CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…

Chương 579

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 579“Thím muốn ta giúp như thế nào?” Lưu Ly hỏi.Thấy có hi vọng, quả phụ Lê không ngừng cố gắng: “Cô nhìn đi, bây giờ Chính Nhi bị thương đầy người phải bồi bổ cho thật tốt, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, e là Chính Nhi rất khó đi lại, không bằng cô cho thím một trăm lượng giúp thím một tay đi có được không?”Tạm thời không có cách nào giải quyết Lưu Ly, nhưng nếu như có thể lấy chút bạc thì cũng được.Nghe bà ta nói như vậy, suýt chút nữa là Lưu Ly đã tức đến bật cười.100 lượng, đúng là ăn trên đầu trên cổ người ta.Đừng nói là Lưu Ly, ngay cả những người trong thôn cũng nhìn góa phụ Lê với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.100 lượng à, có lẽ là cả đời này người ở trong thôn còn chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như thế, góa phụ Lê lấy đâu ra mặt mũi mà lại dám mở miệng nói như thế?“Thím đừng có trách tôi lòng dạ ác độc, nhưng mà tôi thật sự không thể giúp một tay rồi, nếu như tôi giúp thì mọi người sẽ cho rằng do tôi chột dạ cho nên mới giúp, chúng ta vẫn nên gặp quan tương đối tốt hơn.”Vốn dĩ góa phụ Lê nghĩ rằng mình sắp có được tiền, nhưng Lưu Ly vừa mới nói như vậy, bà ta liền tức muốn phun máu.Nhưng kêu bà ta gặp quan thì bà ta không dám.Tìm Lưu Ly để xui xẻo, bà ta lại không có cách nào.Chẳng lẽ bà ta và Chính Nhi chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong à?Lúc này vẫn là một lão thái thái ở trong thôn nhịn không được nữa, liền khuyên nhủ: “Ta nói này Bích Mai, sao ngươi lại không dẫn tiểu tử nhà ngươi đến xem đại phu đi, e là không xong rồi.”Lời của lão thái thái này xem như đã cho góa phụ Lê nấc thang để bước xuống.Góa phụ Lê cũng không gây phiền phức cho Lưu Ly, chuẩn bị đưa Từ Chính đi xem đại phu.Chỉ có điều là Vương Kim Hà không vui, không phải kéo góa phụ Lê đòi đền bạc thì cứ đứng kéo tới kéo lui, có làm thế nào cũng không chịu để góa phụ Lê đi, bộ dạng như là muốn đánh nhau một trận.Lúc nãy góa phụ Lê vừa mới bị đau, trong lòng lại buồn bực, sao có thể đánh thêm một trận nữa chứ. Thế là cả hai cò kè mặc cả với nhau, từ Vương Kim Hà muốn 4 lượng bạc bồi thường ép đến còn một lượng bạc.Cũng không phải là do Vương Kim Hà dễ nói chuyện, mà là bởi vì heo trong nhà Vương Kim Hà còn chưa chết thật.Sau khi thỏa thuận xong, góa phụ Lê là nữ nhân, đương nhiên không có cách nào đưa Từ Chính đi, cho nên liền mượn nam nhân ở trong thôn giúp một tay.Người trong thôn nghĩ rằng dù sao Từ Chính vẫn là một tú tài, hoặc ít hoặc nhiều gì thì cũng phải cho thể diện, cho nên không từ chối.Chỉ có nổi hận của góa phụ Lê đối với Lưu Ly cứ luôn dâng trào.Không nhắc tới chuyện này nữa.Sau khi Lưu Ly ra khỏi nhà Trương Đại Đầu, cô cũng không ở thêm nữa, cáo từ bọn họ rồi đi về nhà.Vừa mới bước vào cửa, Lưu Ly liền nhìn thấy Bạch Nhạc và Trương Tiểu Thúy đã chờ sẵn ở trong sân, mấy đứa nhỏ bên cạnh thì tương đối im lặng.Sở dĩ có chuyện này cũng là bởi vì dấu bàn tay trên mặt Trương Tiểu Thúy.

CHƯƠNG 579

“Thím muốn ta giúp như thế nào?” Lưu Ly hỏi.

Thấy có hi vọng, quả phụ Lê không ngừng cố gắng: “Cô nhìn đi, bây giờ Chính Nhi bị thương đầy người phải bồi bổ cho thật tốt, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, e là Chính Nhi rất khó đi lại, không bằng cô cho thím một trăm lượng giúp thím một tay đi có được không?”

Tạm thời không có cách nào giải quyết Lưu Ly, nhưng nếu như có thể lấy chút bạc thì cũng được.

Nghe bà ta nói như vậy, suýt chút nữa là Lưu Ly đã tức đến bật cười.

100 lượng, đúng là ăn trên đầu trên cổ người ta.

Đừng nói là Lưu Ly, ngay cả những người trong thôn cũng nhìn góa phụ Lê với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

100 lượng à, có lẽ là cả đời này người ở trong thôn còn chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như thế, góa phụ Lê lấy đâu ra mặt mũi mà lại dám mở miệng nói như thế?

“Thím đừng có trách tôi lòng dạ ác độc, nhưng mà tôi thật sự không thể giúp một tay rồi, nếu như tôi giúp thì mọi người sẽ cho rằng do tôi chột dạ cho nên mới giúp, chúng ta vẫn nên gặp quan tương đối tốt hơn.”

Vốn dĩ góa phụ Lê nghĩ rằng mình sắp có được tiền, nhưng Lưu Ly vừa mới nói như vậy, bà ta liền tức muốn phun máu.

Nhưng kêu bà ta gặp quan thì bà ta không dám.

Tìm Lưu Ly để xui xẻo, bà ta lại không có cách nào.

Chẳng lẽ bà ta và Chính Nhi chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong à?

Lúc này vẫn là một lão thái thái ở trong thôn nhịn không được nữa, liền khuyên nhủ: “Ta nói này Bích Mai, sao ngươi lại không dẫn tiểu tử nhà ngươi đến xem đại phu đi, e là không xong rồi.”

Lời của lão thái thái này xem như đã cho góa phụ Lê nấc thang để bước xuống.

Góa phụ Lê cũng không gây phiền phức cho Lưu Ly, chuẩn bị đưa Từ Chính đi xem đại phu.

Chỉ có điều là Vương Kim Hà không vui, không phải kéo góa phụ Lê đòi đền bạc thì cứ đứng kéo tới kéo lui, có làm thế nào cũng không chịu để góa phụ Lê đi, bộ dạng như là muốn đánh nhau một trận.

Lúc nãy góa phụ Lê vừa mới bị đau, trong lòng lại buồn bực, sao có thể đánh thêm một trận nữa chứ. Thế là cả hai cò kè mặc cả với nhau, từ Vương Kim Hà muốn 4 lượng bạc bồi thường ép đến còn một lượng bạc.

Cũng không phải là do Vương Kim Hà dễ nói chuyện, mà là bởi vì heo trong nhà Vương Kim Hà còn chưa chết thật.

Sau khi thỏa thuận xong, góa phụ Lê là nữ nhân, đương nhiên không có cách nào đưa Từ Chính đi, cho nên liền mượn nam nhân ở trong thôn giúp một tay.

Người trong thôn nghĩ rằng dù sao Từ Chính vẫn là một tú tài, hoặc ít hoặc nhiều gì thì cũng phải cho thể diện, cho nên không từ chối.

Chỉ có nổi hận của góa phụ Lê đối với Lưu Ly cứ luôn dâng trào.

Không nhắc tới chuyện này nữa.

Sau khi Lưu Ly ra khỏi nhà Trương Đại Đầu, cô cũng không ở thêm nữa, cáo từ bọn họ rồi đi về nhà.

Vừa mới bước vào cửa, Lưu Ly liền nhìn thấy Bạch Nhạc và Trương Tiểu Thúy đã chờ sẵn ở trong sân, mấy đứa nhỏ bên cạnh thì tương đối im lặng.

Sở dĩ có chuyện này cũng là bởi vì dấu bàn tay trên mặt Trương Tiểu Thúy.

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 579“Thím muốn ta giúp như thế nào?” Lưu Ly hỏi.Thấy có hi vọng, quả phụ Lê không ngừng cố gắng: “Cô nhìn đi, bây giờ Chính Nhi bị thương đầy người phải bồi bổ cho thật tốt, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, e là Chính Nhi rất khó đi lại, không bằng cô cho thím một trăm lượng giúp thím một tay đi có được không?”Tạm thời không có cách nào giải quyết Lưu Ly, nhưng nếu như có thể lấy chút bạc thì cũng được.Nghe bà ta nói như vậy, suýt chút nữa là Lưu Ly đã tức đến bật cười.100 lượng, đúng là ăn trên đầu trên cổ người ta.Đừng nói là Lưu Ly, ngay cả những người trong thôn cũng nhìn góa phụ Lê với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.100 lượng à, có lẽ là cả đời này người ở trong thôn còn chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như thế, góa phụ Lê lấy đâu ra mặt mũi mà lại dám mở miệng nói như thế?“Thím đừng có trách tôi lòng dạ ác độc, nhưng mà tôi thật sự không thể giúp một tay rồi, nếu như tôi giúp thì mọi người sẽ cho rằng do tôi chột dạ cho nên mới giúp, chúng ta vẫn nên gặp quan tương đối tốt hơn.”Vốn dĩ góa phụ Lê nghĩ rằng mình sắp có được tiền, nhưng Lưu Ly vừa mới nói như vậy, bà ta liền tức muốn phun máu.Nhưng kêu bà ta gặp quan thì bà ta không dám.Tìm Lưu Ly để xui xẻo, bà ta lại không có cách nào.Chẳng lẽ bà ta và Chính Nhi chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong à?Lúc này vẫn là một lão thái thái ở trong thôn nhịn không được nữa, liền khuyên nhủ: “Ta nói này Bích Mai, sao ngươi lại không dẫn tiểu tử nhà ngươi đến xem đại phu đi, e là không xong rồi.”Lời của lão thái thái này xem như đã cho góa phụ Lê nấc thang để bước xuống.Góa phụ Lê cũng không gây phiền phức cho Lưu Ly, chuẩn bị đưa Từ Chính đi xem đại phu.Chỉ có điều là Vương Kim Hà không vui, không phải kéo góa phụ Lê đòi đền bạc thì cứ đứng kéo tới kéo lui, có làm thế nào cũng không chịu để góa phụ Lê đi, bộ dạng như là muốn đánh nhau một trận.Lúc nãy góa phụ Lê vừa mới bị đau, trong lòng lại buồn bực, sao có thể đánh thêm một trận nữa chứ. Thế là cả hai cò kè mặc cả với nhau, từ Vương Kim Hà muốn 4 lượng bạc bồi thường ép đến còn một lượng bạc.Cũng không phải là do Vương Kim Hà dễ nói chuyện, mà là bởi vì heo trong nhà Vương Kim Hà còn chưa chết thật.Sau khi thỏa thuận xong, góa phụ Lê là nữ nhân, đương nhiên không có cách nào đưa Từ Chính đi, cho nên liền mượn nam nhân ở trong thôn giúp một tay.Người trong thôn nghĩ rằng dù sao Từ Chính vẫn là một tú tài, hoặc ít hoặc nhiều gì thì cũng phải cho thể diện, cho nên không từ chối.Chỉ có nổi hận của góa phụ Lê đối với Lưu Ly cứ luôn dâng trào.Không nhắc tới chuyện này nữa.Sau khi Lưu Ly ra khỏi nhà Trương Đại Đầu, cô cũng không ở thêm nữa, cáo từ bọn họ rồi đi về nhà.Vừa mới bước vào cửa, Lưu Ly liền nhìn thấy Bạch Nhạc và Trương Tiểu Thúy đã chờ sẵn ở trong sân, mấy đứa nhỏ bên cạnh thì tương đối im lặng.Sở dĩ có chuyện này cũng là bởi vì dấu bàn tay trên mặt Trương Tiểu Thúy.

Chương 579