Tác giả:

Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…

Chương 32: Chương 32

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Âm thanh chua ngoa của Trần Tú Nga xuyên qua cửa sổ, được gió mang theo thổi vào bên tai của chủ nhiệm phụ nữ Tưởng cùng Sở Uyển.Tưởng Thu Nguyệt quay sang nhìn Sở Uyển, thở dài một hơi, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào để an ủi tiểu quả phụ đáng thương.Chỉ là chủ nhiệm Tưởng không biết rằng, tiểu quả phụ Sở hiện tại trong lòng, một chút cũng không thấy khó chịu.Hai tròng mắt của Sở Uyển trở lên sáng lấp lánh.Phân gia sao?Thật vậy chăng?Kỳ thật trước đó, Sở Uyển không nghĩ tới còn có thể phân gia.Từ nhỏ đến lớn, lá gan của cô đều không lớn.Cha mẹ Sở Uyển luôn luôn bất công, cô càng không tranh, không dành, chỉ đi theo bên cạnh chị gái, ngoan ngoãn đến kỳ cục.Sau đó cô lấy chồng, nhưng trong ngày thành hôn lại trở thành quả phụ.Nhà mẹ đẻ luôn nói với cô, cô đã là người của nhà chồng rồi, mặc dù chồng cô đã chết, cũng phải ở lại nhà chồng, hiếu thuận với cha mẹ chồng.Kể cả người dân trong thôn hay là bạn tốt của cô là thanh niên trí thức vẫn luôn cho rằng, cô ở lại nhà chồng là điều hiển nhiên.Dần dà, Sở Uyển cũng cho là, cho rằng cứ sống qua từng ngày ở nhà chồng như vậy.Hai chữ phân gia này, Trần Tú Nga chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, muốn hù doạ Sở Uyển mà thôi.Nhưng điều này làm cho Sở Uyển bỗng nhiên ý thức được, nếu cô được phân gia, thì cuộc sống của cô sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.“Thanh niên trí thức Sở, cô đừng khó chịu.” Tưởng Thu Nguyệt đồng tình nhìn Sở Uyên thấy cô như đang suy nghĩ gì đó.Sau đó bà kéo Sở Uyển muốn cùng đi vào trong Nhiếp gia : “Để tôi nói giúp cô”.“Chủ nhiệmTưởng, một mình cháu đi vào thôi”.Sở Uyển dừng lại một chút, nói : ‘Nếu không thấy phiền, bác có thể đứng ở bên ngoài nghe một chút, nghe xem bọn họ nói như thế nào”.Hiện tại lão Nhiếp ở trong phòng cũng có chút bực mình.Đã đến giờ nào rồi mà Sở Uyển còn chưa đi về?“Sự việc đêm qua là như thế nào? Bà cẩn thận nói lại cho tôi”.lão Nhiếp nói.Trần Tú Nga đang một bụng tức giận, đem mọi việc xảy ra từ tối qua nói lại một phen.Bà ta nghĩ, hôm qua Sở Uyển đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, trước khi đi còn tốt, khi trở về liền trở lên khác thường.Đầu tiên ăn trộm hai quả trứng gà cùng mấy thìa đường đỏ, sáng nay lại không dậy, nằm ở trong phòng lười biếng.Khi ra cửa đi làm việc còn thuận tay lấy một cái bánh bột ngô.Đến buổi tối lại càng “vô pháp vô thiên” không trở về nấu cơm tối, hiện tại còn không biết chạy đi nơi nào.“Tôi đã nói rồi, mấy cô gái xinh đẹp tới từ thành phố tâm tư không bao giờ chịu yên ổn, lớn lên xinh đẹp như vậy, có thể cam tâm thủ tiết sao?” Trần Tú Nga hừ lạnh nói.Khi bà ta vừa nói xong những lời này, cửa phòng đang khép hờ liền nhẹ nhàng bị đẩy ra..

Âm thanh chua ngoa của Trần Tú Nga xuyên qua cửa sổ, được gió mang theo thổi vào bên tai của chủ nhiệm phụ nữ Tưởng cùng Sở Uyển.Tưởng Thu Nguyệt quay sang nhìn Sở Uyển, thở dài một hơi, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào để an ủi tiểu quả phụ đáng thương.Chỉ là chủ nhiệm Tưởng không biết rằng, tiểu quả phụ Sở hiện tại trong lòng, một chút cũng không thấy khó chịu.Hai tròng mắt của Sở Uyển trở lên sáng lấp lánh.Phân gia sao?Thật vậy chăng?Kỳ thật trước đó, Sở Uyển không nghĩ tới còn có thể phân gia.Từ nhỏ đến lớn, lá gan của cô đều không lớn.Cha mẹ Sở Uyển luôn luôn bất công, cô càng không tranh, không dành, chỉ đi theo bên cạnh chị gái, ngoan ngoãn đến kỳ cục.Sau đó cô lấy chồng, nhưng trong ngày thành hôn lại trở thành quả phụ.Nhà mẹ đẻ luôn nói với cô, cô đã là người của nhà chồng rồi, mặc dù chồng cô đã chết, cũng phải ở lại nhà chồng, hiếu thuận với cha mẹ chồng.

Kể cả người dân trong thôn hay là bạn tốt của cô là thanh niên trí thức vẫn luôn cho rằng, cô ở lại nhà chồng là điều hiển nhiên.Dần dà, Sở Uyển cũng cho là, cho rằng cứ sống qua từng ngày ở nhà chồng như vậy.Hai chữ phân gia này, Trần Tú Nga chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, muốn hù doạ Sở Uyển mà thôi.Nhưng điều này làm cho Sở Uyển bỗng nhiên ý thức được, nếu cô được phân gia, thì cuộc sống của cô sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.“Thanh niên trí thức Sở, cô đừng khó chịu.” Tưởng Thu Nguyệt đồng tình nhìn Sở Uyên thấy cô như đang suy nghĩ gì đó.

Sau đó bà kéo Sở Uyển muốn cùng đi vào trong Nhiếp gia : “Để tôi nói giúp cô”.“Chủ nhiệmTưởng, một mình cháu đi vào thôi”.

Sở Uyển dừng lại một chút, nói : ‘Nếu không thấy phiền, bác có thể đứng ở bên ngoài nghe một chút, nghe xem bọn họ nói như thế nào”.Hiện tại lão Nhiếp ở trong phòng cũng có chút bực mình.

Đã đến giờ nào rồi mà Sở Uyển còn chưa đi về?“Sự việc đêm qua là như thế nào? Bà cẩn thận nói lại cho tôi”.

lão Nhiếp nói.Trần Tú Nga đang một bụng tức giận, đem mọi việc xảy ra từ tối qua nói lại một phen.Bà ta nghĩ, hôm qua Sở Uyển đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, trước khi đi còn tốt, khi trở về liền trở lên khác thường.

Đầu tiên ăn trộm hai quả trứng gà cùng mấy thìa đường đỏ, sáng nay lại không dậy, nằm ở trong phòng lười biếng.

Khi ra cửa đi làm việc còn thuận tay lấy một cái bánh bột ngô.

Đến buổi tối lại càng “vô pháp vô thiên” không trở về nấu cơm tối, hiện tại còn không biết chạy đi nơi nào.“Tôi đã nói rồi, mấy cô gái xinh đẹp tới từ thành phố tâm tư không bao giờ chịu yên ổn, lớn lên xinh đẹp như vậy, có thể cam tâm thủ tiết sao?” Trần Tú Nga hừ lạnh nói.Khi bà ta vừa nói xong những lời này, cửa phòng đang khép hờ liền nhẹ nhàng bị đẩy ra..

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Âm thanh chua ngoa của Trần Tú Nga xuyên qua cửa sổ, được gió mang theo thổi vào bên tai của chủ nhiệm phụ nữ Tưởng cùng Sở Uyển.Tưởng Thu Nguyệt quay sang nhìn Sở Uyển, thở dài một hơi, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào để an ủi tiểu quả phụ đáng thương.Chỉ là chủ nhiệm Tưởng không biết rằng, tiểu quả phụ Sở hiện tại trong lòng, một chút cũng không thấy khó chịu.Hai tròng mắt của Sở Uyển trở lên sáng lấp lánh.Phân gia sao?Thật vậy chăng?Kỳ thật trước đó, Sở Uyển không nghĩ tới còn có thể phân gia.Từ nhỏ đến lớn, lá gan của cô đều không lớn.Cha mẹ Sở Uyển luôn luôn bất công, cô càng không tranh, không dành, chỉ đi theo bên cạnh chị gái, ngoan ngoãn đến kỳ cục.Sau đó cô lấy chồng, nhưng trong ngày thành hôn lại trở thành quả phụ.Nhà mẹ đẻ luôn nói với cô, cô đã là người của nhà chồng rồi, mặc dù chồng cô đã chết, cũng phải ở lại nhà chồng, hiếu thuận với cha mẹ chồng.Kể cả người dân trong thôn hay là bạn tốt của cô là thanh niên trí thức vẫn luôn cho rằng, cô ở lại nhà chồng là điều hiển nhiên.Dần dà, Sở Uyển cũng cho là, cho rằng cứ sống qua từng ngày ở nhà chồng như vậy.Hai chữ phân gia này, Trần Tú Nga chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, muốn hù doạ Sở Uyển mà thôi.Nhưng điều này làm cho Sở Uyển bỗng nhiên ý thức được, nếu cô được phân gia, thì cuộc sống của cô sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.“Thanh niên trí thức Sở, cô đừng khó chịu.” Tưởng Thu Nguyệt đồng tình nhìn Sở Uyên thấy cô như đang suy nghĩ gì đó.Sau đó bà kéo Sở Uyển muốn cùng đi vào trong Nhiếp gia : “Để tôi nói giúp cô”.“Chủ nhiệmTưởng, một mình cháu đi vào thôi”.Sở Uyển dừng lại một chút, nói : ‘Nếu không thấy phiền, bác có thể đứng ở bên ngoài nghe một chút, nghe xem bọn họ nói như thế nào”.Hiện tại lão Nhiếp ở trong phòng cũng có chút bực mình.Đã đến giờ nào rồi mà Sở Uyển còn chưa đi về?“Sự việc đêm qua là như thế nào? Bà cẩn thận nói lại cho tôi”.lão Nhiếp nói.Trần Tú Nga đang một bụng tức giận, đem mọi việc xảy ra từ tối qua nói lại một phen.Bà ta nghĩ, hôm qua Sở Uyển đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, trước khi đi còn tốt, khi trở về liền trở lên khác thường.Đầu tiên ăn trộm hai quả trứng gà cùng mấy thìa đường đỏ, sáng nay lại không dậy, nằm ở trong phòng lười biếng.Khi ra cửa đi làm việc còn thuận tay lấy một cái bánh bột ngô.Đến buổi tối lại càng “vô pháp vô thiên” không trở về nấu cơm tối, hiện tại còn không biết chạy đi nơi nào.“Tôi đã nói rồi, mấy cô gái xinh đẹp tới từ thành phố tâm tư không bao giờ chịu yên ổn, lớn lên xinh đẹp như vậy, có thể cam tâm thủ tiết sao?” Trần Tú Nga hừ lạnh nói.Khi bà ta vừa nói xong những lời này, cửa phòng đang khép hờ liền nhẹ nhàng bị đẩy ra..

Chương 32: Chương 32