Tác giả:

Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…

Chương 37

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Nhóc con có vể rất sốt ruột, đôi tay nhỏ bụ bẫm múa may, kêu lên: “Sẽ bị ngã xuống a”Sở Uyển mờ mịt mà nhìn cô bé.Cô bé này trước nay Sở Uyển chưa nhìn thấy, không biết là trẻ con nhà ai?“Ngã xuống rất đau a!”“Hô hô —— hô hô ——”Một gương mặt đầy thịt dán trên cửa sổ rất nhiệt tình, còn phồng miệng lên, cách một tầng cửa sổ mà thổi thổi cho Sở Uyển hết đau.Sở Uyển ngốc ngốc, cô nhóc này từ đâu chạy tới đây vậy?Giây tiếp theo, Sở Uyển liền nhìn thấy một cậu nhóc đựng cạnh cô bé.Cậu nhóc trông lớn hôn cô nhóc một chút, mặt xị xị, miệng dính chặt, không nói một lời nào, lôi kéo tay cô nhóc muốn rời đi.Chính là cô nhóc không nghe lời, vẫn múa may hai cánh tay béo của mình, nói: ‘Chị ơi, chị xuống dưới nha!”Sở Uyển bị chọc cười, bỏ tay xuống, hai tay đỡ ghế ghỗ, chậm rãi hạ cở thể xuống.“Về nhà.” An Năm nói.Thanh Thanh đem đầu mình lắc qua lắc lại giống như trống bỏi, nhón mũi chân, đem đầu tiếp tục dán vào cửa sổ nhìn.Thanh Thanh thấy Sở Uyển đã cẩn thận bò từ ghế ghỗ xuống bàn, trái tim nhỏ của cô bé giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.Đến khi Sở Uyển rốt cuộc nhẹ nhàng mở cửa, từ trong nhà đi đến phía sau, Thanh Thanh lúc này mới chớp chớp đôi mắt, rốt cuộc mới thấy ngượng ngùng, trốn đến phía sau anh trai.Sở Uyển nhìn kỹ hai đứa trẻ xa lạ. Cậu nhóc để một kiểu tóc ngắn ngủn như con nhím, khuôn mặt nhỏ, có chút đen, mặt hơi gầy. Cô nhóc có hai bím tóc được tết gọn, một đôi mắt hạnh lớn, đen.Bọn nhỏ là từ đâu tới?Sở Uyển ngồi xổm xuống, hướng về phía hai đứa trẻ vẫy tay.An Năm ánh mắt cảnh giác, lôi kéo em gái, không cho con bé đi lên.Chính là Thanh Thanh đã hoạt động chân ngắn nhỏ của mình, chậm rì rì đi tới chỗ Sở Uyển.“Sao chị lại trèo lên cao vậy a?”“Bởi vì chị muốn chuyển nhà, chính là rương nhỏ quá cao, chị không với tới được”.“Nhà chị không có người lớn sao?”“Chị chính là người lớn nha.”Thanh Thanh ngượng ngùng gãi gãi đầu.“Các em lạc đường sao? Chị có thể đưa các em về nhà”. Sở Uyển nói.“Không được.” An Năm lên tiếng.Nhưng bàn tay đầy thịt mũm mĩm của Thanh Thanh đã nhét vào bên trong lòng bàn tay của Sở Uyển.

Nhóc con có vể rất sốt ruột, đôi tay nhỏ bụ bẫm múa may, kêu lên: “Sẽ bị ngã xuống a”

Sở Uyển mờ mịt mà nhìn cô bé.

Cô bé này trước nay Sở Uyển chưa nhìn thấy, không biết là trẻ con nhà ai?

“Ngã xuống rất đau a!”

“Hô hô —— hô hô ——”

Một gương mặt đầy thịt dán trên cửa sổ rất nhiệt tình, còn phồng miệng lên, cách một tầng cửa sổ mà thổi thổi cho Sở Uyển hết đau.

Sở Uyển ngốc ngốc, cô nhóc này từ đâu chạy tới đây vậy?

Giây tiếp theo, Sở Uyển liền nhìn thấy một cậu nhóc đựng cạnh cô bé.

Cậu nhóc trông lớn hôn cô nhóc một chút, mặt xị xị, miệng dính chặt, không nói một lời nào, lôi kéo tay cô nhóc muốn rời đi.

Chính là cô nhóc không nghe lời, vẫn múa may hai cánh tay béo của mình, nói: ‘Chị ơi, chị xuống dưới nha!”

Sở Uyển bị chọc cười, bỏ tay xuống, hai tay đỡ ghế ghỗ, chậm rãi hạ cở thể xuống.

“Về nhà.” An Năm nói.

Thanh Thanh đem đầu mình lắc qua lắc lại giống như trống bỏi, nhón mũi chân, đem đầu tiếp tục dán vào cửa sổ nhìn.

Thanh Thanh thấy Sở Uyển đã cẩn thận bò từ ghế ghỗ xuống bàn, trái tim nhỏ của cô bé giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

Đến khi Sở Uyển rốt cuộc nhẹ nhàng mở cửa, từ trong nhà đi đến phía sau, Thanh Thanh lúc này mới chớp chớp đôi mắt, rốt cuộc mới thấy ngượng ngùng, trốn đến phía sau anh trai.

Sở Uyển nhìn kỹ hai đứa trẻ xa lạ. Cậu nhóc để một kiểu tóc ngắn ngủn như con nhím, khuôn mặt nhỏ, có chút đen, mặt hơi gầy. Cô nhóc có hai bím tóc được tết gọn, một đôi mắt hạnh lớn, đen.

Bọn nhỏ là từ đâu tới?

Sở Uyển ngồi xổm xuống, hướng về phía hai đứa trẻ vẫy tay.

An Năm ánh mắt cảnh giác, lôi kéo em gái, không cho con bé đi lên.

Chính là Thanh Thanh đã hoạt động chân ngắn nhỏ của mình, chậm rì rì đi tới chỗ Sở Uyển.

“Sao chị lại trèo lên cao vậy a?”

“Bởi vì chị muốn chuyển nhà, chính là rương nhỏ quá cao, chị không với tới được”.

“Nhà chị không có người lớn sao?”

“Chị chính là người lớn nha.”

Thanh Thanh ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Các em lạc đường sao? Chị có thể đưa các em về nhà”. Sở Uyển nói.

“Không được.” An Năm lên tiếng.

Nhưng bàn tay đầy thịt mũm mĩm của Thanh Thanh đã nhét vào bên trong lòng bàn tay của Sở Uyển.

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Nhóc con có vể rất sốt ruột, đôi tay nhỏ bụ bẫm múa may, kêu lên: “Sẽ bị ngã xuống a”Sở Uyển mờ mịt mà nhìn cô bé.Cô bé này trước nay Sở Uyển chưa nhìn thấy, không biết là trẻ con nhà ai?“Ngã xuống rất đau a!”“Hô hô —— hô hô ——”Một gương mặt đầy thịt dán trên cửa sổ rất nhiệt tình, còn phồng miệng lên, cách một tầng cửa sổ mà thổi thổi cho Sở Uyển hết đau.Sở Uyển ngốc ngốc, cô nhóc này từ đâu chạy tới đây vậy?Giây tiếp theo, Sở Uyển liền nhìn thấy một cậu nhóc đựng cạnh cô bé.Cậu nhóc trông lớn hôn cô nhóc một chút, mặt xị xị, miệng dính chặt, không nói một lời nào, lôi kéo tay cô nhóc muốn rời đi.Chính là cô nhóc không nghe lời, vẫn múa may hai cánh tay béo của mình, nói: ‘Chị ơi, chị xuống dưới nha!”Sở Uyển bị chọc cười, bỏ tay xuống, hai tay đỡ ghế ghỗ, chậm rãi hạ cở thể xuống.“Về nhà.” An Năm nói.Thanh Thanh đem đầu mình lắc qua lắc lại giống như trống bỏi, nhón mũi chân, đem đầu tiếp tục dán vào cửa sổ nhìn.Thanh Thanh thấy Sở Uyển đã cẩn thận bò từ ghế ghỗ xuống bàn, trái tim nhỏ của cô bé giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.Đến khi Sở Uyển rốt cuộc nhẹ nhàng mở cửa, từ trong nhà đi đến phía sau, Thanh Thanh lúc này mới chớp chớp đôi mắt, rốt cuộc mới thấy ngượng ngùng, trốn đến phía sau anh trai.Sở Uyển nhìn kỹ hai đứa trẻ xa lạ. Cậu nhóc để một kiểu tóc ngắn ngủn như con nhím, khuôn mặt nhỏ, có chút đen, mặt hơi gầy. Cô nhóc có hai bím tóc được tết gọn, một đôi mắt hạnh lớn, đen.Bọn nhỏ là từ đâu tới?Sở Uyển ngồi xổm xuống, hướng về phía hai đứa trẻ vẫy tay.An Năm ánh mắt cảnh giác, lôi kéo em gái, không cho con bé đi lên.Chính là Thanh Thanh đã hoạt động chân ngắn nhỏ của mình, chậm rì rì đi tới chỗ Sở Uyển.“Sao chị lại trèo lên cao vậy a?”“Bởi vì chị muốn chuyển nhà, chính là rương nhỏ quá cao, chị không với tới được”.“Nhà chị không có người lớn sao?”“Chị chính là người lớn nha.”Thanh Thanh ngượng ngùng gãi gãi đầu.“Các em lạc đường sao? Chị có thể đưa các em về nhà”. Sở Uyển nói.“Không được.” An Năm lên tiếng.Nhưng bàn tay đầy thịt mũm mĩm của Thanh Thanh đã nhét vào bên trong lòng bàn tay của Sở Uyển.

Chương 37