Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 19: Chương 19
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Phó Hiền Quang che lại ngực, đau đến kêu ra tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, một lúc lâu cũng không thể động đậy.Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một đôi ủng quân đội đứng trước mặt hắn.Phó Hiền Quang sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước mặt hắn chính là doanh trưởng Cố, doanh trưởng đang từ trên cao nhìn xuống hắn.Mà lúc nãy mắt hắn cũng đã nhanh chóng quét vào trong phòng, trong đó không có một bóng người.……“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa nhà của doanh trưởng Cố lại bị mở ra một lần nữa.Thôn dân thấy vậy, còn đang vui mừng cho rằng, đúng là tiểu quả phụ ở trong phòng, thì đột nhiên thấy doanh trưởng Cố nắm lấy vạt áo của thanh niên trí thức Phó, kéo ra ngoài.Doanh trưởng dùng sức một cái, hung hăng đem thanh niên trí thức Phó quang ngã trên mặt đất ở cửa lớn.Mọi người sợ tức mưc, nhanh chóng lùi lại mấy bước.Phó Hiền Quang bị đau đến đầu váng mắt hoa, té ngã lộn nhào trên đất mà không thể dậy nổi.Doanh trưởng Cố lạnh giọng chất vấn hắn ta: “Trong phòng có người hay không?”Phó Hiền Quang cả người đều đang run rẩy, sợ tới mức thanh âm lộ ra chút chột dạ: “Không có, trong phòng không có ai! Là, là tôi sai rồi, tôi không nên trộm bò vào trong!”Người dân trong thôn lúc này mới hiểu rõ đã xảy ra cái gì.Nhưng đồng thời, cả đám người cũng đều sợ tới mức không dám thở mạnh.Ngày thường thanh niên trí thức Phó là một người văn nhã, có không ít các cô gái nhỏ trong thôn thầm thích hắn.Nhưng hôm nay hắn lại dám hành động như vậy.Ở trước mặt doanh trưởng Cố, hắn giống như một con gà, liền bị danh trưởng tóm được, chính là bị tóm được.Phó Hiền Quang cố tình bò vào trong nhà muốn nhìn, nhưng cái gì cũng không phát hiện được.Điều này chứng tỏ, tiểu quả phụ căn bản không có bò giường.Mặt già của thôn trưởng Lý đã không còn chỗ để che.Doanh trưởng Cố khi còn nhỏ sống ở trong thôn, nhưng trên thực tế, hắn không phải là người của thôn Ninh Ngọc.Người ta hiện tại đã làm đến chức doanh trưởng, còn nguyện ý trở lại thôn thăm người thân.Đây chính là vinh quang của thôn, nhưng hiện tại người dân trong thôn cư nhiên đi quầy rầy hắn!Nhóm cán bộ thôn nghiêm túc phê bình tất cả thôn dân hôm nay đã bịa đặt truyện, bắt bọn họ viết kiểm điểm, còn trừ công điểm từng người.Hơn nữa, nhóm cán bộ còn bắt tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay cam kết không được nhắc lại việc không có thật này.Người dân trong thôn nghĩ đến việc mình bị trừ công điểm, tâm đều rỉ máu.Bọn họ nhìn doanh trưởng Cố, muốn hắn ta xin tha cho bọn họ, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn ta, liền đau lòng, tự động lặng lẽ không dám nói một lời..
Phó Hiền Quang che lại ngực, đau đến kêu ra tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, một lúc lâu cũng không thể động đậy.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một đôi ủng quân đội đứng trước mặt hắn.
Phó Hiền Quang sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước mặt hắn chính là doanh trưởng Cố, doanh trưởng đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Mà lúc nãy mắt hắn cũng đã nhanh chóng quét vào trong phòng, trong đó không có một bóng người.
……“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa nhà của doanh trưởng Cố lại bị mở ra một lần nữa.
Thôn dân thấy vậy, còn đang vui mừng cho rằng, đúng là tiểu quả phụ ở trong phòng, thì đột nhiên thấy doanh trưởng Cố nắm lấy vạt áo của thanh niên trí thức Phó, kéo ra ngoài.
Doanh trưởng dùng sức một cái, hung hăng đem thanh niên trí thức Phó quang ngã trên mặt đất ở cửa lớn.
Mọi người sợ tức mưc, nhanh chóng lùi lại mấy bước.
Phó Hiền Quang bị đau đến đầu váng mắt hoa, té ngã lộn nhào trên đất mà không thể dậy nổi.
Doanh trưởng Cố lạnh giọng chất vấn hắn ta: “Trong phòng có người hay không?”Phó Hiền Quang cả người đều đang run rẩy, sợ tới mức thanh âm lộ ra chút chột dạ: “Không có, trong phòng không có ai! Là, là tôi sai rồi, tôi không nên trộm bò vào trong!”Người dân trong thôn lúc này mới hiểu rõ đã xảy ra cái gì.
Nhưng đồng thời, cả đám người cũng đều sợ tới mức không dám thở mạnh.
Ngày thường thanh niên trí thức Phó là một người văn nhã, có không ít các cô gái nhỏ trong thôn thầm thích hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại dám hành động như vậy.
Ở trước mặt doanh trưởng Cố, hắn giống như một con gà, liền bị danh trưởng tóm được, chính là bị tóm được.
Phó Hiền Quang cố tình bò vào trong nhà muốn nhìn, nhưng cái gì cũng không phát hiện được.
Điều này chứng tỏ, tiểu quả phụ căn bản không có bò giường.
Mặt già của thôn trưởng Lý đã không còn chỗ để che.
Doanh trưởng Cố khi còn nhỏ sống ở trong thôn, nhưng trên thực tế, hắn không phải là người của thôn Ninh Ngọc.
Người ta hiện tại đã làm đến chức doanh trưởng, còn nguyện ý trở lại thôn thăm người thân.
Đây chính là vinh quang của thôn, nhưng hiện tại người dân trong thôn cư nhiên đi quầy rầy hắn!Nhóm cán bộ thôn nghiêm túc phê bình tất cả thôn dân hôm nay đã bịa đặt truyện, bắt bọn họ viết kiểm điểm, còn trừ công điểm từng người.
Hơn nữa, nhóm cán bộ còn bắt tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay cam kết không được nhắc lại việc không có thật này.
Người dân trong thôn nghĩ đến việc mình bị trừ công điểm, tâm đều rỉ máu.
Bọn họ nhìn doanh trưởng Cố, muốn hắn ta xin tha cho bọn họ, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn ta, liền đau lòng, tự động lặng lẽ không dám nói một lời.
.
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Phó Hiền Quang che lại ngực, đau đến kêu ra tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, một lúc lâu cũng không thể động đậy.Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một đôi ủng quân đội đứng trước mặt hắn.Phó Hiền Quang sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước mặt hắn chính là doanh trưởng Cố, doanh trưởng đang từ trên cao nhìn xuống hắn.Mà lúc nãy mắt hắn cũng đã nhanh chóng quét vào trong phòng, trong đó không có một bóng người.……“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa nhà của doanh trưởng Cố lại bị mở ra một lần nữa.Thôn dân thấy vậy, còn đang vui mừng cho rằng, đúng là tiểu quả phụ ở trong phòng, thì đột nhiên thấy doanh trưởng Cố nắm lấy vạt áo của thanh niên trí thức Phó, kéo ra ngoài.Doanh trưởng dùng sức một cái, hung hăng đem thanh niên trí thức Phó quang ngã trên mặt đất ở cửa lớn.Mọi người sợ tức mưc, nhanh chóng lùi lại mấy bước.Phó Hiền Quang bị đau đến đầu váng mắt hoa, té ngã lộn nhào trên đất mà không thể dậy nổi.Doanh trưởng Cố lạnh giọng chất vấn hắn ta: “Trong phòng có người hay không?”Phó Hiền Quang cả người đều đang run rẩy, sợ tới mức thanh âm lộ ra chút chột dạ: “Không có, trong phòng không có ai! Là, là tôi sai rồi, tôi không nên trộm bò vào trong!”Người dân trong thôn lúc này mới hiểu rõ đã xảy ra cái gì.Nhưng đồng thời, cả đám người cũng đều sợ tới mức không dám thở mạnh.Ngày thường thanh niên trí thức Phó là một người văn nhã, có không ít các cô gái nhỏ trong thôn thầm thích hắn.Nhưng hôm nay hắn lại dám hành động như vậy.Ở trước mặt doanh trưởng Cố, hắn giống như một con gà, liền bị danh trưởng tóm được, chính là bị tóm được.Phó Hiền Quang cố tình bò vào trong nhà muốn nhìn, nhưng cái gì cũng không phát hiện được.Điều này chứng tỏ, tiểu quả phụ căn bản không có bò giường.Mặt già của thôn trưởng Lý đã không còn chỗ để che.Doanh trưởng Cố khi còn nhỏ sống ở trong thôn, nhưng trên thực tế, hắn không phải là người của thôn Ninh Ngọc.Người ta hiện tại đã làm đến chức doanh trưởng, còn nguyện ý trở lại thôn thăm người thân.Đây chính là vinh quang của thôn, nhưng hiện tại người dân trong thôn cư nhiên đi quầy rầy hắn!Nhóm cán bộ thôn nghiêm túc phê bình tất cả thôn dân hôm nay đã bịa đặt truyện, bắt bọn họ viết kiểm điểm, còn trừ công điểm từng người.Hơn nữa, nhóm cán bộ còn bắt tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay cam kết không được nhắc lại việc không có thật này.Người dân trong thôn nghĩ đến việc mình bị trừ công điểm, tâm đều rỉ máu.Bọn họ nhìn doanh trưởng Cố, muốn hắn ta xin tha cho bọn họ, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn ta, liền đau lòng, tự động lặng lẽ không dám nói một lời..