CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 527
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 527Lưu Ly cũng không nhìn lại Chương Cảnh Lâm, liếc mắt nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn, trần thuật với Quách Tế Chung: “Hắn ta đang giả vờ.”Chương Cảnh Lâm: “…”Quách Tế Chung nghe vậy, trực tiếp ra hiệu cho nha dịch.Nha dịch hiểu ý, bước lên kéo băng vải trên người Chương Cảnh Lâm.Băng vải bị giật ra, mọi người thấy trên người Chương Cảnh Lâm cũng không có bị thương nặng gì, nhiều nhất chỉ là một chút dấu vết va chạm, lập tức cảm thấy vô cùng khinh bỉ không biết nói gì.“Bộp!”Quách Tế Chung vỗ đường mộc: “Lừa gạt mệnh quan triều đình, các ngươi đáng tội gì?”Chương Cảnh Lâm đứng dậy, cùng với Chương Toàn kinh sợ quỳ xuống: “Đại nhân, chúng ta…”“Thùng—”“Thùng Thùng —”“Thùng thùng thùng —”Đúng lúc đó, trống kêu oan ở cửa nha môn bị gõ vang, truyền đến ba tiếng vang.Quách Tế Chung liếc nhìn Lưu Ly, rồi sau đó cho nha dịch đưa người gõ trống vào.Nha dịch nhận lệnh ra ngoài, sau khi quay lại thì mang theo một cặp vợ chồng trung niên.Rõ ràng nhìn chỉ không đến bốn mươi tuổi, nhưng mà tóc hai vợ chồng đều trắng xóa, nhìn vừa tiều tụy vừa gầy gò.“Bên dưới là người phương nào, gõ trống vì chuyện gì?”Bình thường làm quan không thích nhất là có người gõ trống.Bình thường trống vang, nói lên là có oan khuất lớn.Mà người gõ trống, trên cơ bản đều bị đánh hèo trước, cho nên dù là trong nhà môn ba ngày hai bữa thăng đường xử lý một ít chuyện vặt vãnh, nhưng trên cơ bản sẽ không ai đi gõ trống kêu oan.Nhưng mà cũng may Quách Tế Chung không phải là quan hồ đồ, cho nên dù là người gõ trống kêu oan, Quách Tế Chung cũng không có ý đánh người, mà là trực tiếp hỏi người đến nguyên nhân gõ trống.Có người gõ trống kêu oan cắt ngang bản án của mình, hai cha con nhà họ Chương nhẹ nhàng thở ra.Dù sao Chương Cảnh Lâm giả vờ trọng thương bị vạch trần, đây chính là phải gặp nạn, không chừng lại bị đánh hèo.Bây giờ có người cắt ngang, hai người đương nhiên vui mừng.Nhưng mà bọn họ vừa mới vui mừng, đã nghe người đàn ông trung niên kia nói: “Thảo dân là người thôn Tiết Gia, cáo trạng thiếu gia nhà họ Chương trấn Biên Lư Chương Cảnh Lâm sát hại con ta, thỉnh đại nhân làm chủ cho thảo dân—”Chương Cảnh Lâm: “…”Hình như hắn ta nghe thấy tên mình.“Cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ cho thảo dân—”Người phụ nữ trung niên cũng hùa theo, nặng nề dập đầu với Quách Tế Chung.Chương Cảnh Lâm đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thần sắc hoảng hốt.Dân chúng vây xem sợ ngây người.Bọn họ nghe được cái gì?
Chương 527
Lưu Ly cũng không nhìn lại Chương Cảnh Lâm, liếc mắt nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn, trần thuật với Quách Tế Chung: “Hắn ta đang giả vờ.”
Chương Cảnh Lâm: “…”
Quách Tế Chung nghe vậy, trực tiếp ra hiệu cho nha dịch.
Nha dịch hiểu ý, bước lên kéo băng vải trên người Chương Cảnh Lâm.
Băng vải bị giật ra, mọi người thấy trên người Chương Cảnh Lâm cũng không có bị thương nặng gì, nhiều nhất chỉ là một chút dấu vết va chạm, lập tức cảm thấy vô cùng khinh bỉ không biết nói gì.
“Bộp!”
Quách Tế Chung vỗ đường mộc: “Lừa gạt mệnh quan triều đình, các ngươi đáng tội gì?”
Chương Cảnh Lâm đứng dậy, cùng với Chương Toàn kinh sợ quỳ xuống: “Đại nhân, chúng ta…”
“Thùng—”
“Thùng Thùng —”
“Thùng thùng thùng —”
Đúng lúc đó, trống kêu oan ở cửa nha môn bị gõ vang, truyền đến ba tiếng vang.
Quách Tế Chung liếc nhìn Lưu Ly, rồi sau đó cho nha dịch đưa người gõ trống vào.
Nha dịch nhận lệnh ra ngoài, sau khi quay lại thì mang theo một cặp vợ chồng trung niên.
Rõ ràng nhìn chỉ không đến bốn mươi tuổi, nhưng mà tóc hai vợ chồng đều trắng xóa, nhìn vừa tiều tụy vừa gầy gò.
“Bên dưới là người phương nào, gõ trống vì chuyện gì?”
Bình thường làm quan không thích nhất là có người gõ trống.
Bình thường trống vang, nói lên là có oan khuất lớn.
Mà người gõ trống, trên cơ bản đều bị đánh hèo trước, cho nên dù là trong nhà môn ba ngày hai bữa thăng đường xử lý một ít chuyện vặt vãnh, nhưng trên cơ bản sẽ không ai đi gõ trống kêu oan.
Nhưng mà cũng may Quách Tế Chung không phải là quan hồ đồ, cho nên dù là người gõ trống kêu oan, Quách Tế Chung cũng không có ý đánh người, mà là trực tiếp hỏi người đến nguyên nhân gõ trống.
Có người gõ trống kêu oan cắt ngang bản án của mình, hai cha con nhà họ Chương nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao Chương Cảnh Lâm giả vờ trọng thương bị vạch trần, đây chính là phải gặp nạn, không chừng lại bị đánh hèo.
Bây giờ có người cắt ngang, hai người đương nhiên vui mừng.
Nhưng mà bọn họ vừa mới vui mừng, đã nghe người đàn ông trung niên kia nói: “Thảo dân là người thôn Tiết Gia, cáo trạng thiếu gia nhà họ Chương trấn Biên Lư Chương Cảnh Lâm sát hại con ta, thỉnh đại nhân làm chủ cho thảo dân—”
Chương Cảnh Lâm: “…”Hình như hắn ta nghe thấy tên mình.
“Cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ cho thảo dân—”Người phụ nữ trung niên cũng hùa theo, nặng nề dập đầu với Quách Tế Chung.
Chương Cảnh Lâm đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thần sắc hoảng hốt.
Dân chúng vây xem sợ ngây người.
Bọn họ nghe được cái gì?
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 527Lưu Ly cũng không nhìn lại Chương Cảnh Lâm, liếc mắt nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn, trần thuật với Quách Tế Chung: “Hắn ta đang giả vờ.”Chương Cảnh Lâm: “…”Quách Tế Chung nghe vậy, trực tiếp ra hiệu cho nha dịch.Nha dịch hiểu ý, bước lên kéo băng vải trên người Chương Cảnh Lâm.Băng vải bị giật ra, mọi người thấy trên người Chương Cảnh Lâm cũng không có bị thương nặng gì, nhiều nhất chỉ là một chút dấu vết va chạm, lập tức cảm thấy vô cùng khinh bỉ không biết nói gì.“Bộp!”Quách Tế Chung vỗ đường mộc: “Lừa gạt mệnh quan triều đình, các ngươi đáng tội gì?”Chương Cảnh Lâm đứng dậy, cùng với Chương Toàn kinh sợ quỳ xuống: “Đại nhân, chúng ta…”“Thùng—”“Thùng Thùng —”“Thùng thùng thùng —”Đúng lúc đó, trống kêu oan ở cửa nha môn bị gõ vang, truyền đến ba tiếng vang.Quách Tế Chung liếc nhìn Lưu Ly, rồi sau đó cho nha dịch đưa người gõ trống vào.Nha dịch nhận lệnh ra ngoài, sau khi quay lại thì mang theo một cặp vợ chồng trung niên.Rõ ràng nhìn chỉ không đến bốn mươi tuổi, nhưng mà tóc hai vợ chồng đều trắng xóa, nhìn vừa tiều tụy vừa gầy gò.“Bên dưới là người phương nào, gõ trống vì chuyện gì?”Bình thường làm quan không thích nhất là có người gõ trống.Bình thường trống vang, nói lên là có oan khuất lớn.Mà người gõ trống, trên cơ bản đều bị đánh hèo trước, cho nên dù là trong nhà môn ba ngày hai bữa thăng đường xử lý một ít chuyện vặt vãnh, nhưng trên cơ bản sẽ không ai đi gõ trống kêu oan.Nhưng mà cũng may Quách Tế Chung không phải là quan hồ đồ, cho nên dù là người gõ trống kêu oan, Quách Tế Chung cũng không có ý đánh người, mà là trực tiếp hỏi người đến nguyên nhân gõ trống.Có người gõ trống kêu oan cắt ngang bản án của mình, hai cha con nhà họ Chương nhẹ nhàng thở ra.Dù sao Chương Cảnh Lâm giả vờ trọng thương bị vạch trần, đây chính là phải gặp nạn, không chừng lại bị đánh hèo.Bây giờ có người cắt ngang, hai người đương nhiên vui mừng.Nhưng mà bọn họ vừa mới vui mừng, đã nghe người đàn ông trung niên kia nói: “Thảo dân là người thôn Tiết Gia, cáo trạng thiếu gia nhà họ Chương trấn Biên Lư Chương Cảnh Lâm sát hại con ta, thỉnh đại nhân làm chủ cho thảo dân—”Chương Cảnh Lâm: “…”Hình như hắn ta nghe thấy tên mình.“Cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ cho thảo dân—”Người phụ nữ trung niên cũng hùa theo, nặng nề dập đầu với Quách Tế Chung.Chương Cảnh Lâm đột nhiên nhớ đến cái gì đó, thần sắc hoảng hốt.Dân chúng vây xem sợ ngây người.Bọn họ nghe được cái gì?