Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 41
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Cô nhóc Thanh Thanh ngồi trên cánh tay rắn chắc của ba ba, tay nhỏ của cô nhóc vòng qua ôm lấy cổ Cố Kiêu.“Cảm ơn cô đã đưa hai đứa về”. Cố Kiêu nói.Vừa dứt lời, hắn liền phát hiện ra, thần thái tự nhiên khi Sở Uyển ở cùng hai đứa nhỏ đã biến mất tăm hơi không còn thấy bóng dáng.Cố Kiêu điều chỉnh miệng của mình một chút.Hắn trông rất hung dữ sao?“Không cần khách khí.” Tiếng của Sở Uyển rầu rĩ, nhỏ như tiếng muỗi cắn.Cố Kiêu:……Quả nhiên, hắn quá hung dữ.An Năm đứng ở một bên, âm thầm quan sát ba ba cùng chị gái xa lạ này.Tuy rằng chị ấy tựa hồ không phải người xấu, nhưng ai biết được?Sở Uyển cảm giác được phía sau mình bị người nhìn chằm chằm sắp thủng ra một lỗ, liền quay người, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hùng hổ của An Năm.Hai cha con này, đều không thể ở chung được.Vì vậy Sở Uyển không muốn ở lại chỗ này thêm một chút nào. Cô chỉ muốn nhanh chóng chạy về, ngủ một giấc. Ngày mai cô còn cần tỉnh táo cho việc phân gia.Sở Uyển ngồi xổm xuống, nói với Thanh Thanh: “Chị đi về ah”“Gặp lại chị sau.” Thanh Thanh ngoan ngoãn lúc lắc tay nhỏ của mình, lại hỏi, “Chúng ta có thể trở thành bạn không?”“Có thể a, em tên là gì?”“Em tên ——”“Thanh Thanh, đừng nói cho chị ta!” Cậu nhóc lập tức đi tới, trong mắt tràn đầy địch ý trừng trừng nhìn Sở Uyển.Cố Kiêu:?Sở Uyển:……Haizz, đành phải giả bộ không biết em gái cậu nhóc tên là Thanh Thanh a.Bà Mạc vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ đợi Cố Kiêu cùng hai cháu nội, sau khi phát hiện ra thân ảnh của bọn họ, liền vội vã chạy nhanh ra.Sau khi kiểm tra hai đứa nhỏ một phen, thấy cả hai đứa không bị bất cứ vết thương gì, lông tóc còn nguyên vẹn, tâm treo ở cổ họng của bà mới được để xuống.Bà Mạc ai da ai da đến nửa ngày, đem An Năm cùng Thanh Thanh kéo vào trong lòng ngực mình.An Năm xụ mặt, không muốn bị ôm, ngạnh cổ đứng ở một bên.Thanh Thanh biết bà nội rất tốt với mình, thân thể mềm mại gắt gao ôm lấy bà, vươn đầu nhỏ ra, mở miệng th* d*c. Bà nội ôm quá chặt ah.“Đều do bà nội không tốt, không trông các cháu cẩn thận, nếu hai đứa xảy ra chuyện gì, bà nội biết nói như thế nào với ba hai đứa a!”
Cô nhóc Thanh Thanh ngồi trên cánh tay rắn chắc của ba ba, tay nhỏ của cô nhóc vòng qua ôm lấy cổ Cố Kiêu.
“Cảm ơn cô đã đưa hai đứa về”. Cố Kiêu nói.
Vừa dứt lời, hắn liền phát hiện ra, thần thái tự nhiên khi Sở Uyển ở cùng hai đứa nhỏ đã biến mất tăm hơi không còn thấy bóng dáng.
Cố Kiêu điều chỉnh miệng của mình một chút.
Hắn trông rất hung dữ sao?
“Không cần khách khí.” Tiếng của Sở Uyển rầu rĩ, nhỏ như tiếng muỗi cắn.
Cố Kiêu:……
Quả nhiên, hắn quá hung dữ.
An Năm đứng ở một bên, âm thầm quan sát ba ba cùng chị gái xa lạ này.
Tuy rằng chị ấy tựa hồ không phải người xấu, nhưng ai biết được?
Sở Uyển cảm giác được phía sau mình bị người nhìn chằm chằm sắp thủng ra một lỗ, liền quay người, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hùng hổ của An Năm.
Hai cha con này, đều không thể ở chung được.
Vì vậy Sở Uyển không muốn ở lại chỗ này thêm một chút nào. Cô chỉ muốn nhanh chóng chạy về, ngủ một giấc. Ngày mai cô còn cần tỉnh táo cho việc phân gia.
Sở Uyển ngồi xổm xuống, nói với Thanh Thanh: “Chị đi về ah”
“Gặp lại chị sau.” Thanh Thanh ngoan ngoãn lúc lắc tay nhỏ của mình, lại hỏi, “Chúng ta có thể trở thành bạn không?”
“Có thể a, em tên là gì?”
“Em tên ——”
“Thanh Thanh, đừng nói cho chị ta!” Cậu nhóc lập tức đi tới, trong mắt tràn đầy địch ý trừng trừng nhìn Sở Uyển.
Cố Kiêu:?
Sở Uyển:……
Haizz, đành phải giả bộ không biết em gái cậu nhóc tên là Thanh Thanh a.
Bà Mạc vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ đợi Cố Kiêu cùng hai cháu nội, sau khi phát hiện ra thân ảnh của bọn họ, liền vội vã chạy nhanh ra.
Sau khi kiểm tra hai đứa nhỏ một phen, thấy cả hai đứa không bị bất cứ vết thương gì, lông tóc còn nguyên vẹn, tâm treo ở cổ họng của bà mới được để xuống.
Bà Mạc ai da ai da đến nửa ngày, đem An Năm cùng Thanh Thanh kéo vào trong lòng ngực mình.
An Năm xụ mặt, không muốn bị ôm, ngạnh cổ đứng ở một bên.
Thanh Thanh biết bà nội rất tốt với mình, thân thể mềm mại gắt gao ôm lấy bà, vươn đầu nhỏ ra, mở miệng th* d*c. Bà nội ôm quá chặt ah.
“Đều do bà nội không tốt, không trông các cháu cẩn thận, nếu hai đứa xảy ra chuyện gì, bà nội biết nói như thế nào với ba hai đứa a!”
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Cô nhóc Thanh Thanh ngồi trên cánh tay rắn chắc của ba ba, tay nhỏ của cô nhóc vòng qua ôm lấy cổ Cố Kiêu.“Cảm ơn cô đã đưa hai đứa về”. Cố Kiêu nói.Vừa dứt lời, hắn liền phát hiện ra, thần thái tự nhiên khi Sở Uyển ở cùng hai đứa nhỏ đã biến mất tăm hơi không còn thấy bóng dáng.Cố Kiêu điều chỉnh miệng của mình một chút.Hắn trông rất hung dữ sao?“Không cần khách khí.” Tiếng của Sở Uyển rầu rĩ, nhỏ như tiếng muỗi cắn.Cố Kiêu:……Quả nhiên, hắn quá hung dữ.An Năm đứng ở một bên, âm thầm quan sát ba ba cùng chị gái xa lạ này.Tuy rằng chị ấy tựa hồ không phải người xấu, nhưng ai biết được?Sở Uyển cảm giác được phía sau mình bị người nhìn chằm chằm sắp thủng ra một lỗ, liền quay người, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hùng hổ của An Năm.Hai cha con này, đều không thể ở chung được.Vì vậy Sở Uyển không muốn ở lại chỗ này thêm một chút nào. Cô chỉ muốn nhanh chóng chạy về, ngủ một giấc. Ngày mai cô còn cần tỉnh táo cho việc phân gia.Sở Uyển ngồi xổm xuống, nói với Thanh Thanh: “Chị đi về ah”“Gặp lại chị sau.” Thanh Thanh ngoan ngoãn lúc lắc tay nhỏ của mình, lại hỏi, “Chúng ta có thể trở thành bạn không?”“Có thể a, em tên là gì?”“Em tên ——”“Thanh Thanh, đừng nói cho chị ta!” Cậu nhóc lập tức đi tới, trong mắt tràn đầy địch ý trừng trừng nhìn Sở Uyển.Cố Kiêu:?Sở Uyển:……Haizz, đành phải giả bộ không biết em gái cậu nhóc tên là Thanh Thanh a.Bà Mạc vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ đợi Cố Kiêu cùng hai cháu nội, sau khi phát hiện ra thân ảnh của bọn họ, liền vội vã chạy nhanh ra.Sau khi kiểm tra hai đứa nhỏ một phen, thấy cả hai đứa không bị bất cứ vết thương gì, lông tóc còn nguyên vẹn, tâm treo ở cổ họng của bà mới được để xuống.Bà Mạc ai da ai da đến nửa ngày, đem An Năm cùng Thanh Thanh kéo vào trong lòng ngực mình.An Năm xụ mặt, không muốn bị ôm, ngạnh cổ đứng ở một bên.Thanh Thanh biết bà nội rất tốt với mình, thân thể mềm mại gắt gao ôm lấy bà, vươn đầu nhỏ ra, mở miệng th* d*c. Bà nội ôm quá chặt ah.“Đều do bà nội không tốt, không trông các cháu cẩn thận, nếu hai đứa xảy ra chuyện gì, bà nội biết nói như thế nào với ba hai đứa a!”