Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 43
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… “Ngã xuống là sao?” Cố Kiêu hỏi.Thanh Thanh dùng sức gật đầu: “Chị ấy muốn lấy rương nhỏ, nhưng trong nhà không có ai giúp, chỉ có thể trèo lên rất cao!”“Chị ấy vì cái gì muốn lấy rương nhỏ?”“Chị ấy muốn chuyển nhà a!”Cố Kiêu nghe con gái nói xong, có rất nhiều nghi vấn, cô ta muốn chuyển nhà sao? Dọn đi đâu?Bà Mạc thở dài: “Làm gì có chuyện chuyển nhà a! Mẹ vừa rồi nghe chủ nhiệm Tưởng nói, đồng chí Sở quả thực rất đáng thương. Chỉ là một ngày không kịp về nấu cơm, mẹ chồng cô ấy liền tức giận muốn phân gia. Trên cơ bản, tất cả mẹ chồng đều không muốn phân gia, Trần Tú Nga dám nói như vậy, còn không phải là muốn gây khó dễ cho đồng chí Sở sao”.Thần sắc của Cố Kiêu trở nên lạnh lùng: “Cô ấy không phải chuyển nhà, mà là bị người ta đuổi đi?”“Chính là vậy a! Mẹ quen biết Trần Tú Nga cũng lão Nhiệp đã mấy chục năm, cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ lại không phúc hậu như vậy.” Bà Mạc nói.“Đồng chí Sở khẳng định là không muốn phân gia, Nhϊếp gia cũng vì nhìn thấy điều này, mới thay đổi phương pháp tra tấn con dâu”.Cố Kiêu ánh mắt càng trở lên âm trầm hơn.“Cố Kiêu, con nói với mẹ một câu thật lòng đi”.ngươi cùng đại nương nói câu thiệt tình lời nói.” Bà Mạc hỏi, “Sao con lại để bụng đến những truyện của đồng chí Sở như vậy?”……Nhϊếp gia.Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Trần Tú Nga cảm thấy thoải mái dễ chịu, lười nhác vươn vai, đẩy tỉnh lão Nhϊếp đang ngủ bên cạnh: “Dậy ăn cơm sáng a”.Lão Nhϊếp vừa mới tỉnh lại, giọng nói còn chưa tỉnh hẳn: “Sở Uyển làm cơm sáng sao?”Trần Tú Nga cười vui tươi hớn hở: “Cô ta dám không làm sao? Không sợ phân gia sao?”Bà ta nghĩ đến đêm qua Sở Uyển sợ tới mức run rẩy cả người, nhỏ giọng hỏi bà ta có thể không phân gia hay không, nhìn thấy Sở Uyển như vậy, bà ta liền cảm thấy hả giận.Chắc chắn đêm qua, tiểu quả phụ khóc ướt cả gối đầu, sáng sớm đã liền dậy bận việc, cũng không dám như ngày hôm qua nữa, sống thành thật trở lại a.Trần Tú Nga chỉ là muốn hù dọa Sở Uyển, kỳ thật bà ta căn bản không muốn phân gia.Trong nhà còn đang thiếu lương thực, thiếu lao động, vì sao bà ta lại muốn phân gia, bà ta đâu có ngốc.Trần Tú Nga tâm tình suиɠ sướиɠ, từ trên giường đất xuống dưới, vừa hát tiểu khúc vừa đi mở cửa.Vốn tưởng rằng trên bàn trà đã để sẵn cơm sáng nóng hổi, nhưng hiện tại ở đó chẳng có gì.Ngay cả nước sôi để nguội cũng không có!Tiểu quả phụ đúng là có tiền đồ, vậy mà không sợ.Trần Tú Nga “Bang bang” gõ vang cửa phòng của Sở Uyển, cũng không biết bà ta đợi ở ngoài bao lâu, mới thấy Sở Uyển vẫn còn ngái ngủ đi ra mở cửa.
“Ngã xuống là sao?” Cố Kiêu hỏi.
Thanh Thanh dùng sức gật đầu: “Chị ấy muốn lấy rương nhỏ, nhưng trong nhà không có ai giúp, chỉ có thể trèo lên rất cao!”
“Chị ấy vì cái gì muốn lấy rương nhỏ?”
“Chị ấy muốn chuyển nhà a!”
Cố Kiêu nghe con gái nói xong, có rất nhiều nghi vấn, cô ta muốn chuyển nhà sao? Dọn đi đâu?
Bà Mạc thở dài: “Làm gì có chuyện chuyển nhà a! Mẹ vừa rồi nghe chủ nhiệm Tưởng nói, đồng chí Sở quả thực rất đáng thương. Chỉ là một ngày không kịp về nấu cơm, mẹ chồng cô ấy liền tức giận muốn phân gia. Trên cơ bản, tất cả mẹ chồng đều không muốn phân gia, Trần Tú Nga dám nói như vậy, còn không phải là muốn gây khó dễ cho đồng chí Sở sao”.
Thần sắc của Cố Kiêu trở nên lạnh lùng: “Cô ấy không phải chuyển nhà, mà là bị người ta đuổi đi?”
“Chính là vậy a! Mẹ quen biết Trần Tú Nga cũng lão Nhiệp đã mấy chục năm, cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ lại không phúc hậu như vậy.” Bà Mạc nói.
“Đồng chí Sở khẳng định là không muốn phân gia, Nhϊếp gia cũng vì nhìn thấy điều này, mới thay đổi phương pháp tra tấn con dâu”.
Cố Kiêu ánh mắt càng trở lên âm trầm hơn.
“Cố Kiêu, con nói với mẹ một câu thật lòng đi”.
ngươi cùng đại nương nói câu thiệt tình lời nói.” Bà Mạc hỏi, “Sao con lại để bụng đến những truyện của đồng chí Sở như vậy?”
……
Nhϊếp gia.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Trần Tú Nga cảm thấy thoải mái dễ chịu, lười nhác vươn vai, đẩy tỉnh lão Nhϊếp đang ngủ bên cạnh: “Dậy ăn cơm sáng a”.
Lão Nhϊếp vừa mới tỉnh lại, giọng nói còn chưa tỉnh hẳn: “Sở Uyển làm cơm sáng sao?”
Trần Tú Nga cười vui tươi hớn hở: “Cô ta dám không làm sao? Không sợ phân gia sao?”
Bà ta nghĩ đến đêm qua Sở Uyển sợ tới mức run rẩy cả người, nhỏ giọng hỏi bà ta có thể không phân gia hay không, nhìn thấy Sở Uyển như vậy, bà ta liền cảm thấy hả giận.
Chắc chắn đêm qua, tiểu quả phụ khóc ướt cả gối đầu, sáng sớm đã liền dậy bận việc, cũng không dám như ngày hôm qua nữa, sống thành thật trở lại a.
Trần Tú Nga chỉ là muốn hù dọa Sở Uyển, kỳ thật bà ta căn bản không muốn phân gia.
Trong nhà còn đang thiếu lương thực, thiếu lao động, vì sao bà ta lại muốn phân gia, bà ta đâu có ngốc.
Trần Tú Nga tâm tình suиɠ sướиɠ, từ trên giường đất xuống dưới, vừa hát tiểu khúc vừa đi mở cửa.
Vốn tưởng rằng trên bàn trà đã để sẵn cơm sáng nóng hổi, nhưng hiện tại ở đó chẳng có gì.
Ngay cả nước sôi để nguội cũng không có!
Tiểu quả phụ đúng là có tiền đồ, vậy mà không sợ.
Trần Tú Nga “Bang bang” gõ vang cửa phòng của Sở Uyển, cũng không biết bà ta đợi ở ngoài bao lâu, mới thấy Sở Uyển vẫn còn ngái ngủ đi ra mở cửa.
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… “Ngã xuống là sao?” Cố Kiêu hỏi.Thanh Thanh dùng sức gật đầu: “Chị ấy muốn lấy rương nhỏ, nhưng trong nhà không có ai giúp, chỉ có thể trèo lên rất cao!”“Chị ấy vì cái gì muốn lấy rương nhỏ?”“Chị ấy muốn chuyển nhà a!”Cố Kiêu nghe con gái nói xong, có rất nhiều nghi vấn, cô ta muốn chuyển nhà sao? Dọn đi đâu?Bà Mạc thở dài: “Làm gì có chuyện chuyển nhà a! Mẹ vừa rồi nghe chủ nhiệm Tưởng nói, đồng chí Sở quả thực rất đáng thương. Chỉ là một ngày không kịp về nấu cơm, mẹ chồng cô ấy liền tức giận muốn phân gia. Trên cơ bản, tất cả mẹ chồng đều không muốn phân gia, Trần Tú Nga dám nói như vậy, còn không phải là muốn gây khó dễ cho đồng chí Sở sao”.Thần sắc của Cố Kiêu trở nên lạnh lùng: “Cô ấy không phải chuyển nhà, mà là bị người ta đuổi đi?”“Chính là vậy a! Mẹ quen biết Trần Tú Nga cũng lão Nhiệp đã mấy chục năm, cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ lại không phúc hậu như vậy.” Bà Mạc nói.“Đồng chí Sở khẳng định là không muốn phân gia, Nhϊếp gia cũng vì nhìn thấy điều này, mới thay đổi phương pháp tra tấn con dâu”.Cố Kiêu ánh mắt càng trở lên âm trầm hơn.“Cố Kiêu, con nói với mẹ một câu thật lòng đi”.ngươi cùng đại nương nói câu thiệt tình lời nói.” Bà Mạc hỏi, “Sao con lại để bụng đến những truyện của đồng chí Sở như vậy?”……Nhϊếp gia.Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Trần Tú Nga cảm thấy thoải mái dễ chịu, lười nhác vươn vai, đẩy tỉnh lão Nhϊếp đang ngủ bên cạnh: “Dậy ăn cơm sáng a”.Lão Nhϊếp vừa mới tỉnh lại, giọng nói còn chưa tỉnh hẳn: “Sở Uyển làm cơm sáng sao?”Trần Tú Nga cười vui tươi hớn hở: “Cô ta dám không làm sao? Không sợ phân gia sao?”Bà ta nghĩ đến đêm qua Sở Uyển sợ tới mức run rẩy cả người, nhỏ giọng hỏi bà ta có thể không phân gia hay không, nhìn thấy Sở Uyển như vậy, bà ta liền cảm thấy hả giận.Chắc chắn đêm qua, tiểu quả phụ khóc ướt cả gối đầu, sáng sớm đã liền dậy bận việc, cũng không dám như ngày hôm qua nữa, sống thành thật trở lại a.Trần Tú Nga chỉ là muốn hù dọa Sở Uyển, kỳ thật bà ta căn bản không muốn phân gia.Trong nhà còn đang thiếu lương thực, thiếu lao động, vì sao bà ta lại muốn phân gia, bà ta đâu có ngốc.Trần Tú Nga tâm tình suиɠ sướиɠ, từ trên giường đất xuống dưới, vừa hát tiểu khúc vừa đi mở cửa.Vốn tưởng rằng trên bàn trà đã để sẵn cơm sáng nóng hổi, nhưng hiện tại ở đó chẳng có gì.Ngay cả nước sôi để nguội cũng không có!Tiểu quả phụ đúng là có tiền đồ, vậy mà không sợ.Trần Tú Nga “Bang bang” gõ vang cửa phòng của Sở Uyển, cũng không biết bà ta đợi ở ngoài bao lâu, mới thấy Sở Uyển vẫn còn ngái ngủ đi ra mở cửa.