CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 548
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 548Thật ra, cô đã để ý Tôn Như Mi này ngay từ ngày đầu tiên.Cô mua cả nhà này vì bọn họ khá được việc, đặc biệt là Triệu Tú Hồng, rất có chủ ý, có thể làm quản sự nhỏ gì gì đó.Hơn nữa người từng làm hạ nhân cũng khá hiểu chuyện nên cô yên lòng không ít.Hơn nữa, theo lời bà môi giới, cậu nhóc mười tuổi Tôn Văn Thành từng là thư đồng của cậu chủ nên có thể cùng Bình Bình đi học và chăm sóc thằng bé.Còn với Tôn Như Mi này, ngay từ đầu cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.Nàng ta không chỉ thích cúi đầu, dễ căng thẳng mà còn luôn tự khiến bản thân xấu xí.Đúng, xấu xí.Tôn Như Mi luôn khiến mặt của mình trở nên đen nhẻm, người khác nhìn không ra nàng ta trông như thế nào.Tuy nhiên, cách làm không được thông minh cho lắm, dù sao thì bàn tay của nàng ta lại rất trắng trẻo, không khớp với nước da của khuôn mặt, không hiểu sao lâu như vậy mà người trong viện lại không để ý đến.Cũng chính vào lúc này, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy mình thật sự sơ suất trong chuyện này, dù sao trong tình huống bình thường, cô nên hỏi nhà này tại sao lại đắc tội với chủ nhân rồi bị bán đi ngay từ đầu mới đúng.Tất nhiên, sai sót này cũng là do cô không hiểu rõ lắm về hạ nhân của thời đại này.Cho tới bây giờ cô vẫn không rõ lắm, nhưng sau khi nghĩ lại, hạ nhân không nên bị bán một cái tuỳ tiện như thế chứ.Những suy nghĩ này thoáng qua chỉ trong cái chớp mắt.Khi cô nói xong, cả nhà họ Tôn, bao gồm cả Tôn Hành thân thể tuy vừa hồi phục nhưng vẫn còn yếu cũng quỳ xuống. Họ rất lo sợ, cũng thấy phức tạp trong lòng, xem ra có ẩn tình gì đây.Nhưng cả nhà họ đều quỳ, những người khác đều nghi hoặc nhìn sang, Lưu Ly trầm mặc không nói.Một lúc lâu sau, Tôn Như Mi dường như đã ra quyết định, nàng ta quỳ trước mặt Lưu Ly: “Xin chủ nhân cho phép nô tỳ rửa mặt.”Lưu Ly nghe xong, đương nhiên không từ chối.Khi Tôn Như Mi trở lại, tất cả mọi người, trừ người nhà họ Tôn đều sửng sốt, ngay cả Lưu Ly dù đã đoán ra nhưng khi nhìn thấy Tôn Như Mi, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.Tôn Huy có ngoại hình tầm tầm, thuộc dạng ưa nhìn. Tiểu Nghê có làn da trắng và đôi mắt hạnh nên trông thanh tú hơn. Tôn Văn Thành trông giống Tôn Huy nhưng nước da trắng hơn Tôn Huy một chút. Còn con gái của Tôn Huy và Tiểu Nghê như tập hợp tất cả ưu điểm của hai người họ. Nàng ta xinh đẹp động lòng, dù có đặt giữa đám đông cũng có thể nhận ra ngay lập tức.Mệnh nha hoàn nhưng lại có ngoại hình của tiểu thư. Người như thế này, nếu sống trong các gia tộc lớn thì không hề an toàn.“Các ngươi bị bán đi vì ngoại hình của nàng ta sao?”Lưu Ly hỏi.Mặc dù là một câu hỏi, nhưng ngữ khí của cô lại có vài phần khẳng định.“Đúng vậy, nô tỳ đã khiến người nhà bị liên luỵ.”Tôn Như Mi quỳ xuống nói, giọng điệu hối hận và đau đớn khôn nguôi.Thấy Tôn Như Mi như vậy, nhà họ Tôn muốn an ủi nàng ta nhưng tự biết không phải lúc nên chỉ có thể nhẫn nhịn.Lúc này, Triệu Tú Hồng mới kể nguyên nhân thực sự khiến gia đình bà ta bị bán đi.
Chương 548
Thật ra, cô đã để ý Tôn Như Mi này ngay từ ngày đầu tiên.
Cô mua cả nhà này vì bọn họ khá được việc, đặc biệt là Triệu Tú Hồng, rất có chủ ý, có thể làm quản sự nhỏ gì gì đó.
Hơn nữa người từng làm hạ nhân cũng khá hiểu chuyện nên cô yên lòng không ít.
Hơn nữa, theo lời bà môi giới, cậu nhóc mười tuổi Tôn Văn Thành từng là thư đồng của cậu chủ nên có thể cùng Bình Bình đi học và chăm sóc thằng bé.
Còn với Tôn Như Mi này, ngay từ đầu cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng ta không chỉ thích cúi đầu, dễ căng thẳng mà còn luôn tự khiến bản thân xấu xí.
Đúng, xấu xí.
Tôn Như Mi luôn khiến mặt của mình trở nên đen nhẻm, người khác nhìn không ra nàng ta trông như thế nào.
Tuy nhiên, cách làm không được thông minh cho lắm, dù sao thì bàn tay của nàng ta lại rất trắng trẻo, không khớp với nước da của khuôn mặt, không hiểu sao lâu như vậy mà người trong viện lại không để ý đến.
Cũng chính vào lúc này, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy mình thật sự sơ suất trong chuyện này, dù sao trong tình huống bình thường, cô nên hỏi nhà này tại sao lại đắc tội với chủ nhân rồi bị bán đi ngay từ đầu mới đúng.
Tất nhiên, sai sót này cũng là do cô không hiểu rõ lắm về hạ nhân của thời đại này.
Cho tới bây giờ cô vẫn không rõ lắm, nhưng sau khi nghĩ lại, hạ nhân không nên bị bán một cái tuỳ tiện như thế chứ.
Những suy nghĩ này thoáng qua chỉ trong cái chớp mắt.
Khi cô nói xong, cả nhà họ Tôn, bao gồm cả Tôn Hành thân thể tuy vừa hồi phục nhưng vẫn còn yếu cũng quỳ xuống. Họ rất lo sợ, cũng thấy phức tạp trong lòng, xem ra có ẩn tình gì đây.
Nhưng cả nhà họ đều quỳ, những người khác đều nghi hoặc nhìn sang, Lưu Ly trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, Tôn Như Mi dường như đã ra quyết định, nàng ta quỳ trước mặt Lưu Ly: “Xin chủ nhân cho phép nô tỳ rửa mặt.”
Lưu Ly nghe xong, đương nhiên không từ chối.
Khi Tôn Như Mi trở lại, tất cả mọi người, trừ người nhà họ Tôn đều sửng sốt, ngay cả Lưu Ly dù đã đoán ra nhưng khi nhìn thấy Tôn Như Mi, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Tôn Huy có ngoại hình tầm tầm, thuộc dạng ưa nhìn. Tiểu Nghê có làn da trắng và đôi mắt hạnh nên trông thanh tú hơn. Tôn Văn Thành trông giống Tôn Huy nhưng nước da trắng hơn Tôn Huy một chút. Còn con gái của Tôn Huy và Tiểu Nghê như tập hợp tất cả ưu điểm của hai người họ. Nàng ta xinh đẹp động lòng, dù có đặt giữa đám đông cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
Mệnh nha hoàn nhưng lại có ngoại hình của tiểu thư. Người như thế này, nếu sống trong các gia tộc lớn thì không hề an toàn.
“Các ngươi bị bán đi vì ngoại hình của nàng ta sao?”Lưu Ly hỏi.
Mặc dù là một câu hỏi, nhưng ngữ khí của cô lại có vài phần khẳng định.
“Đúng vậy, nô tỳ đã khiến người nhà bị liên luỵ.”Tôn Như Mi quỳ xuống nói, giọng điệu hối hận và đau đớn khôn nguôi.
Thấy Tôn Như Mi như vậy, nhà họ Tôn muốn an ủi nàng ta nhưng tự biết không phải lúc nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lúc này, Triệu Tú Hồng mới kể nguyên nhân thực sự khiến gia đình bà ta bị bán đi.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… Chương 548Thật ra, cô đã để ý Tôn Như Mi này ngay từ ngày đầu tiên.Cô mua cả nhà này vì bọn họ khá được việc, đặc biệt là Triệu Tú Hồng, rất có chủ ý, có thể làm quản sự nhỏ gì gì đó.Hơn nữa người từng làm hạ nhân cũng khá hiểu chuyện nên cô yên lòng không ít.Hơn nữa, theo lời bà môi giới, cậu nhóc mười tuổi Tôn Văn Thành từng là thư đồng của cậu chủ nên có thể cùng Bình Bình đi học và chăm sóc thằng bé.Còn với Tôn Như Mi này, ngay từ đầu cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.Nàng ta không chỉ thích cúi đầu, dễ căng thẳng mà còn luôn tự khiến bản thân xấu xí.Đúng, xấu xí.Tôn Như Mi luôn khiến mặt của mình trở nên đen nhẻm, người khác nhìn không ra nàng ta trông như thế nào.Tuy nhiên, cách làm không được thông minh cho lắm, dù sao thì bàn tay của nàng ta lại rất trắng trẻo, không khớp với nước da của khuôn mặt, không hiểu sao lâu như vậy mà người trong viện lại không để ý đến.Cũng chính vào lúc này, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy mình thật sự sơ suất trong chuyện này, dù sao trong tình huống bình thường, cô nên hỏi nhà này tại sao lại đắc tội với chủ nhân rồi bị bán đi ngay từ đầu mới đúng.Tất nhiên, sai sót này cũng là do cô không hiểu rõ lắm về hạ nhân của thời đại này.Cho tới bây giờ cô vẫn không rõ lắm, nhưng sau khi nghĩ lại, hạ nhân không nên bị bán một cái tuỳ tiện như thế chứ.Những suy nghĩ này thoáng qua chỉ trong cái chớp mắt.Khi cô nói xong, cả nhà họ Tôn, bao gồm cả Tôn Hành thân thể tuy vừa hồi phục nhưng vẫn còn yếu cũng quỳ xuống. Họ rất lo sợ, cũng thấy phức tạp trong lòng, xem ra có ẩn tình gì đây.Nhưng cả nhà họ đều quỳ, những người khác đều nghi hoặc nhìn sang, Lưu Ly trầm mặc không nói.Một lúc lâu sau, Tôn Như Mi dường như đã ra quyết định, nàng ta quỳ trước mặt Lưu Ly: “Xin chủ nhân cho phép nô tỳ rửa mặt.”Lưu Ly nghe xong, đương nhiên không từ chối.Khi Tôn Như Mi trở lại, tất cả mọi người, trừ người nhà họ Tôn đều sửng sốt, ngay cả Lưu Ly dù đã đoán ra nhưng khi nhìn thấy Tôn Như Mi, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.Tôn Huy có ngoại hình tầm tầm, thuộc dạng ưa nhìn. Tiểu Nghê có làn da trắng và đôi mắt hạnh nên trông thanh tú hơn. Tôn Văn Thành trông giống Tôn Huy nhưng nước da trắng hơn Tôn Huy một chút. Còn con gái của Tôn Huy và Tiểu Nghê như tập hợp tất cả ưu điểm của hai người họ. Nàng ta xinh đẹp động lòng, dù có đặt giữa đám đông cũng có thể nhận ra ngay lập tức.Mệnh nha hoàn nhưng lại có ngoại hình của tiểu thư. Người như thế này, nếu sống trong các gia tộc lớn thì không hề an toàn.“Các ngươi bị bán đi vì ngoại hình của nàng ta sao?”Lưu Ly hỏi.Mặc dù là một câu hỏi, nhưng ngữ khí của cô lại có vài phần khẳng định.“Đúng vậy, nô tỳ đã khiến người nhà bị liên luỵ.”Tôn Như Mi quỳ xuống nói, giọng điệu hối hận và đau đớn khôn nguôi.Thấy Tôn Như Mi như vậy, nhà họ Tôn muốn an ủi nàng ta nhưng tự biết không phải lúc nên chỉ có thể nhẫn nhịn.Lúc này, Triệu Tú Hồng mới kể nguyên nhân thực sự khiến gia đình bà ta bị bán đi.