CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 539
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 539Sau khi giải thích xong, Lưu Ly lại lấy gia vị làm thịt nướng ra. Cô cho gia vị thịt nướng vào một cái bát lớn, sau đó làm mẫu các cách phối nguyên liệu khác nhau cho người dưới xem để dạy bọn họ nướng thịt theo tỉ lệ.Sau khi giải thích xong về lẩu và thịt nướng, Lưu Ly đi đến nhà bếp lớn ở phía sau.Nhà bếp lớn do đầu bếp mà cô nhờ Âu Dương Diệp tìm tới phụ trách, lúc này nhà bếp lớn cũng đang vô cùng bận rộn, các món ăn do đầu bếp nấu đã được bày sẵn ra bàn.Thịt kho tộ, sườn heo kho tộ, gà nướng khoai tây …Ngoài ra còn có cơm chiên trứng, mì xào, súp gà, súp cá, súp ngân nhĩ, cháo bát bảo….Thấy công việc chuẩn bị ở đây đã gần xong, Lưu Ly lại đi sang phòng bên cạnh, nơi đây đang làm nhiều loại bánh khác nhau, lúc này rất nhiều loại bánh đã ra lò.Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lưu Ly bảo mọi người mang đồ ra và xếp sẵn. Đến giờ tỵ ba khắc (9 giờ 45), Lưu Ly liền bảo người mở cửa Mỹ Thực Thành.Tất nhiên, người đông chỗ nhỏ, Lưu Ly không thể cho tất cả cùng vào, thế nên cô đã sắp xếp hai người đứng ở cửa khu lẩu đồ nướng tự phục vụ để hướng dẫn mọi người vào trong.Tính ra thì bàn lớn có 15 bàn, bàn nhỏ có 12 bàn, 5 phòng bao, tổng cộng chỉ có thể cho 80-90 người vào bên trong.Lưu Ly định giá mỗi người một lượng bạc, người chê đắt đương nhiên sẽ rời đi, trước khi rời đi, nhân viên phục vụ còn nhắc nhở bọn họ rằng vài ngày nữa sẽ có các loại đồ ăn vặt chất lượng giá rẻ. Hoan nghênh lúc quay lại.Nhưng cũng không ít kẻ không thiếu tiền, những người không vào được chỉ có thể ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh và chờ đợi.Và người không được ngồi ghế cũng có thể tham quan Mỹ Thực Thành. Dù sao, sau khi bước vào cổng, những gian hàng nhỏ độc đáo ở Mỹ Thực Thành cũng khiến nhiều người tò mò.Và công việc này, Lưu Ly giao cho Trương Nhị Lang.Ngay từ khi trang trí nội thất, mỗi lần tới đây kiểm tra, Lưu Ly đều đã giải thích cặn kẽ với Trương Nhị Lang. Nếu không cô sẽ không huấn luyện nhân viên trong thời gian gấp rút, thậm chí còn không có thời gian như thế, và cũng không mở các sạp hàng thì còn chưa ổn như thế.Mọi việc tưởng như đã ngay ngắn rõ ràng nhưng đến lúc ăn, ai nấy đều sững sờ.Trước mặt mọi người là một bàn thịt nướng đặc chế, những người gọi lẩu cũng chỉ có một nồi nước lẩu nhỏ đỏ au trên bàn chứ cũng không có đồ ăn.Lúc này, người phục vụ đứng cạnh thân thiện nhắc nhở rằng bọn họ có thể tự chọn đồ ăn.Thế là mọi người lại vào khu chọn đồ ăn họ lại phải ngạc nhiên vì món nào cũng là đồ sống.Tất nhiên, có một khu đồ ăn chín, nhưng mặc dù những món ăn đó rất phong phú và ngon miệng, nhưng hầu hết những người bỏ tiền đến Mỹ Thực Thành đều không bỏ tiền để ăn những món ăn thông thường.Lúc này xuất hiện một bàn ăn khác thường.Chiếc bàn này là chiếc bàn lớn nhất nằm giữa đại sảnh, một chiếc bàn bát tiên.Giữa bàn là thịt nướng, xung quanh có tám nồi lẩu.Hơn nữa, những người ngồi ở chiếc bàn này đều khiến mọi người kinh ngạc không thôi.Chủ nhân của Phúc Mãn Lâu, ông lão nhà họ Nhiên, huyện luyện và huyện lệnh phu nhân, còn có ông chủ và bà chủ của cửa hàng y phục Ngô Ký.Tất nhiên, không thể thiếu Lưu Ly.
Chương 539
Sau khi giải thích xong, Lưu Ly lại lấy gia vị làm thịt nướng ra. Cô cho gia vị thịt nướng vào một cái bát lớn, sau đó làm mẫu các cách phối nguyên liệu khác nhau cho người dưới xem để dạy bọn họ nướng thịt theo tỉ lệ.
Sau khi giải thích xong về lẩu và thịt nướng, Lưu Ly đi đến nhà bếp lớn ở phía sau.
Nhà bếp lớn do đầu bếp mà cô nhờ Âu Dương Diệp tìm tới phụ trách, lúc này nhà bếp lớn cũng đang vô cùng bận rộn, các món ăn do đầu bếp nấu đã được bày sẵn ra bàn.
Thịt kho tộ, sườn heo kho tộ, gà nướng khoai tây …
Ngoài ra còn có cơm chiên trứng, mì xào, súp gà, súp cá, súp ngân nhĩ, cháo bát bảo….
Thấy công việc chuẩn bị ở đây đã gần xong, Lưu Ly lại đi sang phòng bên cạnh, nơi đây đang làm nhiều loại bánh khác nhau, lúc này rất nhiều loại bánh đã ra lò.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lưu Ly bảo mọi người mang đồ ra và xếp sẵn. Đến giờ tỵ ba khắc (9 giờ 45), Lưu Ly liền bảo người mở cửa Mỹ Thực Thành.
Tất nhiên, người đông chỗ nhỏ, Lưu Ly không thể cho tất cả cùng vào, thế nên cô đã sắp xếp hai người đứng ở cửa khu lẩu đồ nướng tự phục vụ để hướng dẫn mọi người vào trong.
Tính ra thì bàn lớn có 15 bàn, bàn nhỏ có 12 bàn, 5 phòng bao, tổng cộng chỉ có thể cho 80-90 người vào bên trong.
Lưu Ly định giá mỗi người một lượng bạc, người chê đắt đương nhiên sẽ rời đi, trước khi rời đi, nhân viên phục vụ còn nhắc nhở bọn họ rằng vài ngày nữa sẽ có các loại đồ ăn vặt chất lượng giá rẻ. Hoan nghênh lúc quay lại.
Nhưng cũng không ít kẻ không thiếu tiền, những người không vào được chỉ có thể ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh và chờ đợi.
Và người không được ngồi ghế cũng có thể tham quan Mỹ Thực Thành. Dù sao, sau khi bước vào cổng, những gian hàng nhỏ độc đáo ở Mỹ Thực Thành cũng khiến nhiều người tò mò.
Và công việc này, Lưu Ly giao cho Trương Nhị Lang.
Ngay từ khi trang trí nội thất, mỗi lần tới đây kiểm tra, Lưu Ly đều đã giải thích cặn kẽ với Trương Nhị Lang. Nếu không cô sẽ không huấn luyện nhân viên trong thời gian gấp rút, thậm chí còn không có thời gian như thế, và cũng không mở các sạp hàng thì còn chưa ổn như thế.
Mọi việc tưởng như đã ngay ngắn rõ ràng nhưng đến lúc ăn, ai nấy đều sững sờ.
Trước mặt mọi người là một bàn thịt nướng đặc chế, những người gọi lẩu cũng chỉ có một nồi nước lẩu nhỏ đỏ au trên bàn chứ cũng không có đồ ăn.
Lúc này, người phục vụ đứng cạnh thân thiện nhắc nhở rằng bọn họ có thể tự chọn đồ ăn.
Thế là mọi người lại vào khu chọn đồ ăn họ lại phải ngạc nhiên vì món nào cũng là đồ sống.
Tất nhiên, có một khu đồ ăn chín, nhưng mặc dù những món ăn đó rất phong phú và ngon miệng, nhưng hầu hết những người bỏ tiền đến Mỹ Thực Thành đều không bỏ tiền để ăn những món ăn thông thường.
Lúc này xuất hiện một bàn ăn khác thường.
Chiếc bàn này là chiếc bàn lớn nhất nằm giữa đại sảnh, một chiếc bàn bát tiên.
Giữa bàn là thịt nướng, xung quanh có tám nồi lẩu.
Hơn nữa, những người ngồi ở chiếc bàn này đều khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Chủ nhân của Phúc Mãn Lâu, ông lão nhà họ Nhiên, huyện luyện và huyện lệnh phu nhân, còn có ông chủ và bà chủ của cửa hàng y phục Ngô Ký.
Tất nhiên, không thể thiếu Lưu Ly.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 539Sau khi giải thích xong, Lưu Ly lại lấy gia vị làm thịt nướng ra. Cô cho gia vị thịt nướng vào một cái bát lớn, sau đó làm mẫu các cách phối nguyên liệu khác nhau cho người dưới xem để dạy bọn họ nướng thịt theo tỉ lệ.Sau khi giải thích xong về lẩu và thịt nướng, Lưu Ly đi đến nhà bếp lớn ở phía sau.Nhà bếp lớn do đầu bếp mà cô nhờ Âu Dương Diệp tìm tới phụ trách, lúc này nhà bếp lớn cũng đang vô cùng bận rộn, các món ăn do đầu bếp nấu đã được bày sẵn ra bàn.Thịt kho tộ, sườn heo kho tộ, gà nướng khoai tây …Ngoài ra còn có cơm chiên trứng, mì xào, súp gà, súp cá, súp ngân nhĩ, cháo bát bảo….Thấy công việc chuẩn bị ở đây đã gần xong, Lưu Ly lại đi sang phòng bên cạnh, nơi đây đang làm nhiều loại bánh khác nhau, lúc này rất nhiều loại bánh đã ra lò.Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lưu Ly bảo mọi người mang đồ ra và xếp sẵn. Đến giờ tỵ ba khắc (9 giờ 45), Lưu Ly liền bảo người mở cửa Mỹ Thực Thành.Tất nhiên, người đông chỗ nhỏ, Lưu Ly không thể cho tất cả cùng vào, thế nên cô đã sắp xếp hai người đứng ở cửa khu lẩu đồ nướng tự phục vụ để hướng dẫn mọi người vào trong.Tính ra thì bàn lớn có 15 bàn, bàn nhỏ có 12 bàn, 5 phòng bao, tổng cộng chỉ có thể cho 80-90 người vào bên trong.Lưu Ly định giá mỗi người một lượng bạc, người chê đắt đương nhiên sẽ rời đi, trước khi rời đi, nhân viên phục vụ còn nhắc nhở bọn họ rằng vài ngày nữa sẽ có các loại đồ ăn vặt chất lượng giá rẻ. Hoan nghênh lúc quay lại.Nhưng cũng không ít kẻ không thiếu tiền, những người không vào được chỉ có thể ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh và chờ đợi.Và người không được ngồi ghế cũng có thể tham quan Mỹ Thực Thành. Dù sao, sau khi bước vào cổng, những gian hàng nhỏ độc đáo ở Mỹ Thực Thành cũng khiến nhiều người tò mò.Và công việc này, Lưu Ly giao cho Trương Nhị Lang.Ngay từ khi trang trí nội thất, mỗi lần tới đây kiểm tra, Lưu Ly đều đã giải thích cặn kẽ với Trương Nhị Lang. Nếu không cô sẽ không huấn luyện nhân viên trong thời gian gấp rút, thậm chí còn không có thời gian như thế, và cũng không mở các sạp hàng thì còn chưa ổn như thế.Mọi việc tưởng như đã ngay ngắn rõ ràng nhưng đến lúc ăn, ai nấy đều sững sờ.Trước mặt mọi người là một bàn thịt nướng đặc chế, những người gọi lẩu cũng chỉ có một nồi nước lẩu nhỏ đỏ au trên bàn chứ cũng không có đồ ăn.Lúc này, người phục vụ đứng cạnh thân thiện nhắc nhở rằng bọn họ có thể tự chọn đồ ăn.Thế là mọi người lại vào khu chọn đồ ăn họ lại phải ngạc nhiên vì món nào cũng là đồ sống.Tất nhiên, có một khu đồ ăn chín, nhưng mặc dù những món ăn đó rất phong phú và ngon miệng, nhưng hầu hết những người bỏ tiền đến Mỹ Thực Thành đều không bỏ tiền để ăn những món ăn thông thường.Lúc này xuất hiện một bàn ăn khác thường.Chiếc bàn này là chiếc bàn lớn nhất nằm giữa đại sảnh, một chiếc bàn bát tiên.Giữa bàn là thịt nướng, xung quanh có tám nồi lẩu.Hơn nữa, những người ngồi ở chiếc bàn này đều khiến mọi người kinh ngạc không thôi.Chủ nhân của Phúc Mãn Lâu, ông lão nhà họ Nhiên, huyện luyện và huyện lệnh phu nhân, còn có ông chủ và bà chủ của cửa hàng y phục Ngô Ký.Tất nhiên, không thể thiếu Lưu Ly.