Tác giả:

Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…

Chương 34: Chương 34

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Chủ nhiệm Tưởng đang đứng ở ngoài nhà Nhiếp gia, trầm mặt nghe cuộc đối thoại bên trong.May mắn hôm nay Sở Uyển bảo bà ở lại, bà mới biết được, ngày thường Nhiếp gia lại khắc nghiệt, tra tấn con dâu như vậy.Thật quá đáng, nào có kiểu khi dễ người khác như vậy!……Lão Nhiếp đành phải đứng dậy đi nhà bếp nấu cháo.Ông ta vốn là người bệnh, liền cố ý lộ ra bộ dáng hết sức của mình khi làm việc, ngay cả nhóm lửa cũng phải ho khan vài tiếng.Sau khi cháo đã được nấu tốt, ông ta liền múc một bát để trước mặt Sở Uyển, nói: “Mẹ con là người miệng dao găm tâm đậu hủ, con đừng trách bà ấy.Chỉ là mấy ngày này con đừng chọc bà ấy tức giận, mọi việc liền trôi qua”.Tát người ta một cái, sau đó lại đưa một miếng táo ngọt đến, đây chính là kỹ xảo mà người Nhiếp gia quen dùng.Lão Nhiếp biết rõ cô con dâu này tốt như thế nào.“Sự tình thật sự có thể trôi qua sao?” Sở Uyển dùng cái muỗng đảo đảo bát cháo giống bát nước hơn.Lão Nhiếp thở dài một hơi: “Cũng không phải như vậy, mẹ con tính tính xấu, việc phân gia này bà ấy cũng đã nghẹn lâu rồi… Nhưng con yên tâm, ba sẽ đi khuyên nhủ bà ấy, nhưng bất quá con cũng nên hiểu chuyện một chút”.Sở Uyển “Vâng” một tiếng, thổi thổi cháo loãng, đưa đến bên môi.Nhiếp lão đầu thể hiện ra bộ dáng hiền từ, ôn hoà, hiền hậu.Ông ta ngồi bên cạnh con dâu nhìn con dâu ăn cháo một lúc lâu, ngồi đó chờ con dâu hỏi ông ta đã ăn hay chưa.Chính là, Sở Uyển cái gì cũng không hỏi.Cô chỉ là an an tĩnh tĩnh ăn xong bát cháo, lại đem chén cùng cái muỗng để lại trên mặt bàn, nhẹ giọng nói : “Con vào phòng nghỉ ngơi trước”.Nhiếp lão đầu:?Trong phòng chính Trần Tú Nga đang dán tai ở cửa chờ con dâu gọi bà ta ra ăn cơm : ?Hai người bọn họ còn đói bụng đâu, một nồi cháo loãng sao ăn a!……Mới vừa ăn xong cơm chiều, Bà Mạc liền mang theo cháu trai cùng cháu gái đi đến đầu thôn.Cậu bé An Năm không muốn ra cửa, vẫn là em gái Thanh Thanh năn nỉ ỉ ôi, một đôi mắt chớp chớp, cầu xin anh trai cùng mình đi ra ngoài chơi, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý.Lúc này, Bà Mạc lôi kéo hai cháu của mình, đi thẳng đến đích đã nhắm.Bà là mang theo nhiệm vụ đi tới..

Chủ nhiệm Tưởng đang đứng ở ngoài nhà Nhiếp gia, trầm mặt nghe cuộc đối thoại bên trong.

May mắn hôm nay Sở Uyển bảo bà ở lại, bà mới biết được, ngày thường Nhiếp gia lại khắc nghiệt, tra tấn con dâu như vậy.

Thật quá đáng, nào có kiểu khi dễ người khác như vậy!……Lão Nhiếp đành phải đứng dậy đi nhà bếp nấu cháo.

Ông ta vốn là người bệnh, liền cố ý lộ ra bộ dáng hết sức của mình khi làm việc, ngay cả nhóm lửa cũng phải ho khan vài tiếng.

Sau khi cháo đã được nấu tốt, ông ta liền múc một bát để trước mặt Sở Uyển, nói: “Mẹ con là người miệng dao găm tâm đậu hủ, con đừng trách bà ấy.

Chỉ là mấy ngày này con đừng chọc bà ấy tức giận, mọi việc liền trôi qua”.

Tát người ta một cái, sau đó lại đưa một miếng táo ngọt đến, đây chính là kỹ xảo mà người Nhiếp gia quen dùng.

Lão Nhiếp biết rõ cô con dâu này tốt như thế nào.

“Sự tình thật sự có thể trôi qua sao?” Sở Uyển dùng cái muỗng đảo đảo bát cháo giống bát nước hơn.

Lão Nhiếp thở dài một hơi: “Cũng không phải như vậy, mẹ con tính tính xấu, việc phân gia này bà ấy cũng đã nghẹn lâu rồi… Nhưng con yên tâm, ba sẽ đi khuyên nhủ bà ấy, nhưng bất quá con cũng nên hiểu chuyện một chút”.

Sở Uyển “Vâng” một tiếng, thổi thổi cháo loãng, đưa đến bên môi.

Nhiếp lão đầu thể hiện ra bộ dáng hiền từ, ôn hoà, hiền hậu.

Ông ta ngồi bên cạnh con dâu nhìn con dâu ăn cháo một lúc lâu, ngồi đó chờ con dâu hỏi ông ta đã ăn hay chưa.

Chính là, Sở Uyển cái gì cũng không hỏi.

Cô chỉ là an an tĩnh tĩnh ăn xong bát cháo, lại đem chén cùng cái muỗng để lại trên mặt bàn, nhẹ giọng nói : “Con vào phòng nghỉ ngơi trước”.

Nhiếp lão đầu:?Trong phòng chính Trần Tú Nga đang dán tai ở cửa chờ con dâu gọi bà ta ra ăn cơm : ?Hai người bọn họ còn đói bụng đâu, một nồi cháo loãng sao ăn a!……Mới vừa ăn xong cơm chiều, Bà Mạc liền mang theo cháu trai cùng cháu gái đi đến đầu thôn.

Cậu bé An Năm không muốn ra cửa, vẫn là em gái Thanh Thanh năn nỉ ỉ ôi, một đôi mắt chớp chớp, cầu xin anh trai cùng mình đi ra ngoài chơi, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Lúc này, Bà Mạc lôi kéo hai cháu của mình, đi thẳng đến đích đã nhắm.

Bà là mang theo nhiệm vụ đi tới.

.

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Chủ nhiệm Tưởng đang đứng ở ngoài nhà Nhiếp gia, trầm mặt nghe cuộc đối thoại bên trong.May mắn hôm nay Sở Uyển bảo bà ở lại, bà mới biết được, ngày thường Nhiếp gia lại khắc nghiệt, tra tấn con dâu như vậy.Thật quá đáng, nào có kiểu khi dễ người khác như vậy!……Lão Nhiếp đành phải đứng dậy đi nhà bếp nấu cháo.Ông ta vốn là người bệnh, liền cố ý lộ ra bộ dáng hết sức của mình khi làm việc, ngay cả nhóm lửa cũng phải ho khan vài tiếng.Sau khi cháo đã được nấu tốt, ông ta liền múc một bát để trước mặt Sở Uyển, nói: “Mẹ con là người miệng dao găm tâm đậu hủ, con đừng trách bà ấy.Chỉ là mấy ngày này con đừng chọc bà ấy tức giận, mọi việc liền trôi qua”.Tát người ta một cái, sau đó lại đưa một miếng táo ngọt đến, đây chính là kỹ xảo mà người Nhiếp gia quen dùng.Lão Nhiếp biết rõ cô con dâu này tốt như thế nào.“Sự tình thật sự có thể trôi qua sao?” Sở Uyển dùng cái muỗng đảo đảo bát cháo giống bát nước hơn.Lão Nhiếp thở dài một hơi: “Cũng không phải như vậy, mẹ con tính tính xấu, việc phân gia này bà ấy cũng đã nghẹn lâu rồi… Nhưng con yên tâm, ba sẽ đi khuyên nhủ bà ấy, nhưng bất quá con cũng nên hiểu chuyện một chút”.Sở Uyển “Vâng” một tiếng, thổi thổi cháo loãng, đưa đến bên môi.Nhiếp lão đầu thể hiện ra bộ dáng hiền từ, ôn hoà, hiền hậu.Ông ta ngồi bên cạnh con dâu nhìn con dâu ăn cháo một lúc lâu, ngồi đó chờ con dâu hỏi ông ta đã ăn hay chưa.Chính là, Sở Uyển cái gì cũng không hỏi.Cô chỉ là an an tĩnh tĩnh ăn xong bát cháo, lại đem chén cùng cái muỗng để lại trên mặt bàn, nhẹ giọng nói : “Con vào phòng nghỉ ngơi trước”.Nhiếp lão đầu:?Trong phòng chính Trần Tú Nga đang dán tai ở cửa chờ con dâu gọi bà ta ra ăn cơm : ?Hai người bọn họ còn đói bụng đâu, một nồi cháo loãng sao ăn a!……Mới vừa ăn xong cơm chiều, Bà Mạc liền mang theo cháu trai cùng cháu gái đi đến đầu thôn.Cậu bé An Năm không muốn ra cửa, vẫn là em gái Thanh Thanh năn nỉ ỉ ôi, một đôi mắt chớp chớp, cầu xin anh trai cùng mình đi ra ngoài chơi, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý.Lúc này, Bà Mạc lôi kéo hai cháu của mình, đi thẳng đến đích đã nhắm.Bà là mang theo nhiệm vụ đi tới..

Chương 34: Chương 34