Chỉ là đi mấy bước, Lưu Ly lại ngừng lại, quay đầu.Lưu Kim Vĩ cho rằng Lưu Ly hối hận vừa rồi vô lễ, đang muốn mở miệng, đã thấy ánh mắt Lưu Ly lướt qua mình, nhìn người đằng sau.“Tướng công, chúng ta về nhà đi.”Lưu Ly nói với Cố Tại Ngôn.Bên ngoài công đường còn có rất nhiều người nhìn, Cố Tại Ngôn vừa rồi mới lấy ra “hôn thư năm năm trước”, cô nếu như không quan tâm Cố Tại Ngôn dẫn Bình Bình đi, sợ là sẽ làm Lưu Kim Vĩ nghi ngờ.