CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 467
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 467Quả nhiên, cô không nên dừng chân, không nên muốn nghe Từ Chính muốn nói gì.Thật sự, ghê tởm mẹ nó mở cửa, ghê tởm đến tận nhà.Lưu Ly trở lại nhà chính, uống hai chén trà mới áp chế được loại cảm giác ghê tởm đó.Vừa mới đặt chén trà xuống, thì đối diện với hai con ngươi tràn đầy lo lắng của Bình Bình và Yên Yên.“Mẹ không sao, chỉ là…”Ghê tởm chết đượcCâu nói kế tiếp, Lưu Ly ngẫm lại vẫn không nói ra, chỉ miễn cưỡng nói: “Mẹ thật sự không sao.”Nhưng mà, lời này của Lưu Ly đối với hai đứa trẻ lại không có chút tác dụng nào, ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn Lưu Ly vẫn rất kỳ lạ.Ánh mắt Bình Bình rất phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi.Mà Yên Yên, lại là một bộ…. Bộ dạng muốn khóc?Chuyện gì đây chứ?Bị cách Tại Lâm ra tay dọa sợ rồi?Lưu Ly nghĩ tới đây, lập tức quyết định đợi lát nữa đàng hoàng nóivới Tại Lâm một chút, lần sau ở trước mặt đứa nhỏ động thủ kiềm chế một chút, để tránh dọa sợ hai đứa nhỏ.Đương nhiên, trong bóng tối vẫn có thể hung hăng tìm bù lại.Đang nghĩ như vậy, Bình Bình mở miệng: “Mẹ, người…. Còn gả cho cha không?”Lưu Ly: “?”Tại sao cô không gả cho Cố Tại Ngôn?Thấy mẹ nhà mình không trả lời, Bình Bình nhíu mày, do dự một lát, mới mở miệng lần nữa: “Mẹ không muốn gả cho cha cũng được, chỉ là đừng có gả cho Từ thúc được không?”Giọng điệu này cũng có chút cẩn thận.Rốt cục là vì cái gì?Tự nhiên là sợ mẹ nhà mình thương tâm.Ở trong lòng Bình Bình, mẹ muốn làm cái gì cũng được, cậu bé đều ủng hộ.Chỉ là, Từ thúc kia thật không phải người tốt lành gì.Lưu Ly nghe vậy ngây người trong chốc lát cũng rất nhanh hiểu được lời này của Bình Bình là có ý gì, vốn là muốn nói mình làm sao có thể gả cho người như Từ Chính, nhưng vừa nghĩ tới tâm tư của nguyên chủ đối với Từ Chính, lại thấy bộ dáng lo lắng của Bình Bình, lời đến bên miệng lại vòng vo.“Bình Bình vì sao không muốn mẹ gả cho Từ thúc thúc.”Bình Bình nghe vậy, đáy mắt có giãy dụa và do dự, giống như đang suy nghĩ có nên nói ra suy nghĩ thật sự của mình hay không.Lưu Ly thấy vậy, cổ vũ nói: “Bình Bình là bảo bối của mẹ, cho nên có lời gì nói thẳng là được, không cần giấu diếm mẹ.”Yên Yên nghe vậy, chờ mong nhìn về phía Lưu Ly.Lưu Ly liền sờ sờ đầu Yên Yên: “Yên Yên cũng là bảo bối.”Yên Yên hài lòng, cũng nói: “Mẹ, con vẫn tương đối là thích cha.”
Chương 467
Quả nhiên, cô không nên dừng chân, không nên muốn nghe Từ Chính muốn nói gì.
Thật sự, ghê tởm mẹ nó mở cửa, ghê tởm đến tận nhà.
Lưu Ly trở lại nhà chính, uống hai chén trà mới áp chế được loại cảm giác ghê tởm đó.
Vừa mới đặt chén trà xuống, thì đối diện với hai con ngươi tràn đầy lo lắng của Bình Bình và Yên Yên.
“Mẹ không sao, chỉ là…”Ghê tởm chết được
Câu nói kế tiếp, Lưu Ly ngẫm lại vẫn không nói ra, chỉ miễn cưỡng nói: “Mẹ thật sự không sao.”
Nhưng mà, lời này của Lưu Ly đối với hai đứa trẻ lại không có chút tác dụng nào, ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn Lưu Ly vẫn rất kỳ lạ.
Ánh mắt Bình Bình rất phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi.
Mà Yên Yên, lại là một bộ…. Bộ dạng muốn khóc?
Chuyện gì đây chứ?
Bị cách Tại Lâm ra tay dọa sợ rồi?
Lưu Ly nghĩ tới đây, lập tức quyết định đợi lát nữa đàng hoàng nóivới Tại Lâm một chút, lần sau ở trước mặt đứa nhỏ động thủ kiềm chế một chút, để tránh dọa sợ hai đứa nhỏ.
Đương nhiên, trong bóng tối vẫn có thể hung hăng tìm bù lại.
Đang nghĩ như vậy, Bình Bình mở miệng: “Mẹ, người…. Còn gả cho cha không?”
Lưu Ly: “?”
Tại sao cô không gả cho Cố Tại Ngôn?
Thấy mẹ nhà mình không trả lời, Bình Bình nhíu mày, do dự một lát, mới mở miệng lần nữa: “Mẹ không muốn gả cho cha cũng được, chỉ là đừng có gả cho Từ thúc được không?”
Giọng điệu này cũng có chút cẩn thận.
Rốt cục là vì cái gì?
Tự nhiên là sợ mẹ nhà mình thương tâm.
Ở trong lòng Bình Bình, mẹ muốn làm cái gì cũng được, cậu bé đều ủng hộ.
Chỉ là, Từ thúc kia thật không phải người tốt lành gì.
Lưu Ly nghe vậy ngây người trong chốc lát cũng rất nhanh hiểu được lời này của Bình Bình là có ý gì, vốn là muốn nói mình làm sao có thể gả cho người như Từ Chính, nhưng vừa nghĩ tới tâm tư của nguyên chủ đối với Từ Chính, lại thấy bộ dáng lo lắng của Bình Bình, lời đến bên miệng lại vòng vo.
“Bình Bình vì sao không muốn mẹ gả cho Từ thúc thúc.”
Bình Bình nghe vậy, đáy mắt có giãy dụa và do dự, giống như đang suy nghĩ có nên nói ra suy nghĩ thật sự của mình hay không.
Lưu Ly thấy vậy, cổ vũ nói: “Bình Bình là bảo bối của mẹ, cho nên có lời gì nói thẳng là được, không cần giấu diếm mẹ.”
Yên Yên nghe vậy, chờ mong nhìn về phía Lưu Ly.
Lưu Ly liền sờ sờ đầu Yên Yên: “Yên Yên cũng là bảo bối.”
Yên Yên hài lòng, cũng nói: “Mẹ, con vẫn tương đối là thích cha.”
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 467Quả nhiên, cô không nên dừng chân, không nên muốn nghe Từ Chính muốn nói gì.Thật sự, ghê tởm mẹ nó mở cửa, ghê tởm đến tận nhà.Lưu Ly trở lại nhà chính, uống hai chén trà mới áp chế được loại cảm giác ghê tởm đó.Vừa mới đặt chén trà xuống, thì đối diện với hai con ngươi tràn đầy lo lắng của Bình Bình và Yên Yên.“Mẹ không sao, chỉ là…”Ghê tởm chết đượcCâu nói kế tiếp, Lưu Ly ngẫm lại vẫn không nói ra, chỉ miễn cưỡng nói: “Mẹ thật sự không sao.”Nhưng mà, lời này của Lưu Ly đối với hai đứa trẻ lại không có chút tác dụng nào, ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn Lưu Ly vẫn rất kỳ lạ.Ánh mắt Bình Bình rất phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi.Mà Yên Yên, lại là một bộ…. Bộ dạng muốn khóc?Chuyện gì đây chứ?Bị cách Tại Lâm ra tay dọa sợ rồi?Lưu Ly nghĩ tới đây, lập tức quyết định đợi lát nữa đàng hoàng nóivới Tại Lâm một chút, lần sau ở trước mặt đứa nhỏ động thủ kiềm chế một chút, để tránh dọa sợ hai đứa nhỏ.Đương nhiên, trong bóng tối vẫn có thể hung hăng tìm bù lại.Đang nghĩ như vậy, Bình Bình mở miệng: “Mẹ, người…. Còn gả cho cha không?”Lưu Ly: “?”Tại sao cô không gả cho Cố Tại Ngôn?Thấy mẹ nhà mình không trả lời, Bình Bình nhíu mày, do dự một lát, mới mở miệng lần nữa: “Mẹ không muốn gả cho cha cũng được, chỉ là đừng có gả cho Từ thúc được không?”Giọng điệu này cũng có chút cẩn thận.Rốt cục là vì cái gì?Tự nhiên là sợ mẹ nhà mình thương tâm.Ở trong lòng Bình Bình, mẹ muốn làm cái gì cũng được, cậu bé đều ủng hộ.Chỉ là, Từ thúc kia thật không phải người tốt lành gì.Lưu Ly nghe vậy ngây người trong chốc lát cũng rất nhanh hiểu được lời này của Bình Bình là có ý gì, vốn là muốn nói mình làm sao có thể gả cho người như Từ Chính, nhưng vừa nghĩ tới tâm tư của nguyên chủ đối với Từ Chính, lại thấy bộ dáng lo lắng của Bình Bình, lời đến bên miệng lại vòng vo.“Bình Bình vì sao không muốn mẹ gả cho Từ thúc thúc.”Bình Bình nghe vậy, đáy mắt có giãy dụa và do dự, giống như đang suy nghĩ có nên nói ra suy nghĩ thật sự của mình hay không.Lưu Ly thấy vậy, cổ vũ nói: “Bình Bình là bảo bối của mẹ, cho nên có lời gì nói thẳng là được, không cần giấu diếm mẹ.”Yên Yên nghe vậy, chờ mong nhìn về phía Lưu Ly.Lưu Ly liền sờ sờ đầu Yên Yên: “Yên Yên cũng là bảo bối.”Yên Yên hài lòng, cũng nói: “Mẹ, con vẫn tương đối là thích cha.”