Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 11: Chương 11
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Khi nhảy ra khỏi cửa sổ, hai chân của Sở Uyển có chút mềm, may mắn cánh tay của cô vẫn được doanh trưởng Cố giữ chặt nên cô không bị té ngã.Thôn Ninh Ngọc không nhỏ, nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn.Ban đêm đen như mực, nhưng dựa vào ánh trứng Sở Uyển có thể nhìn thấy đường về nhà chồng.Sở Uyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt nói: “Cảm ơn.”“Tôi chỉ là không muốn bản thân chọc phải phiền toái mà thôi”.Cố Kiêu bình tĩnh nói.……..“Đi ra cho tôi!”“Quả phụ Sở, cô cỏn không đi ra, chúng tôi liền phải xông vào!”Lúc này đối với Sở Uyển, tiếng nói của người trong thôn trở lên xa xôi.các thôn dân thanh âm, trở nên xa xôi.Cố Kiêu xoay người, đi tới một phương hướng khác, đầu cũng không quay lại.Trên đường nhỏ tối đen của nông thôn, thân ảnh của Sở Uyển vừa suy yếu vừa kiên định.Con đường này Sở Uyển cũng không nhận rõ, cô nhìn thoáng qua xung quanh.Vừa muốn nhấc chân đi về một phía, đột nhiên Sở Uyển nghe thấy tiếng nói của người dân trong thôn lại vang lên một lần nữa.“Nơi đó có bóng người, có phải là quả phụ Sở không?”“Đuổi theo xem!”Sở Uyển nghe thấy vậy liềnhoảng hốt, lập tức ngồi xổm xuống, trốn đến sau một cây đại thụ cách không xa nhà của doanh trưởng Cố.Sở Uyển ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt, hai tay gắt gao che lại miệng mình.Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần.Sở Uyển không dám động, càng không dám gây ra tiếng động.Vào lúc bất lực nhất, cô lại nhớ tới rất nhiều sự việc trong mơ.Ở trong nguyên tác của truyện, người chị gái luôn tỏ ra thương yêu cô, thì khi cô chết, chị ta cùng một người bạn thân thiết nhắc tới cô, lại chỉ cao cao tại thượng nói một câu : “Cô ta gặp bất hạnh bởi vì cô ta không chịu tranh dành”.Quá khứ Sở Uyển ngây thơ đơn thuần, nhưng thẳng đến khi chị gái trong cốt truyện lộ ra tất cả sự thật thì cô mới biết.Thực ra chị gái là đứa con được cha mẹ cô phủng trên đầu quả tim, ngay cả lần rút thăm trúng thưởng để quyết định ai là người xuống nông thôn năm đó, cha mẹ đau lòng thân thể chị gái không tốt, sợ chị ta xuống nông thôn phải chịu khổ liền động tay động chân vào kết quả.Nói cách khác, người ở lại trong thành, đi làm công nhân trong xưởng phải là Sở Uyển cô mới đùng..
Khi nhảy ra khỏi cửa sổ, hai chân của Sở Uyển có chút mềm, may mắn cánh tay của cô vẫn được doanh trưởng Cố giữ chặt nên cô không bị té ngã.Thôn Ninh Ngọc không nhỏ, nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn.
Ban đêm đen như mực, nhưng dựa vào ánh trứng Sở Uyển có thể nhìn thấy đường về nhà chồng.Sở Uyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt nói: “Cảm ơn.”“Tôi chỉ là không muốn bản thân chọc phải phiền toái mà thôi”.
Cố Kiêu bình tĩnh nói.……..“Đi ra cho tôi!”“Quả phụ Sở, cô cỏn không đi ra, chúng tôi liền phải xông vào!”Lúc này đối với Sở Uyển, tiếng nói của người trong thôn trở lên xa xôi.các thôn dân thanh âm, trở nên xa xôi.Cố Kiêu xoay người, đi tới một phương hướng khác, đầu cũng không quay lại.Trên đường nhỏ tối đen của nông thôn, thân ảnh của Sở Uyển vừa suy yếu vừa kiên định.Con đường này Sở Uyển cũng không nhận rõ, cô nhìn thoáng qua xung quanh.
Vừa muốn nhấc chân đi về một phía, đột nhiên Sở Uyển nghe thấy tiếng nói của người dân trong thôn lại vang lên một lần nữa.“Nơi đó có bóng người, có phải là quả phụ Sở không?”“Đuổi theo xem!”Sở Uyển nghe thấy vậy liềnhoảng hốt, lập tức ngồi xổm xuống, trốn đến sau một cây đại thụ cách không xa nhà của doanh trưởng Cố.Sở Uyển ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt, hai tay gắt gao che lại miệng mình.Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần.Sở Uyển không dám động, càng không dám gây ra tiếng động.
Vào lúc bất lực nhất, cô lại nhớ tới rất nhiều sự việc trong mơ.Ở trong nguyên tác của truyện, người chị gái luôn tỏ ra thương yêu cô, thì khi cô chết, chị ta cùng một người bạn thân thiết nhắc tới cô, lại chỉ cao cao tại thượng nói một câu : “Cô ta gặp bất hạnh bởi vì cô ta không chịu tranh dành”.Quá khứ Sở Uyển ngây thơ đơn thuần, nhưng thẳng đến khi chị gái trong cốt truyện lộ ra tất cả sự thật thì cô mới biết.
Thực ra chị gái là đứa con được cha mẹ cô phủng trên đầu quả tim, ngay cả lần rút thăm trúng thưởng để quyết định ai là người xuống nông thôn năm đó, cha mẹ đau lòng thân thể chị gái không tốt, sợ chị ta xuống nông thôn phải chịu khổ liền động tay động chân vào kết quả.Nói cách khác, người ở lại trong thành, đi làm công nhân trong xưởng phải là Sở Uyển cô mới đùng..
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Khi nhảy ra khỏi cửa sổ, hai chân của Sở Uyển có chút mềm, may mắn cánh tay của cô vẫn được doanh trưởng Cố giữ chặt nên cô không bị té ngã.Thôn Ninh Ngọc không nhỏ, nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn.Ban đêm đen như mực, nhưng dựa vào ánh trứng Sở Uyển có thể nhìn thấy đường về nhà chồng.Sở Uyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt nói: “Cảm ơn.”“Tôi chỉ là không muốn bản thân chọc phải phiền toái mà thôi”.Cố Kiêu bình tĩnh nói.……..“Đi ra cho tôi!”“Quả phụ Sở, cô cỏn không đi ra, chúng tôi liền phải xông vào!”Lúc này đối với Sở Uyển, tiếng nói của người trong thôn trở lên xa xôi.các thôn dân thanh âm, trở nên xa xôi.Cố Kiêu xoay người, đi tới một phương hướng khác, đầu cũng không quay lại.Trên đường nhỏ tối đen của nông thôn, thân ảnh của Sở Uyển vừa suy yếu vừa kiên định.Con đường này Sở Uyển cũng không nhận rõ, cô nhìn thoáng qua xung quanh.Vừa muốn nhấc chân đi về một phía, đột nhiên Sở Uyển nghe thấy tiếng nói của người dân trong thôn lại vang lên một lần nữa.“Nơi đó có bóng người, có phải là quả phụ Sở không?”“Đuổi theo xem!”Sở Uyển nghe thấy vậy liềnhoảng hốt, lập tức ngồi xổm xuống, trốn đến sau một cây đại thụ cách không xa nhà của doanh trưởng Cố.Sở Uyển ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt, hai tay gắt gao che lại miệng mình.Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần.Sở Uyển không dám động, càng không dám gây ra tiếng động.Vào lúc bất lực nhất, cô lại nhớ tới rất nhiều sự việc trong mơ.Ở trong nguyên tác của truyện, người chị gái luôn tỏ ra thương yêu cô, thì khi cô chết, chị ta cùng một người bạn thân thiết nhắc tới cô, lại chỉ cao cao tại thượng nói một câu : “Cô ta gặp bất hạnh bởi vì cô ta không chịu tranh dành”.Quá khứ Sở Uyển ngây thơ đơn thuần, nhưng thẳng đến khi chị gái trong cốt truyện lộ ra tất cả sự thật thì cô mới biết.Thực ra chị gái là đứa con được cha mẹ cô phủng trên đầu quả tim, ngay cả lần rút thăm trúng thưởng để quyết định ai là người xuống nông thôn năm đó, cha mẹ đau lòng thân thể chị gái không tốt, sợ chị ta xuống nông thôn phải chịu khổ liền động tay động chân vào kết quả.Nói cách khác, người ở lại trong thành, đi làm công nhân trong xưởng phải là Sở Uyển cô mới đùng..