CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 340
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 340“Mẹ, thật hả? Mẹ không gạt con đó chứ?” Yên Yên nghi ngờ, bộ dạng trông có vẻ rất là không tin tưởng.Giả đó, mẹ lừa con đó.Lưu Ly gào thét trong lòng, nhưng lại không thể không lộ ra một nụ cười mỉm: “Yên tâm đi Yên Yên, mẹ và cha con rất tốt, cha con sẽ không tùy tiện đi khỏi đâu.”Yên Yên thấy Lưu Ly đã đảm bảo, cô bé vui vẻ gật đầu: “Tốt quá, Yên Yên biết mà.”Nói xong, Yên Yên liền chạy vào trong phòng của mình.Bình Bình nhìn thoáng qua căn phòng của Yên Yên, lại liếc mắt nhìn Lưu Ly, im lặng lắc đầu.Thôi bỏ đi, nhìn thấu nhưng mà không vạch trần, ai bảo đó là bí mật nhỏ của muội muội chứ.Nghĩ đến đó, Bình Bình cũng đi về phía phòng mình, chỉ để lại Lưu Ly và Cố Tại Ngôn đứng ở phòng chính.Lưu Ly: “À, chuyện đó… tối nay chúng ta…”Lưu Ly không còn can đảm nói tiếp.Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly thật lâu, lúc Lưu Ly cảm thấy mình bị nhìn đến nỗi muốn đào cái lỗ chui vào, Cố Tại Ngôn mới nói: “Được, ta biết rồi.”Lưu Ly: “…”Biết?Biết cái gì?Lúc Lưu Ly còn đang ngơ ngác, cô nhìn thấy Cố Tại Ngôn đã quay người sải bước đi về phía căn phòng bên phải.Lưu Ly mới thở vào một hơi, cho là Cố Tại Ngôn biết tiếng lòng của mình, ai ngờ cô lại nhìn thấy Cố Tại Ngôn ôm chăn gối bước ra khỏi căn phòng bên phải.Lưu Ly: “?” có chuyện gì vậy?Lúc Cố Tại Ngôn ôm chăn gối đi ngang qua Lưu Ly thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, miệng mấp máy thốt lên bốn chữ.“Như nàng mong muốn.”Sau đó, Cố Tại Ngôn liền ôm chăn gối đi vào trong căn phòng bên trái.Lưu Ly: “…” Trên mặt đầy dấu chấm hỏi to đùng.Cái gì gọi là như cô mong muốn chứ?Cái này không phải là điều mà cô muốn có được không hả?Thật đó, có hiểu lầm mà, không phải như anh nghĩ đâu.Lưu Ly muốn đưa tay cản Cố Tại Ngôn lại để giải thích, nhưng mà lúc này Yên Yên lại bước ra khỏi phòng mình: “Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì?”Lúc này, cô bé vô cùng hào hứng, hoàn toàn không ý thức được mình đã gài mẹ một phen.Lưu Ly:”…”Tiêu rồi, đã bỏ qua cơ hội giải thích tốt nhất, không còn cách nào giải thích nữa.Lưu Ly nhận mệnh bước ra khỏi nhà chính mà đi đến phòng bếp, chuẩn bị trốn tránh sự thật.Chuyện của buổi tối, hay là chờ đến tối rồi hãy giải quyết, Lưu Ly trốn tránh suy nghĩ.Mà ở trong phòng, Cố Tại Ngôn nhìn chăn gối trên giường của hai người, âm thầm nở nụ cười.
CHƯƠNG 340
“Mẹ, thật hả? Mẹ không gạt con đó chứ?” Yên Yên nghi ngờ, bộ dạng trông có vẻ rất là không tin tưởng.
Giả đó, mẹ lừa con đó.
Lưu Ly gào thét trong lòng, nhưng lại không thể không lộ ra một nụ cười mỉm: “Yên tâm đi Yên Yên, mẹ và cha con rất tốt, cha con sẽ không tùy tiện đi khỏi đâu.”
Yên Yên thấy Lưu Ly đã đảm bảo, cô bé vui vẻ gật đầu: “Tốt quá, Yên Yên biết mà.”
Nói xong, Yên Yên liền chạy vào trong phòng của mình.
Bình Bình nhìn thoáng qua căn phòng của Yên Yên, lại liếc mắt nhìn Lưu Ly, im lặng lắc đầu.
Thôi bỏ đi, nhìn thấu nhưng mà không vạch trần, ai bảo đó là bí mật nhỏ của muội muội chứ.
Nghĩ đến đó, Bình Bình cũng đi về phía phòng mình, chỉ để lại Lưu Ly và Cố Tại Ngôn đứng ở phòng chính.
Lưu Ly: “À, chuyện đó… tối nay chúng ta…”
Lưu Ly không còn can đảm nói tiếp.
Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly thật lâu, lúc Lưu Ly cảm thấy mình bị nhìn đến nỗi muốn đào cái lỗ chui vào, Cố Tại Ngôn mới nói: “Được, ta biết rồi.”
Lưu Ly: “…”
Biết?
Biết cái gì?
Lúc Lưu Ly còn đang ngơ ngác, cô nhìn thấy Cố Tại Ngôn đã quay người sải bước đi về phía căn phòng bên phải.
Lưu Ly mới thở vào một hơi, cho là Cố Tại Ngôn biết tiếng lòng của mình, ai ngờ cô lại nhìn thấy Cố Tại Ngôn ôm chăn gối bước ra khỏi căn phòng bên phải.
Lưu Ly: “?” có chuyện gì vậy?
Lúc Cố Tại Ngôn ôm chăn gối đi ngang qua Lưu Ly thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, miệng mấp máy thốt lên bốn chữ.
“Như nàng mong muốn.”
Sau đó, Cố Tại Ngôn liền ôm chăn gối đi vào trong căn phòng bên trái.
Lưu Ly: “…” Trên mặt đầy dấu chấm hỏi to đùng.
Cái gì gọi là như cô mong muốn chứ?
Cái này không phải là điều mà cô muốn có được không hả?
Thật đó, có hiểu lầm mà, không phải như anh nghĩ đâu.
Lưu Ly muốn đưa tay cản Cố Tại Ngôn lại để giải thích, nhưng mà lúc này Yên Yên lại bước ra khỏi phòng mình: “Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì?”
Lúc này, cô bé vô cùng hào hứng, hoàn toàn không ý thức được mình đã gài mẹ một phen.
Lưu Ly:”…”
Tiêu rồi, đã bỏ qua cơ hội giải thích tốt nhất, không còn cách nào giải thích nữa.
Lưu Ly nhận mệnh bước ra khỏi nhà chính mà đi đến phòng bếp, chuẩn bị trốn tránh sự thật.
Chuyện của buổi tối, hay là chờ đến tối rồi hãy giải quyết, Lưu Ly trốn tránh suy nghĩ.
Mà ở trong phòng, Cố Tại Ngôn nhìn chăn gối trên giường của hai người, âm thầm nở nụ cười.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 340“Mẹ, thật hả? Mẹ không gạt con đó chứ?” Yên Yên nghi ngờ, bộ dạng trông có vẻ rất là không tin tưởng.Giả đó, mẹ lừa con đó.Lưu Ly gào thét trong lòng, nhưng lại không thể không lộ ra một nụ cười mỉm: “Yên tâm đi Yên Yên, mẹ và cha con rất tốt, cha con sẽ không tùy tiện đi khỏi đâu.”Yên Yên thấy Lưu Ly đã đảm bảo, cô bé vui vẻ gật đầu: “Tốt quá, Yên Yên biết mà.”Nói xong, Yên Yên liền chạy vào trong phòng của mình.Bình Bình nhìn thoáng qua căn phòng của Yên Yên, lại liếc mắt nhìn Lưu Ly, im lặng lắc đầu.Thôi bỏ đi, nhìn thấu nhưng mà không vạch trần, ai bảo đó là bí mật nhỏ của muội muội chứ.Nghĩ đến đó, Bình Bình cũng đi về phía phòng mình, chỉ để lại Lưu Ly và Cố Tại Ngôn đứng ở phòng chính.Lưu Ly: “À, chuyện đó… tối nay chúng ta…”Lưu Ly không còn can đảm nói tiếp.Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly thật lâu, lúc Lưu Ly cảm thấy mình bị nhìn đến nỗi muốn đào cái lỗ chui vào, Cố Tại Ngôn mới nói: “Được, ta biết rồi.”Lưu Ly: “…”Biết?Biết cái gì?Lúc Lưu Ly còn đang ngơ ngác, cô nhìn thấy Cố Tại Ngôn đã quay người sải bước đi về phía căn phòng bên phải.Lưu Ly mới thở vào một hơi, cho là Cố Tại Ngôn biết tiếng lòng của mình, ai ngờ cô lại nhìn thấy Cố Tại Ngôn ôm chăn gối bước ra khỏi căn phòng bên phải.Lưu Ly: “?” có chuyện gì vậy?Lúc Cố Tại Ngôn ôm chăn gối đi ngang qua Lưu Ly thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, miệng mấp máy thốt lên bốn chữ.“Như nàng mong muốn.”Sau đó, Cố Tại Ngôn liền ôm chăn gối đi vào trong căn phòng bên trái.Lưu Ly: “…” Trên mặt đầy dấu chấm hỏi to đùng.Cái gì gọi là như cô mong muốn chứ?Cái này không phải là điều mà cô muốn có được không hả?Thật đó, có hiểu lầm mà, không phải như anh nghĩ đâu.Lưu Ly muốn đưa tay cản Cố Tại Ngôn lại để giải thích, nhưng mà lúc này Yên Yên lại bước ra khỏi phòng mình: “Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì?”Lúc này, cô bé vô cùng hào hứng, hoàn toàn không ý thức được mình đã gài mẹ một phen.Lưu Ly:”…”Tiêu rồi, đã bỏ qua cơ hội giải thích tốt nhất, không còn cách nào giải thích nữa.Lưu Ly nhận mệnh bước ra khỏi nhà chính mà đi đến phòng bếp, chuẩn bị trốn tránh sự thật.Chuyện của buổi tối, hay là chờ đến tối rồi hãy giải quyết, Lưu Ly trốn tránh suy nghĩ.Mà ở trong phòng, Cố Tại Ngôn nhìn chăn gối trên giường của hai người, âm thầm nở nụ cười.