Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 13: Chương 13
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Chờ đến khi người dân trong thôn đã giải tán, Sở Uyển mới đi về nhà chồng, vào trong phòng, vừa vào trong phòng liền nhìn thấy mẹ chồng sắc mặc xanh mét ngồi ở trong.Trần Tú Nga không ra cửa, vẫn luôn ở trong nhà.Hơn nữa nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn, vì vậy bà ta căn bản không nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí về con dâu.Con dâu gả vào Nhiếp gia đã một năm, tuy rằng thỉnh thoảng con dâu có về nhà mẹ đẻ, chỉ là ngẫu nhiên về một, hai lần mà thôi thì Trần Tú Nga vẫn bất mãn đối với con dâu.Cô ta về nhà mẹ đẻ làm cái gì? Lại không đòi tiền nhà mẹ đẻ, tiêu phí tiền đi lại!Lại nói, cô ta về nhà mẹ đẻ, vậy việc trong nhà ai sẽ làm?“Nhanh chóng đem quần áo đi giặt sạch, sau đó rửa chén đũa bẩn đi”.Trần Tú Nga phân phó con dâu , “ Việc trong nhà bị dồn lại một ngày như vậy, liền biết cô là loại lười biếng”.Sở Uyển ngoan ngoãn, mềm yếu, sẽ không cãi lại lời nói của bà ta, nhưng cô không phải là một người nhận mệnh.Trước kia, cô nguyện ý ở lại nhà chồng, cũng nguyện ý hỗ trợ làm việc, là muốn cảm ơn bố chống đã chiếu cố cho cô khi cô vừa mới xuống nông thôn.Cô không có cách nào bỏ mặc bố chồng còn đang ốm yếu, cũng không có nơi nào để đi.Cũng bởi vì như vậy, lời nói của mẹ chồng có khắc nghiệt một chút, có thể đem mọi việc nặng nhọc, dơ bẩn đều bắt cô làm thì cô đều nhịn.Cái nhà này, không có ngày nào là không nháo đến gà chó không yên.Dù sao thì một ngày nào đó cô sẽ trở lại thành phố.Nhưng hiện tại, Sở Uyển không có cách nào đối mặt trực tiếp với người nhà chồng.Trong nguyên tác của truyện, sau khi Sở Uyển chết, có một đoạn miêu tả lại cuộc đối thoại của bố mẹ chồng cô.Trong cuộc đối thoại đó, hai vợ chồng già cũng không cảm thấy bi thống khi cô qua đời, chỉ nói tiếc nuối mà thôi.Họ chính là tính toán, khi chú em chồng đến tuổi cưới vợ, liền tìm một người goá vợ gả Sở Uyển đi, lấy một ít tiền lễ hỏi.Chỉ tiếc, Sở Uyển ngã chết, tiền lễ hỏi mà hai người tính toán kia liền thánh đá ném trên sông.Nghĩ đến đây, lông mi xinh đẹp của Sở Uyển không tự giác run run.Cô không muốn nghe mẹ chồng lải nhải, liền xoay người đi xuống nhà bếp..
Chờ đến khi người dân trong thôn đã giải tán, Sở Uyển mới đi về nhà chồng, vào trong phòng, vừa vào trong phòng liền nhìn thấy mẹ chồng sắc mặc xanh mét ngồi ở trong.Trần Tú Nga không ra cửa, vẫn luôn ở trong nhà.
Hơn nữa nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn, vì vậy bà ta căn bản không nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí về con dâu.Con dâu gả vào Nhiếp gia đã một năm, tuy rằng thỉnh thoảng con dâu có về nhà mẹ đẻ, chỉ là ngẫu nhiên về một, hai lần mà thôi thì Trần Tú Nga vẫn bất mãn đối với con dâu.Cô ta về nhà mẹ đẻ làm cái gì? Lại không đòi tiền nhà mẹ đẻ, tiêu phí tiền đi lại!Lại nói, cô ta về nhà mẹ đẻ, vậy việc trong nhà ai sẽ làm?“Nhanh chóng đem quần áo đi giặt sạch, sau đó rửa chén đũa bẩn đi”.
Trần Tú Nga phân phó con dâu , “ Việc trong nhà bị dồn lại một ngày như vậy, liền biết cô là loại lười biếng”.Sở Uyển ngoan ngoãn, mềm yếu, sẽ không cãi lại lời nói của bà ta, nhưng cô không phải là một người nhận mệnh.Trước kia, cô nguyện ý ở lại nhà chồng, cũng nguyện ý hỗ trợ làm việc, là muốn cảm ơn bố chống đã chiếu cố cho cô khi cô vừa mới xuống nông thôn.
Cô không có cách nào bỏ mặc bố chồng còn đang ốm yếu, cũng không có nơi nào để đi.Cũng bởi vì như vậy, lời nói của mẹ chồng có khắc nghiệt một chút, có thể đem mọi việc nặng nhọc, dơ bẩn đều bắt cô làm thì cô đều nhịn.Cái nhà này, không có ngày nào là không nháo đến gà chó không yên.
Dù sao thì một ngày nào đó cô sẽ trở lại thành phố.Nhưng hiện tại, Sở Uyển không có cách nào đối mặt trực tiếp với người nhà chồng.Trong nguyên tác của truyện, sau khi Sở Uyển chết, có một đoạn miêu tả lại cuộc đối thoại của bố mẹ chồng cô.Trong cuộc đối thoại đó, hai vợ chồng già cũng không cảm thấy bi thống khi cô qua đời, chỉ nói tiếc nuối mà thôi.
Họ chính là tính toán, khi chú em chồng đến tuổi cưới vợ, liền tìm một người goá vợ gả Sở Uyển đi, lấy một ít tiền lễ hỏi.Chỉ tiếc, Sở Uyển ngã chết, tiền lễ hỏi mà hai người tính toán kia liền thánh đá ném trên sông.Nghĩ đến đây, lông mi xinh đẹp của Sở Uyển không tự giác run run.
Cô không muốn nghe mẹ chồng lải nhải, liền xoay người đi xuống nhà bếp..
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Chờ đến khi người dân trong thôn đã giải tán, Sở Uyển mới đi về nhà chồng, vào trong phòng, vừa vào trong phòng liền nhìn thấy mẹ chồng sắc mặc xanh mét ngồi ở trong.Trần Tú Nga không ra cửa, vẫn luôn ở trong nhà.Hơn nữa nhà của doanh trưởng Cố ở cuối thôn, vì vậy bà ta căn bản không nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí về con dâu.Con dâu gả vào Nhiếp gia đã một năm, tuy rằng thỉnh thoảng con dâu có về nhà mẹ đẻ, chỉ là ngẫu nhiên về một, hai lần mà thôi thì Trần Tú Nga vẫn bất mãn đối với con dâu.Cô ta về nhà mẹ đẻ làm cái gì? Lại không đòi tiền nhà mẹ đẻ, tiêu phí tiền đi lại!Lại nói, cô ta về nhà mẹ đẻ, vậy việc trong nhà ai sẽ làm?“Nhanh chóng đem quần áo đi giặt sạch, sau đó rửa chén đũa bẩn đi”.Trần Tú Nga phân phó con dâu , “ Việc trong nhà bị dồn lại một ngày như vậy, liền biết cô là loại lười biếng”.Sở Uyển ngoan ngoãn, mềm yếu, sẽ không cãi lại lời nói của bà ta, nhưng cô không phải là một người nhận mệnh.Trước kia, cô nguyện ý ở lại nhà chồng, cũng nguyện ý hỗ trợ làm việc, là muốn cảm ơn bố chống đã chiếu cố cho cô khi cô vừa mới xuống nông thôn.Cô không có cách nào bỏ mặc bố chồng còn đang ốm yếu, cũng không có nơi nào để đi.Cũng bởi vì như vậy, lời nói của mẹ chồng có khắc nghiệt một chút, có thể đem mọi việc nặng nhọc, dơ bẩn đều bắt cô làm thì cô đều nhịn.Cái nhà này, không có ngày nào là không nháo đến gà chó không yên.Dù sao thì một ngày nào đó cô sẽ trở lại thành phố.Nhưng hiện tại, Sở Uyển không có cách nào đối mặt trực tiếp với người nhà chồng.Trong nguyên tác của truyện, sau khi Sở Uyển chết, có một đoạn miêu tả lại cuộc đối thoại của bố mẹ chồng cô.Trong cuộc đối thoại đó, hai vợ chồng già cũng không cảm thấy bi thống khi cô qua đời, chỉ nói tiếc nuối mà thôi.Họ chính là tính toán, khi chú em chồng đến tuổi cưới vợ, liền tìm một người goá vợ gả Sở Uyển đi, lấy một ít tiền lễ hỏi.Chỉ tiếc, Sở Uyển ngã chết, tiền lễ hỏi mà hai người tính toán kia liền thánh đá ném trên sông.Nghĩ đến đây, lông mi xinh đẹp của Sở Uyển không tự giác run run.Cô không muốn nghe mẹ chồng lải nhải, liền xoay người đi xuống nhà bếp..