Vào ngày trời đông giá rét, đội viên đại đội Thanh Miêu đều đã bước vào trạng thái ngủ đông, giữa trời đông tuyết phủ hiếm khi có người ra cửa, mọi người đều ở trong sân của mình sinh hoạt. Hứa Nặc nằm ở trong ổ chăn trên giường đất còn cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt. Lạnh, quá lạnh. Cho dù giường đất nóng bỏng phía dưới cũng không mang đến cho cơ thể cô bao nhiêu ấm áp.Bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô bé, trong tiếng khóc hỗn loại kia xen lẫn vài câu nói linh tinh: “Ông là ông nội kế, ông bất công” cùng với âm thanh tiếng gậy gộc đánh lên người. Hứa Nặc biết đây là chị họ thứ hai Chiêu Đệ bị ông nội của cô đánh. Nếu không phải may mắn đúng lúc có người đi ngang qua bờ sông thấy cô thì lúc này cô đã trực tiếp được đem đi chôn cất, nơi nào còn có thể nằm trên giường đất run bần bật nữa.Rất nhanh bà nội cô - Tống Úc Hòa bưng đến một bát thuốc nóng bốc mùi đắng khó ngửi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Nặc, trên mặt Tống Ức Hoa thu lại vẻ căm ghét đối với cả nhà Hứa Chiêu Đệ…

Chương 4: Bàn Tay Vàng 1

Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo HôiTác giả: Chủ Bất Kiến Lâm AnTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVào ngày trời đông giá rét, đội viên đại đội Thanh Miêu đều đã bước vào trạng thái ngủ đông, giữa trời đông tuyết phủ hiếm khi có người ra cửa, mọi người đều ở trong sân của mình sinh hoạt. Hứa Nặc nằm ở trong ổ chăn trên giường đất còn cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt. Lạnh, quá lạnh. Cho dù giường đất nóng bỏng phía dưới cũng không mang đến cho cơ thể cô bao nhiêu ấm áp.Bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô bé, trong tiếng khóc hỗn loại kia xen lẫn vài câu nói linh tinh: “Ông là ông nội kế, ông bất công” cùng với âm thanh tiếng gậy gộc đánh lên người. Hứa Nặc biết đây là chị họ thứ hai Chiêu Đệ bị ông nội của cô đánh. Nếu không phải may mắn đúng lúc có người đi ngang qua bờ sông thấy cô thì lúc này cô đã trực tiếp được đem đi chôn cất, nơi nào còn có thể nằm trên giường đất run bần bật nữa.Rất nhanh bà nội cô - Tống Úc Hòa bưng đến một bát thuốc nóng bốc mùi đắng khó ngửi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Nặc, trên mặt Tống Ức Hoa thu lại vẻ căm ghét đối với cả nhà Hứa Chiêu Đệ… “Con gái tôi thật là xinh đẹp.” Hứa Ái Quốc nhìn Hứa Nặc mặc bộ đồ liền thân hình thỏ con thì cảm thấy thỏa mãn, lại lấy từ trong túi hành lý, lôi ra một cái kẹp tóc plastic.Cái kẹp tóc plastic màu vàng, bên trên có đính một đóa hoa hồng lớn, đường viền hoa còn có hai cái lá màu xanh.  Hứa Nặc mí mắt run rẩy một chút, vội vàng muốn trốn vào trong giường đất.Giây tiếp theo đã bị Hứa Ái Quốc túm chặt chân kéo lại, sau đó kẹp cái kẹp tóc ở chính giữa đầu ít tóc của mình.Hứa Ái Quốc sờ sờ kẹp tóc nhỏ, lại sờ sờ đầu nhỏ của Hứa Nặc, lần nữa khen một câu: “Con gái tôi thật là xinh đẹp.” “Em gái, xinh, đẹp.” Hứa Thừa dưới giường đất lớn tiếng phụ họa, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hứa Nặc, khóe miệng cậu bé nhếch lên cuồng nhiệt, coi như là một người cuồng em gái.Hứa Nặc: “…”Giả vờ là việc thống khổ nhân gian.Khó trách đời trước, khi mạt thế chưa đến cô thường xuyên nhìn thấy trên mạng có video chửi bậy nói không nên tùy tiện để cha dắt con gái đi, bởi vì người làm cha rất dễ dàng để con gái mặc quần dài mùa thu!Trong lúc nhất thời Hứa Nặc cũng không biết là kẹp tóc hoa hồng lá xanh trên đầu đáng sợ hay là mặc quần dài mùa thu đáng sợ hơn.“Hắt xì.” Hứa Nặc hắt xì một cái, bản thân lại chui vào trong chăn, đôi mắt nhìn về phía anh trai Hứa Thừa: “Đi.”Hứa Ái Quốc xách Hứa Thừa ra phía sau người rồi đi theo dặn dò cậu bé: “Em gái bị bệnh, Tiểu Thừa không được đứng gần, sẽ bị lây bệnh có biết hay không?” Hứa Thừa phẫn nộ tóm chân Hứa Ái Quốc: “Em gái, tốt.”“Tốt tốt tốt, không ai so với em gái con tốt hơn.” Hứa Ái quốc xoa xoa đầu Hứa Thừa cho có lệ, sau đó mở gói kẹo ra đưa cho Hứa Thừa và Hứa Nặc mỗi người hai viên.Kẹo là kẹo quýt đường, trước khi khôi phục ký ức hai đời trước, điều Hứa Nặc vui nhất chính là khi Hứa Ái Quốc đi công tác trở về sẽ mang kẹo quýt đường, bây giờ...Cô mở một cái ra bỏ vào trong miệng, rất ngọt.Thời đại này kẹo là thứ rất rất xa xỉ, cho dù Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết có cách có tiền và phiếu, cũng không phải lúc nào trở về cũng đều mua được kẹo đường.Ví dụ như loại kẹo thỏ trắng thường không có bán, bọn họ thường hay mua chính là kẹo trái cây, đôi khi Hứa Ái Quốc xa nhà trở về còn mang một ít kẹo hiếm lạ, nói như chocolate cũng từng mang về.Trước kia không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại sau khi không phục ký ức hai đời trước, cô liền đoán có phải Hứa Ái Quốc cũng có bàn tay vàng hay không, giống như các trang thương mại điện tử đặt hàng gì đó.Cô cũng có bàn tay vàng, hai kiếp trước là một hệ thống không gian gieo trồng nuôi dưỡng, nếu không có cái hệ thống này cô cũng không cất nhiều đồ vật như vậy để đổi lấy những tranh chữ, vàng bạc châu báu đồ cổ gì đó.Đáng tiếc bây giờ trọng sinh đến đây, cô phải làm lại từ đầu, vẫn đang bắt đầu với một mảnh đất và trồng trọt nhân tạo.Chờ sau khi Hứa Ái Quốc lấy hết đồ trong túi hành lý ra, mắt Hứa Nặc nhìn đồ trên giường đất, ngoài hai túi quýt đường ra còn có hai túi táo đỏ khô, hai túi nhìn thoáng qua không biết là trái cây gì làm ra, hai miếng vải, vài quyển vở và mấy cái bút, một túi mì, một túi gạo, hai túi sữa bột, một bình sữa mạch nha.Hứa Nặc thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Hứa Ái Quốc một cái, miệng Hứa Thừa đã sớm mở ra thành hình tròn, nhìn đồ trên giường, sờ cái này sờ cái kia, lại hỏi Hứa Ái Quốc: “Cha, cho ông?”Đừng nhìn cậu bé nhỏ, nhưng cậu bé biết hết, mỗi lần cha cậu bé mang theo đồ trở về đều phải cho ông nội một phần. Nhắc tới ông Hứa, sắc mặt Hứa Ái Quốc lạnh nhạt, ông cất đồ vật ở trên giường vào trong ngăn tủ: “Lần này đồ không nhiều lắm nên không cho ông nội.” Cho thì thế nào, ông lão không phải vẫn như cũ, bất công thiên vị nhà anh cả, nếu không phải Chiêu Đệ nhà anh cả ra tay tàn nhẫn, Nặc Nặc nhà ông như thế nào lại chỉ còn nửa cái mạng nằm ở trên giường đất mấy ngày rồi còn chưa khỏe.Ngày thường ông không dễ tức giận, nhà anh cả còn tưởng rằng mình sợ bọn họ, ăn đồ của ông lại con khi dễ con ông – phi, thứ bỉ ổi.Hứa Thừa không hiểu suy nghĩ Hứa Ái Quốc, nhưng Hứa Nặc lại hiểu được, tuy rằng tuổi còn nhỏ, miệng nói chuyện không trơn tru, từ ngữ cũng không rõ ràng, nhưng đầu óc vẫn sử dụng khá tốt.Cái này còn không phải là cha cô cảm thấy thành ý của mình đều là cho chó ăn, đã không có ý định nuông chiều nhà ông bà nội và nhà bác cả nữa chứ sao.Kỳ thật như vậy cũng khá tốt, rốt cuộc đã chia nhà, lúc ấy khi chia nhà cũng đã làm giấy tờ, ông Hứa và nhà bác cả một nhà, Tống Úc Hòa và Hứa Ái Quốc một nhà, mà Hứa Ái Quốc chăm sóc Tống Úc Hòa, ông Hứa bên kia mỗi tháng đưa năm đồng tiền dưỡng lão, ngày lễ tết có hiếu kính cho ít nhiều hay không thì phải xem lương tâm của Hứa Ái Quốc..

“Con gái tôi thật là xinh đẹp.” Hứa Ái Quốc nhìn Hứa Nặc mặc bộ đồ liền thân hình thỏ con thì cảm thấy thỏa mãn, lại lấy từ trong túi hành lý, lôi ra một cái kẹp tóc plastic.

Cái kẹp tóc plastic màu vàng, bên trên có đính một đóa hoa hồng lớn, đường viền hoa còn có hai cái lá màu xanh.  Hứa Nặc mí mắt run rẩy một chút, vội vàng muốn trốn vào trong giường đất.

Giây tiếp theo đã bị Hứa Ái Quốc túm chặt chân kéo lại, sau đó kẹp cái kẹp tóc ở chính giữa đầu ít tóc của mình.

Hứa Ái Quốc sờ sờ kẹp tóc nhỏ, lại sờ sờ đầu nhỏ của Hứa Nặc, lần nữa khen một câu: “Con gái tôi thật là xinh đẹp.” “Em gái, xinh, đẹp.” Hứa Thừa dưới giường đất lớn tiếng phụ họa, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hứa Nặc, khóe miệng cậu bé nhếch lên cuồng nhiệt, coi như là một người cuồng em gái.Hứa Nặc: “…”Giả vờ là việc thống khổ nhân gian.

Khó trách đời trước, khi mạt thế chưa đến cô thường xuyên nhìn thấy trên mạng có video chửi bậy nói không nên tùy tiện để cha dắt con gái đi, bởi vì người làm cha rất dễ dàng để con gái mặc quần dài mùa thu!Trong lúc nhất thời Hứa Nặc cũng không biết là kẹp tóc hoa hồng lá xanh trên đầu đáng sợ hay là mặc quần dài mùa thu đáng sợ hơn.“Hắt xì.” Hứa Nặc hắt xì một cái, bản thân lại chui vào trong chăn, đôi mắt nhìn về phía anh trai Hứa Thừa: “Đi.”Hứa Ái Quốc xách Hứa Thừa ra phía sau người rồi đi theo dặn dò cậu bé: “Em gái bị bệnh, Tiểu Thừa không được đứng gần, sẽ bị lây bệnh có biết hay không?” Hứa Thừa phẫn nộ tóm chân Hứa Ái Quốc: “Em gái, tốt.”“Tốt tốt tốt, không ai so với em gái con tốt hơn.” Hứa Ái quốc xoa xoa đầu Hứa Thừa cho có lệ, sau đó mở gói kẹo ra đưa cho Hứa Thừa và Hứa Nặc mỗi người hai viên.

Kẹo là kẹo quýt đường, trước khi khôi phục ký ức hai đời trước, điều Hứa Nặc vui nhất chính là khi Hứa Ái Quốc đi công tác trở về sẽ mang kẹo quýt đường, bây giờ...Cô mở một cái ra bỏ vào trong miệng, rất ngọt.Thời đại này kẹo là thứ rất rất xa xỉ, cho dù Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết có cách có tiền và phiếu, cũng không phải lúc nào trở về cũng đều mua được kẹo đường.

Ví dụ như loại kẹo thỏ trắng thường không có bán, bọn họ thường hay mua chính là kẹo trái cây, đôi khi Hứa Ái Quốc xa nhà trở về còn mang một ít kẹo hiếm lạ, nói như chocolate cũng từng mang về.

Trước kia không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại sau khi không phục ký ức hai đời trước, cô liền đoán có phải Hứa Ái Quốc cũng có bàn tay vàng hay không, giống như các trang thương mại điện tử đặt hàng gì đó.Cô cũng có bàn tay vàng, hai kiếp trước là một hệ thống không gian gieo trồng nuôi dưỡng, nếu không có cái hệ thống này cô cũng không cất nhiều đồ vật như vậy để đổi lấy những tranh chữ, vàng bạc châu báu đồ cổ gì đó.

Đáng tiếc bây giờ trọng sinh đến đây, cô phải làm lại từ đầu, vẫn đang bắt đầu với một mảnh đất và trồng trọt nhân tạo.Chờ sau khi Hứa Ái Quốc lấy hết đồ trong túi hành lý ra, mắt Hứa Nặc nhìn đồ trên giường đất, ngoài hai túi quýt đường ra còn có hai túi táo đỏ khô, hai túi nhìn thoáng qua không biết là trái cây gì làm ra, hai miếng vải, vài quyển vở và mấy cái bút, một túi mì, một túi gạo, hai túi sữa bột, một bình sữa mạch nha.Hứa Nặc thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Hứa Ái Quốc một cái, miệng Hứa Thừa đã sớm mở ra thành hình tròn, nhìn đồ trên giường, sờ cái này sờ cái kia, lại hỏi Hứa Ái Quốc: “Cha, cho ông?”Đừng nhìn cậu bé nhỏ, nhưng cậu bé biết hết, mỗi lần cha cậu bé mang theo đồ trở về đều phải cho ông nội một phần. Nhắc tới ông Hứa, sắc mặt Hứa Ái Quốc lạnh nhạt, ông cất đồ vật ở trên giường vào trong ngăn tủ: “Lần này đồ không nhiều lắm nên không cho ông nội.” Cho thì thế nào, ông lão không phải vẫn như cũ, bất công thiên vị nhà anh cả, nếu không phải Chiêu Đệ nhà anh cả ra tay tàn nhẫn, Nặc Nặc nhà ông như thế nào lại chỉ còn nửa cái mạng nằm ở trên giường đất mấy ngày rồi còn chưa khỏe.

Ngày thường ông không dễ tức giận, nhà anh cả còn tưởng rằng mình sợ bọn họ, ăn đồ của ông lại con khi dễ con ông – phi, thứ bỉ ổi.Hứa Thừa không hiểu suy nghĩ Hứa Ái Quốc, nhưng Hứa Nặc lại hiểu được, tuy rằng tuổi còn nhỏ, miệng nói chuyện không trơn tru, từ ngữ cũng không rõ ràng, nhưng đầu óc vẫn sử dụng khá tốt.

Cái này còn không phải là cha cô cảm thấy thành ý của mình đều là cho chó ăn, đã không có ý định nuông chiều nhà ông bà nội và nhà bác cả nữa chứ sao.

Kỳ thật như vậy cũng khá tốt, rốt cuộc đã chia nhà, lúc ấy khi chia nhà cũng đã làm giấy tờ, ông Hứa và nhà bác cả một nhà, Tống Úc Hòa và Hứa Ái Quốc một nhà, mà Hứa Ái Quốc chăm sóc Tống Úc Hòa, ông Hứa bên kia mỗi tháng đưa năm đồng tiền dưỡng lão, ngày lễ tết có hiếu kính cho ít nhiều hay không thì phải xem lương tâm của Hứa Ái Quốc..

Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo HôiTác giả: Chủ Bất Kiến Lâm AnTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVào ngày trời đông giá rét, đội viên đại đội Thanh Miêu đều đã bước vào trạng thái ngủ đông, giữa trời đông tuyết phủ hiếm khi có người ra cửa, mọi người đều ở trong sân của mình sinh hoạt. Hứa Nặc nằm ở trong ổ chăn trên giường đất còn cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt. Lạnh, quá lạnh. Cho dù giường đất nóng bỏng phía dưới cũng không mang đến cho cơ thể cô bao nhiêu ấm áp.Bên tai là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô bé, trong tiếng khóc hỗn loại kia xen lẫn vài câu nói linh tinh: “Ông là ông nội kế, ông bất công” cùng với âm thanh tiếng gậy gộc đánh lên người. Hứa Nặc biết đây là chị họ thứ hai Chiêu Đệ bị ông nội của cô đánh. Nếu không phải may mắn đúng lúc có người đi ngang qua bờ sông thấy cô thì lúc này cô đã trực tiếp được đem đi chôn cất, nơi nào còn có thể nằm trên giường đất run bần bật nữa.Rất nhanh bà nội cô - Tống Úc Hòa bưng đến một bát thuốc nóng bốc mùi đắng khó ngửi, trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Nặc, trên mặt Tống Ức Hoa thu lại vẻ căm ghét đối với cả nhà Hứa Chiêu Đệ… “Con gái tôi thật là xinh đẹp.” Hứa Ái Quốc nhìn Hứa Nặc mặc bộ đồ liền thân hình thỏ con thì cảm thấy thỏa mãn, lại lấy từ trong túi hành lý, lôi ra một cái kẹp tóc plastic.Cái kẹp tóc plastic màu vàng, bên trên có đính một đóa hoa hồng lớn, đường viền hoa còn có hai cái lá màu xanh.  Hứa Nặc mí mắt run rẩy một chút, vội vàng muốn trốn vào trong giường đất.Giây tiếp theo đã bị Hứa Ái Quốc túm chặt chân kéo lại, sau đó kẹp cái kẹp tóc ở chính giữa đầu ít tóc của mình.Hứa Ái Quốc sờ sờ kẹp tóc nhỏ, lại sờ sờ đầu nhỏ của Hứa Nặc, lần nữa khen một câu: “Con gái tôi thật là xinh đẹp.” “Em gái, xinh, đẹp.” Hứa Thừa dưới giường đất lớn tiếng phụ họa, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hứa Nặc, khóe miệng cậu bé nhếch lên cuồng nhiệt, coi như là một người cuồng em gái.Hứa Nặc: “…”Giả vờ là việc thống khổ nhân gian.Khó trách đời trước, khi mạt thế chưa đến cô thường xuyên nhìn thấy trên mạng có video chửi bậy nói không nên tùy tiện để cha dắt con gái đi, bởi vì người làm cha rất dễ dàng để con gái mặc quần dài mùa thu!Trong lúc nhất thời Hứa Nặc cũng không biết là kẹp tóc hoa hồng lá xanh trên đầu đáng sợ hay là mặc quần dài mùa thu đáng sợ hơn.“Hắt xì.” Hứa Nặc hắt xì một cái, bản thân lại chui vào trong chăn, đôi mắt nhìn về phía anh trai Hứa Thừa: “Đi.”Hứa Ái Quốc xách Hứa Thừa ra phía sau người rồi đi theo dặn dò cậu bé: “Em gái bị bệnh, Tiểu Thừa không được đứng gần, sẽ bị lây bệnh có biết hay không?” Hứa Thừa phẫn nộ tóm chân Hứa Ái Quốc: “Em gái, tốt.”“Tốt tốt tốt, không ai so với em gái con tốt hơn.” Hứa Ái quốc xoa xoa đầu Hứa Thừa cho có lệ, sau đó mở gói kẹo ra đưa cho Hứa Thừa và Hứa Nặc mỗi người hai viên.Kẹo là kẹo quýt đường, trước khi khôi phục ký ức hai đời trước, điều Hứa Nặc vui nhất chính là khi Hứa Ái Quốc đi công tác trở về sẽ mang kẹo quýt đường, bây giờ...Cô mở một cái ra bỏ vào trong miệng, rất ngọt.Thời đại này kẹo là thứ rất rất xa xỉ, cho dù Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết có cách có tiền và phiếu, cũng không phải lúc nào trở về cũng đều mua được kẹo đường.Ví dụ như loại kẹo thỏ trắng thường không có bán, bọn họ thường hay mua chính là kẹo trái cây, đôi khi Hứa Ái Quốc xa nhà trở về còn mang một ít kẹo hiếm lạ, nói như chocolate cũng từng mang về.Trước kia không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại sau khi không phục ký ức hai đời trước, cô liền đoán có phải Hứa Ái Quốc cũng có bàn tay vàng hay không, giống như các trang thương mại điện tử đặt hàng gì đó.Cô cũng có bàn tay vàng, hai kiếp trước là một hệ thống không gian gieo trồng nuôi dưỡng, nếu không có cái hệ thống này cô cũng không cất nhiều đồ vật như vậy để đổi lấy những tranh chữ, vàng bạc châu báu đồ cổ gì đó.Đáng tiếc bây giờ trọng sinh đến đây, cô phải làm lại từ đầu, vẫn đang bắt đầu với một mảnh đất và trồng trọt nhân tạo.Chờ sau khi Hứa Ái Quốc lấy hết đồ trong túi hành lý ra, mắt Hứa Nặc nhìn đồ trên giường đất, ngoài hai túi quýt đường ra còn có hai túi táo đỏ khô, hai túi nhìn thoáng qua không biết là trái cây gì làm ra, hai miếng vải, vài quyển vở và mấy cái bút, một túi mì, một túi gạo, hai túi sữa bột, một bình sữa mạch nha.Hứa Nặc thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Hứa Ái Quốc một cái, miệng Hứa Thừa đã sớm mở ra thành hình tròn, nhìn đồ trên giường, sờ cái này sờ cái kia, lại hỏi Hứa Ái Quốc: “Cha, cho ông?”Đừng nhìn cậu bé nhỏ, nhưng cậu bé biết hết, mỗi lần cha cậu bé mang theo đồ trở về đều phải cho ông nội một phần. Nhắc tới ông Hứa, sắc mặt Hứa Ái Quốc lạnh nhạt, ông cất đồ vật ở trên giường vào trong ngăn tủ: “Lần này đồ không nhiều lắm nên không cho ông nội.” Cho thì thế nào, ông lão không phải vẫn như cũ, bất công thiên vị nhà anh cả, nếu không phải Chiêu Đệ nhà anh cả ra tay tàn nhẫn, Nặc Nặc nhà ông như thế nào lại chỉ còn nửa cái mạng nằm ở trên giường đất mấy ngày rồi còn chưa khỏe.Ngày thường ông không dễ tức giận, nhà anh cả còn tưởng rằng mình sợ bọn họ, ăn đồ của ông lại con khi dễ con ông – phi, thứ bỉ ổi.Hứa Thừa không hiểu suy nghĩ Hứa Ái Quốc, nhưng Hứa Nặc lại hiểu được, tuy rằng tuổi còn nhỏ, miệng nói chuyện không trơn tru, từ ngữ cũng không rõ ràng, nhưng đầu óc vẫn sử dụng khá tốt.Cái này còn không phải là cha cô cảm thấy thành ý của mình đều là cho chó ăn, đã không có ý định nuông chiều nhà ông bà nội và nhà bác cả nữa chứ sao.Kỳ thật như vậy cũng khá tốt, rốt cuộc đã chia nhà, lúc ấy khi chia nhà cũng đã làm giấy tờ, ông Hứa và nhà bác cả một nhà, Tống Úc Hòa và Hứa Ái Quốc một nhà, mà Hứa Ái Quốc chăm sóc Tống Úc Hòa, ông Hứa bên kia mỗi tháng đưa năm đồng tiền dưỡng lão, ngày lễ tết có hiếu kính cho ít nhiều hay không thì phải xem lương tâm của Hứa Ái Quốc..

Chương 4: Bàn Tay Vàng 1