Tác giả:

Ngày 13-6-2000, tiết trời âm u. Trong một ngôi nhà xa hoa ở trên con đường Grey street ở nước Anh, một người phụ nữ đang ẳm trên tay mình một bé trai, có vẻ như cậu bé đang ngủ rất say. Người phụ nữ đó đưa cậu cho dì Trương giúp việc bên cạnh chăm sóc sau đó trở về phòng mình khóa chặt cửa lại. Cô ta thực chất là vợ của gia chủ nhà họ Quách- một gia tộc giàu có nhất nhì A đại. Nhưng cô lại phải sang tận nơi đất khách quê người sinh sống, chỉ vì cô muốn che giấu chồng mình việc bà mang thai giả. Phải, chính là như vậy. Cô vốn dĩ không thể sinh con, nhưng vì gia tộc luôn gây sức ép lên chồng mình, cô đã giả vờ có thai sau đó sang nước ngoài nhận con nuôi, nói dối với gia tộc rằng sinh con ở nước ngoài.cô không chắc chắn bí mật này sẽ giữ được mãi mãi... Nhưng dù có phải mất mạng vẫn phải giữ thật kín. Không chỉ vì gia đình, gia tộc, mà còn vì chính bản thân mình. Vì không muốn chồng mình sẽ lấy vợ bé để có con nối dỗi, không muốn san sẻ chồng với bất kì ai khác....bởi vì chồng cô là một…

Chương 23

Chị Có Từng Yêu Tôi?Tác giả: YanniTuTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNgày 13-6-2000, tiết trời âm u. Trong một ngôi nhà xa hoa ở trên con đường Grey street ở nước Anh, một người phụ nữ đang ẳm trên tay mình một bé trai, có vẻ như cậu bé đang ngủ rất say. Người phụ nữ đó đưa cậu cho dì Trương giúp việc bên cạnh chăm sóc sau đó trở về phòng mình khóa chặt cửa lại. Cô ta thực chất là vợ của gia chủ nhà họ Quách- một gia tộc giàu có nhất nhì A đại. Nhưng cô lại phải sang tận nơi đất khách quê người sinh sống, chỉ vì cô muốn che giấu chồng mình việc bà mang thai giả. Phải, chính là như vậy. Cô vốn dĩ không thể sinh con, nhưng vì gia tộc luôn gây sức ép lên chồng mình, cô đã giả vờ có thai sau đó sang nước ngoài nhận con nuôi, nói dối với gia tộc rằng sinh con ở nước ngoài.cô không chắc chắn bí mật này sẽ giữ được mãi mãi... Nhưng dù có phải mất mạng vẫn phải giữ thật kín. Không chỉ vì gia đình, gia tộc, mà còn vì chính bản thân mình. Vì không muốn chồng mình sẽ lấy vợ bé để có con nối dỗi, không muốn san sẻ chồng với bất kì ai khác....bởi vì chồng cô là một… Cả ba đều ngồi xuống và bắt đầu động đũa, Hoàng Lân gắp lấy nếm thử, mặt liền biến sắc. Bích Diệp thấy sắc mặt cậu không ổn liền hỏi:"Em...không sao chứ?"Cậu nghe hỏi liền cố gắng nuốt trôi miếng thịt trong miệng. Chưa kip trả lời thì Mai Tâm đã nói trước:"Khụ.. Khụ... Sao giúp việc nhà cậu nấu ăn kém thế, quả thật rất khó ăn".Hoàng Lân nghe thấy liền khó chịu, đập đũa xuống bàn."Cậu không muốn ăn thì có thể về nhà mà ăn"."Lân, em đừng nói với bạn mình như vậy""Em chưa đồng ý làm bạn với cô ta""Em...."Mai Tâm nghe được lời nói tiễn khách rõ ràng như vậy của Hoàng Lân, liền tức giận:"Phải, là mình tự ý rồi. Nếu cậu không muốn giữ mình lại thì mình đi. "Xong rồi liền rời đi."Em đó...haizz...hôm nay hơi quá đáng rồi""Còn không phải tại cậu ta dám chê món chị làm"Nói xong liền động đũa cố gắng ăn hết mấy món trên dĩa. Bích Diệp cảm thấy thật đau đầu, cô cũng nếm thử rồi, quả thật rất khó ăn, nhưng cảm giác có người cố chấp với món mình nấu như vậy lại cảm thấy vui.Cô bước đến cạnh đem đũa của cậu bỏ xuống, dùng hai tay xoay mặt cậu lại đối diện mình rồi nhìn cậu từ trên xuống. Dùng tay nhéo hai bên má:"Lân, sau này khó ăn cứ việc bỏ đi, chị không muốn em bị bệnh dạ dày đâu đấy"Bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười của người trước mặt, tâm cậu cũng khẽ động, hai má dần đỏ lên rồi xoay mặt né tránh:"Phụt... Em đó...thật đáng yêu"Nghe Bích Diệp cười, cậu chuyển sang tức giận"Ai đáng yêu chứ". Sau đó liền xoay người lên lầu."Em nghỉ ngơi đi, một chút chị muốn dẫn em đến một nơi".Hoàng Lân gật đầu rồi đi nhanh về phòng mình đóng cửa.Tim cứ đập thình thịch như vậy"Sao mỗi lần ở gần chị ấy tim đều đập nhanh thế này, xem ra tim có bệnh thật rồi"Bích Diệp lúc này đang ở dưới lầu thu dọn bàn ăn, chợt có điện thoại gọi tới. Cô bắt máy liền nghe giọng của Cung Hoàng:"Anh gọi em có việc gì?""Anh chỉ muốn hỏi em giờ có rảnh giành chút thì giờ giúp anh một việc cực kì gấp""Chuyện gì thế?""Thật ra...anh đang viết chương trình chuẩn bị cho sản phẩm đầu tiên của công ty, nhưng bây giờ lại không triển khai thêm ý tưởng, không biết liệu em có thể đến nhà giúp anh...""Được, em sẽ đến ngay".Giọng Cung Hoàng liền vui vẻ hẳn"Hảo, anh đợi em".Bích Diệp biết ngoài mặt Cung Hoàng vẫn học tập chăm chỉ như bao học sinh khác nhưng khát vọng rất lớn. Dạo gần đây lại thích lập trình, lại vô cùng tài hoa, anh đã thành lập một công ty nhỏ, nói đúng hơn là nhóm bạn bè tiềm năng mà anh thu hút về. Họ đồng lòng dành tài năng cùng nhau gầy dựng sự nghiệp. Một người dù chưa tốt nghiệp đã có bản lĩnh tự lập như vậy không khỏi khiến người khác ngưỡng mộ. Bích Diệp cũng có dịp ghé qua công ty của anh. Nó chỉ là một công ty nhỏ ở Sài Thành- một thành phố lớn không kém A đại. Vào cuối tuần, họ sẽ tụ tập về đây cùng nhau bàn bạc, làm việc. Nhưng sao hôm nay anh ấy lại bảo cô đến nhà mà không phải đến công ty. Nhưng cô cũng không muốn suy nghĩ thêm, bước lên lầu tìm Hoàng Lân:"Cộc cộc...""Cửa không khóa, chị vào đi".Bích Diệp bước vào phòng, Hoàng Lân thì đang ngồi trên giường đối diện cửa"Hoàng Lân...chị phải đi xử lí chút chuyện"."Có chuyện gì sao?"."Cung Hoàng đang cần chị giúp đỡ việc viết chương trình nên..."Chưa nói dứt câu, Hoàng Lân liền ngắt lời:"Không phải anh ta rất giỏi sao, sao còn cần chị giúp"."Anh ấy bây giờ đang bí ý tưởng, chị cũng tim hiểu về lập trình một chút nên cũng có kiến thức về mảng này, có lẽ chị sẽ giúp được".Cậu nghe vậy sắc mặt liền trở nên u ám. Bích Diệp nghĩ cậu đang giận vì mình bỏ cậu ở nhà một mình, liền tiến đến xoa đầu cậu:"Ngoan, chị đi sẽ quay lại. Không phải đã hứa sẽ đưa em đến một nơi hay sao?"Tuy không muốn chị ấy đi gặp Cung Hoàng nhưng vẫn chẳng thay đổi được ý Bích Diệp nên cậu cũng từ bỏ."Được, em đợi chị".

Cả ba đều ngồi xuống và bắt đầu động đũa, Hoàng Lân gắp lấy nếm thử, mặt liền biến sắc. Bích Diệp thấy sắc mặt cậu không ổn liền hỏi:"Em...không sao chứ?"

Cậu nghe hỏi liền cố gắng nuốt trôi miếng thịt trong miệng. Chưa kip trả lời thì Mai Tâm đã nói trước:

"Khụ.. Khụ... Sao giúp việc nhà cậu nấu ăn kém thế, quả thật rất khó ăn".

Hoàng Lân nghe thấy liền khó chịu, đập đũa xuống bàn.

"Cậu không muốn ăn thì có thể về nhà mà ăn".

"Lân, em đừng nói với bạn mình như vậy"

"Em chưa đồng ý làm bạn với cô ta"

"Em...."

Mai Tâm nghe được lời nói tiễn khách rõ ràng như vậy của Hoàng Lân, liền tức giận:

"Phải, là mình tự ý rồi. Nếu cậu không muốn giữ mình lại thì mình đi. "

Xong rồi liền rời đi.

"Em đó...haizz...hôm nay hơi quá đáng rồi"

"Còn không phải tại cậu ta dám chê món chị làm"

Nói xong liền động đũa cố gắng ăn hết mấy món trên dĩa. Bích Diệp cảm thấy thật đau đầu, cô cũng nếm thử rồi, quả thật rất khó ăn, nhưng cảm giác có người cố chấp với món mình nấu như vậy lại cảm thấy vui.

Cô bước đến cạnh đem đũa của cậu bỏ xuống, dùng hai tay xoay mặt cậu lại đối diện mình rồi nhìn cậu từ trên xuống. Dùng tay nhéo hai bên má:

"Lân, sau này khó ăn cứ việc bỏ đi, chị không muốn em bị bệnh dạ dày đâu đấy"

Bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười của người trước mặt, tâm cậu cũng khẽ động, hai má dần đỏ lên rồi xoay mặt né tránh:

"Phụt... Em đó...thật đáng yêu"

Nghe Bích Diệp cười, cậu chuyển sang tức giận

"Ai đáng yêu chứ". Sau đó liền xoay người lên lầu.

"Em nghỉ ngơi đi, một chút chị muốn dẫn em đến một nơi".

Hoàng Lân gật đầu rồi đi nhanh về phòng mình đóng cửa.

Tim cứ đập thình thịch như vậy

"Sao mỗi lần ở gần chị ấy tim đều đập nhanh thế này, xem ra tim có bệnh thật rồi"

Bích Diệp lúc này đang ở dưới lầu thu dọn bàn ăn, chợt có điện thoại gọi tới. Cô bắt máy liền nghe giọng của Cung Hoàng:

"Anh gọi em có việc gì?"

"Anh chỉ muốn hỏi em giờ có rảnh giành chút thì giờ giúp anh một việc cực kì gấp"

"Chuyện gì thế?"

"Thật ra...anh đang viết chương trình chuẩn bị cho sản phẩm đầu tiên của công ty, nhưng bây giờ lại không triển khai thêm ý tưởng, không biết liệu em có thể đến nhà giúp anh..."

"Được, em sẽ đến ngay".

Giọng Cung Hoàng liền vui vẻ hẳn

"Hảo, anh đợi em".

Bích Diệp biết ngoài mặt Cung Hoàng vẫn học tập chăm chỉ như bao học sinh khác nhưng khát vọng rất lớn. Dạo gần đây lại thích lập trình, lại vô cùng tài hoa, anh đã thành lập một công ty nhỏ, nói đúng hơn là nhóm bạn bè tiềm năng mà anh thu hút về. Họ đồng lòng dành tài năng cùng nhau gầy dựng sự nghiệp. Một người dù chưa tốt nghiệp đã có bản lĩnh tự lập như vậy không khỏi khiến người khác ngưỡng mộ. Bích Diệp cũng có dịp ghé qua công ty của anh. Nó chỉ là một công ty nhỏ ở Sài Thành- một thành phố lớn không kém A đại. Vào cuối tuần, họ sẽ tụ tập về đây cùng nhau bàn bạc, làm việc. Nhưng sao hôm nay anh ấy lại bảo cô đến nhà mà không phải đến công ty. Nhưng cô cũng không muốn suy nghĩ thêm, bước lên lầu tìm Hoàng Lân:

"Cộc cộc..."

"Cửa không khóa, chị vào đi".

Bích Diệp bước vào phòng, Hoàng Lân thì đang ngồi trên giường đối diện cửa

"Hoàng Lân...chị phải đi xử lí chút chuyện".

"Có chuyện gì sao?".

"Cung Hoàng đang cần chị giúp đỡ việc viết chương trình nên..."

Chưa nói dứt câu, Hoàng Lân liền ngắt lời:

"Không phải anh ta rất giỏi sao, sao còn cần chị giúp".

"Anh ấy bây giờ đang bí ý tưởng, chị cũng tim hiểu về lập trình một chút nên cũng có kiến thức về mảng này, có lẽ chị sẽ giúp được".

Cậu nghe vậy sắc mặt liền trở nên u ám. Bích Diệp nghĩ cậu đang giận vì mình bỏ cậu ở nhà một mình, liền tiến đến xoa đầu cậu:

"Ngoan, chị đi sẽ quay lại. Không phải đã hứa sẽ đưa em đến một nơi hay sao?"

Tuy không muốn chị ấy đi gặp Cung Hoàng nhưng vẫn chẳng thay đổi được ý Bích Diệp nên cậu cũng từ bỏ.

"Được, em đợi chị".

Chị Có Từng Yêu Tôi?Tác giả: YanniTuTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNgày 13-6-2000, tiết trời âm u. Trong một ngôi nhà xa hoa ở trên con đường Grey street ở nước Anh, một người phụ nữ đang ẳm trên tay mình một bé trai, có vẻ như cậu bé đang ngủ rất say. Người phụ nữ đó đưa cậu cho dì Trương giúp việc bên cạnh chăm sóc sau đó trở về phòng mình khóa chặt cửa lại. Cô ta thực chất là vợ của gia chủ nhà họ Quách- một gia tộc giàu có nhất nhì A đại. Nhưng cô lại phải sang tận nơi đất khách quê người sinh sống, chỉ vì cô muốn che giấu chồng mình việc bà mang thai giả. Phải, chính là như vậy. Cô vốn dĩ không thể sinh con, nhưng vì gia tộc luôn gây sức ép lên chồng mình, cô đã giả vờ có thai sau đó sang nước ngoài nhận con nuôi, nói dối với gia tộc rằng sinh con ở nước ngoài.cô không chắc chắn bí mật này sẽ giữ được mãi mãi... Nhưng dù có phải mất mạng vẫn phải giữ thật kín. Không chỉ vì gia đình, gia tộc, mà còn vì chính bản thân mình. Vì không muốn chồng mình sẽ lấy vợ bé để có con nối dỗi, không muốn san sẻ chồng với bất kì ai khác....bởi vì chồng cô là một… Cả ba đều ngồi xuống và bắt đầu động đũa, Hoàng Lân gắp lấy nếm thử, mặt liền biến sắc. Bích Diệp thấy sắc mặt cậu không ổn liền hỏi:"Em...không sao chứ?"Cậu nghe hỏi liền cố gắng nuốt trôi miếng thịt trong miệng. Chưa kip trả lời thì Mai Tâm đã nói trước:"Khụ.. Khụ... Sao giúp việc nhà cậu nấu ăn kém thế, quả thật rất khó ăn".Hoàng Lân nghe thấy liền khó chịu, đập đũa xuống bàn."Cậu không muốn ăn thì có thể về nhà mà ăn"."Lân, em đừng nói với bạn mình như vậy""Em chưa đồng ý làm bạn với cô ta""Em...."Mai Tâm nghe được lời nói tiễn khách rõ ràng như vậy của Hoàng Lân, liền tức giận:"Phải, là mình tự ý rồi. Nếu cậu không muốn giữ mình lại thì mình đi. "Xong rồi liền rời đi."Em đó...haizz...hôm nay hơi quá đáng rồi""Còn không phải tại cậu ta dám chê món chị làm"Nói xong liền động đũa cố gắng ăn hết mấy món trên dĩa. Bích Diệp cảm thấy thật đau đầu, cô cũng nếm thử rồi, quả thật rất khó ăn, nhưng cảm giác có người cố chấp với món mình nấu như vậy lại cảm thấy vui.Cô bước đến cạnh đem đũa của cậu bỏ xuống, dùng hai tay xoay mặt cậu lại đối diện mình rồi nhìn cậu từ trên xuống. Dùng tay nhéo hai bên má:"Lân, sau này khó ăn cứ việc bỏ đi, chị không muốn em bị bệnh dạ dày đâu đấy"Bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười của người trước mặt, tâm cậu cũng khẽ động, hai má dần đỏ lên rồi xoay mặt né tránh:"Phụt... Em đó...thật đáng yêu"Nghe Bích Diệp cười, cậu chuyển sang tức giận"Ai đáng yêu chứ". Sau đó liền xoay người lên lầu."Em nghỉ ngơi đi, một chút chị muốn dẫn em đến một nơi".Hoàng Lân gật đầu rồi đi nhanh về phòng mình đóng cửa.Tim cứ đập thình thịch như vậy"Sao mỗi lần ở gần chị ấy tim đều đập nhanh thế này, xem ra tim có bệnh thật rồi"Bích Diệp lúc này đang ở dưới lầu thu dọn bàn ăn, chợt có điện thoại gọi tới. Cô bắt máy liền nghe giọng của Cung Hoàng:"Anh gọi em có việc gì?""Anh chỉ muốn hỏi em giờ có rảnh giành chút thì giờ giúp anh một việc cực kì gấp""Chuyện gì thế?""Thật ra...anh đang viết chương trình chuẩn bị cho sản phẩm đầu tiên của công ty, nhưng bây giờ lại không triển khai thêm ý tưởng, không biết liệu em có thể đến nhà giúp anh...""Được, em sẽ đến ngay".Giọng Cung Hoàng liền vui vẻ hẳn"Hảo, anh đợi em".Bích Diệp biết ngoài mặt Cung Hoàng vẫn học tập chăm chỉ như bao học sinh khác nhưng khát vọng rất lớn. Dạo gần đây lại thích lập trình, lại vô cùng tài hoa, anh đã thành lập một công ty nhỏ, nói đúng hơn là nhóm bạn bè tiềm năng mà anh thu hút về. Họ đồng lòng dành tài năng cùng nhau gầy dựng sự nghiệp. Một người dù chưa tốt nghiệp đã có bản lĩnh tự lập như vậy không khỏi khiến người khác ngưỡng mộ. Bích Diệp cũng có dịp ghé qua công ty của anh. Nó chỉ là một công ty nhỏ ở Sài Thành- một thành phố lớn không kém A đại. Vào cuối tuần, họ sẽ tụ tập về đây cùng nhau bàn bạc, làm việc. Nhưng sao hôm nay anh ấy lại bảo cô đến nhà mà không phải đến công ty. Nhưng cô cũng không muốn suy nghĩ thêm, bước lên lầu tìm Hoàng Lân:"Cộc cộc...""Cửa không khóa, chị vào đi".Bích Diệp bước vào phòng, Hoàng Lân thì đang ngồi trên giường đối diện cửa"Hoàng Lân...chị phải đi xử lí chút chuyện"."Có chuyện gì sao?"."Cung Hoàng đang cần chị giúp đỡ việc viết chương trình nên..."Chưa nói dứt câu, Hoàng Lân liền ngắt lời:"Không phải anh ta rất giỏi sao, sao còn cần chị giúp"."Anh ấy bây giờ đang bí ý tưởng, chị cũng tim hiểu về lập trình một chút nên cũng có kiến thức về mảng này, có lẽ chị sẽ giúp được".Cậu nghe vậy sắc mặt liền trở nên u ám. Bích Diệp nghĩ cậu đang giận vì mình bỏ cậu ở nhà một mình, liền tiến đến xoa đầu cậu:"Ngoan, chị đi sẽ quay lại. Không phải đã hứa sẽ đưa em đến một nơi hay sao?"Tuy không muốn chị ấy đi gặp Cung Hoàng nhưng vẫn chẳng thay đổi được ý Bích Diệp nên cậu cũng từ bỏ."Được, em đợi chị".

Chương 23