Tầng cao nhất, sân thượng Mạn Thị. Mạn Giai Khuynh không thể nào tin tưởng vào mắt mình, cô đứng như trời tròng nhìn đôi cẩu nam nữ đang ôm ấp trước mặt mình. Cô cắn răng, Mạc Tùy Tuyết, Trương Vĩnh, đôi cẩu nam nữ các người được lắm. Thì ra từ trước tới giờ nhưng lời nói ngọt ngào của Trương Vĩnh đối với cô toàn bộ đều là dối trá, tính tình của cô vốn ngây thơ hiền lành, nhất kiến chung tình với Trương Vĩnh, lại không ngờ bị hai người lừa gạt. Vậy mà bấy lâu nay cô đã hết mực chiếu cố cho Mạc Tùy Tuyết, để đến bây giờ, rắn quay lại cắn ngược. Mạc Tùy Tuyết cười nhạt, ôm eo Trương Vĩnh, thần thái có chút mỉa mai nhìn Mạn Giai Khuynh:"chị họ, chị thấy em và anh Vĩnh có xứng đôi hay không?, à, em quên nói với chị, từ giờ người nắm giữ Mạn Thị thuộc về tay em". Mạn Giai Khuynh không kìm được rơi nước mắt, thần hồn chao đảo muốn ngã quỵ:" kinh tởm, các người chết cũng sẽ không được toàn thây ". Mạn Giai Khuynh cười lạnh, trái tim đã rét buốt đến đáng sợ, gió lướt qua tóc mai kêu ù ù chỉ…
Chương 3: Hôn Môi
TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!Tác giả: Di Hoàn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTầng cao nhất, sân thượng Mạn Thị. Mạn Giai Khuynh không thể nào tin tưởng vào mắt mình, cô đứng như trời tròng nhìn đôi cẩu nam nữ đang ôm ấp trước mặt mình. Cô cắn răng, Mạc Tùy Tuyết, Trương Vĩnh, đôi cẩu nam nữ các người được lắm. Thì ra từ trước tới giờ nhưng lời nói ngọt ngào của Trương Vĩnh đối với cô toàn bộ đều là dối trá, tính tình của cô vốn ngây thơ hiền lành, nhất kiến chung tình với Trương Vĩnh, lại không ngờ bị hai người lừa gạt. Vậy mà bấy lâu nay cô đã hết mực chiếu cố cho Mạc Tùy Tuyết, để đến bây giờ, rắn quay lại cắn ngược. Mạc Tùy Tuyết cười nhạt, ôm eo Trương Vĩnh, thần thái có chút mỉa mai nhìn Mạn Giai Khuynh:"chị họ, chị thấy em và anh Vĩnh có xứng đôi hay không?, à, em quên nói với chị, từ giờ người nắm giữ Mạn Thị thuộc về tay em". Mạn Giai Khuynh không kìm được rơi nước mắt, thần hồn chao đảo muốn ngã quỵ:" kinh tởm, các người chết cũng sẽ không được toàn thây ". Mạn Giai Khuynh cười lạnh, trái tim đã rét buốt đến đáng sợ, gió lướt qua tóc mai kêu ù ù chỉ… Xe từ từ chạy vào khuôn viên Mạn Gia, Mạn Giai Khuynh nhẹ nhàng thở ra, phù, thật may, cuối cùng cũng về tới nhà.Cô âm thầm cảm thấy may mắn, từ đầu đến cuối, cô ngồi trong xe, liên tục bị Mạn Lâm Kỳ quấy rầy, nói hết đông hết tây, làm lỗ tai cô rối loạn đến nỗi ong ong.Mạn Lâm Kỳ, anh thật là vô cùng nói nhiều.Từ đầu đến cuối, tuy cô nói chuyện hết đông hết tây với Mạn Lâm Kỳ nhưng vẫn luôn chú ý đến Dục Ưu Hành ngồi nghiêm túc bên kia, ai đó vẫn chăm chú trò chuyện với ba Mạn, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cô cái nào, làm Mạn Giai Khuynh vô cùng tủi thân.
Xe từ từ chạy vào khuôn viên Mạn Gia, Mạn Giai Khuynh nhẹ nhàng thở ra, phù, thật may, cuối cùng cũng về tới nhà.
Cô âm thầm cảm thấy may mắn, từ đầu đến cuối, cô ngồi trong xe, liên tục bị Mạn Lâm Kỳ quấy rầy, nói hết đông hết tây, làm lỗ tai cô rối loạn đến nỗi ong ong.
Mạn Lâm Kỳ, anh thật là vô cùng nói nhiều.
Từ đầu đến cuối, tuy cô nói chuyện hết đông hết tây với Mạn Lâm Kỳ nhưng vẫn luôn chú ý đến Dục Ưu Hành ngồi nghiêm túc bên kia, ai đó vẫn chăm chú trò chuyện với ba Mạn, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cô cái nào, làm Mạn Giai Khuynh vô cùng tủi thân.
TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!Tác giả: Di Hoàn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTầng cao nhất, sân thượng Mạn Thị. Mạn Giai Khuynh không thể nào tin tưởng vào mắt mình, cô đứng như trời tròng nhìn đôi cẩu nam nữ đang ôm ấp trước mặt mình. Cô cắn răng, Mạc Tùy Tuyết, Trương Vĩnh, đôi cẩu nam nữ các người được lắm. Thì ra từ trước tới giờ nhưng lời nói ngọt ngào của Trương Vĩnh đối với cô toàn bộ đều là dối trá, tính tình của cô vốn ngây thơ hiền lành, nhất kiến chung tình với Trương Vĩnh, lại không ngờ bị hai người lừa gạt. Vậy mà bấy lâu nay cô đã hết mực chiếu cố cho Mạc Tùy Tuyết, để đến bây giờ, rắn quay lại cắn ngược. Mạc Tùy Tuyết cười nhạt, ôm eo Trương Vĩnh, thần thái có chút mỉa mai nhìn Mạn Giai Khuynh:"chị họ, chị thấy em và anh Vĩnh có xứng đôi hay không?, à, em quên nói với chị, từ giờ người nắm giữ Mạn Thị thuộc về tay em". Mạn Giai Khuynh không kìm được rơi nước mắt, thần hồn chao đảo muốn ngã quỵ:" kinh tởm, các người chết cũng sẽ không được toàn thây ". Mạn Giai Khuynh cười lạnh, trái tim đã rét buốt đến đáng sợ, gió lướt qua tóc mai kêu ù ù chỉ… Xe từ từ chạy vào khuôn viên Mạn Gia, Mạn Giai Khuynh nhẹ nhàng thở ra, phù, thật may, cuối cùng cũng về tới nhà.Cô âm thầm cảm thấy may mắn, từ đầu đến cuối, cô ngồi trong xe, liên tục bị Mạn Lâm Kỳ quấy rầy, nói hết đông hết tây, làm lỗ tai cô rối loạn đến nỗi ong ong.Mạn Lâm Kỳ, anh thật là vô cùng nói nhiều.Từ đầu đến cuối, tuy cô nói chuyện hết đông hết tây với Mạn Lâm Kỳ nhưng vẫn luôn chú ý đến Dục Ưu Hành ngồi nghiêm túc bên kia, ai đó vẫn chăm chú trò chuyện với ba Mạn, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cô cái nào, làm Mạn Giai Khuynh vô cùng tủi thân.