Tác giả:

Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…

Chương 45

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Cán bộ thôn nghe bà ta kêu khóc mà thấy phiền, muốn bà ta vào trong văn phòng nói chuyện, nhưng bà ta không chịu.Thôn trưởng Lý thấy không có biện pháp nào xử lý Trần Tú Nga, đành xanh mặt nói: “Bà xác định muốn phân gia?”Lão Nhϊếp vốn chỉ để cho Trần Tú Nga làm ầm ĩ một trận liền thu liễm lại, nhưng bà vợ già của ông ta không nhìn ông ta một cái, đã lớn tiếng nói: “Xác định” Trần Tú Nga dõng dạc nói.Chủ nhiệm Tưởng đang đứng bên cạnh thông trưởng Lý, quả thực tức giận đến sắp bốc khói.Nếu không phải Sở Uyển thật sự không muốn rời khỏi Nhϊếp gia, bà thật sự muốn đứng ra làm chủ cho con bé.“Được.” Thôn trưởng Lý trừng trừng Trần Tú Nga, sau đó liếc mắt một cái, nhìn về phía Sở Uyển, “Đồng chí Sở Uyển, cô có nguyện ý phân gia không?”“Tôi ——” Sở Uyển mím môi.Trần Tú Nga lăn lộn trên mặt đất một cái, bắt đầu đưa mắt ra hiệu cho lão Nhϊếp.Hiện tại cô ta biết sợ rồi sao?Biết sợ, liền khóc lóc mà cầu xin bọn họ, đến lúc đó bọn họ để cho cán bộ thôn phê bình cô ta vài câu, để cho cô ta nhận được giáo huấn!Nhϊếp lão đầu liền thanh thanh giọng nói: “Biết sai là được, con về sau ——”“Được, phân gia đi.” Sở Uyển nhẹ giọng nói.Nhϊếp lão đầu cùng Trần Tú Nga choáng váng.Người dân trong thôn đang vây xem xung quanh cũng choáng váng.“Thôn trưởng Lý, cháu đồng ý phân gia.” Sở Uyển tâm bình khí hòa mà lặp lại.Trần Tú Nga đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, vẻ mặt khϊếp sợ, sau một lúc lâu không lấy lại được tinh thần.Tưởng Thu Nguyệt vừa nghe được Sở Uyển nói, đôi mắt liền sáng lên. Thanh niên trí thức Sở đúng là có khả năng a.“Thôn trưởng, cháu là thanh niên trí thức. Nếu nhà chồng đã yêu cầu phân gia, như vậy sau khi phân gia, Thôn Ủy sắp xếp cho cháu ở nơi nào?” Sở Uyển hỏi.Lúc này ai cũng không chú ý tới, doanh trưởng Cố cũng đứng ở trong đám người. Hắn tự mình tới đây.Cố Kiêu cũng không biết tại sao mình lại đến đây, chỉ là nghĩ, hắn sẽ không để cho cô gái thanh niên trí thức này bị người khác bắt nạt.Thậm chí, nếu bị người dân trong thôn tung tin đồn nhảm nhí, hắn cũng nguyện ý vì cô gái này mà xuất đầu.Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô gái này vẫn là tự mình đứng dậy.Sau khi nghe Sở Uyển hỏi cán bộ thôn như vậy, đáy mắt Cố Kiêu nhiễm chút ý cười.Ai nói tiểu quả phụ yếu đuối dễ khi dễ vậy? Ai nói cô ấy sẽ bị đuổi đi vậy?Cô ấy chính là cố ý làm cho nhà chồng tự gây ra việc này.Cố ý không để cho bọn họ có lối thoát mà thôi.

Cán bộ thôn nghe bà ta kêu khóc mà thấy phiền, muốn bà ta vào trong văn phòng nói chuyện, nhưng bà ta không chịu.

Thôn trưởng Lý thấy không có biện pháp nào xử lý Trần Tú Nga, đành xanh mặt nói: “Bà xác định muốn phân gia?”

Lão Nhϊếp vốn chỉ để cho Trần Tú Nga làm ầm ĩ một trận liền thu liễm lại, nhưng bà vợ già của ông ta không nhìn ông ta một cái, đã lớn tiếng nói: “Xác định” Trần Tú Nga dõng dạc nói.

Chủ nhiệm Tưởng đang đứng bên cạnh thông trưởng Lý, quả thực tức giận đến sắp bốc khói.

Nếu không phải Sở Uyển thật sự không muốn rời khỏi Nhϊếp gia, bà thật sự muốn đứng ra làm chủ cho con bé.

“Được.” Thôn trưởng Lý trừng trừng Trần Tú Nga, sau đó liếc mắt một cái, nhìn về phía Sở Uyển, “Đồng chí Sở Uyển, cô có nguyện ý phân gia không?”

“Tôi ——” Sở Uyển mím môi.

Trần Tú Nga lăn lộn trên mặt đất một cái, bắt đầu đưa mắt ra hiệu cho lão Nhϊếp.

Hiện tại cô ta biết sợ rồi sao?

Biết sợ, liền khóc lóc mà cầu xin bọn họ, đến lúc đó bọn họ để cho cán bộ thôn phê bình cô ta vài câu, để cho cô ta nhận được giáo huấn!

Nhϊếp lão đầu liền thanh thanh giọng nói: “Biết sai là được, con về sau ——”

“Được, phân gia đi.” Sở Uyển nhẹ giọng nói.

Nhϊếp lão đầu cùng Trần Tú Nga choáng váng.

Người dân trong thôn đang vây xem xung quanh cũng choáng váng.

“Thôn trưởng Lý, cháu đồng ý phân gia.” Sở Uyển tâm bình khí hòa mà lặp lại.

Trần Tú Nga đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, vẻ mặt khϊếp sợ, sau một lúc lâu không lấy lại được tinh thần.

Tưởng Thu Nguyệt vừa nghe được Sở Uyển nói, đôi mắt liền sáng lên. Thanh niên trí thức Sở đúng là có khả năng a.

“Thôn trưởng, cháu là thanh niên trí thức. Nếu nhà chồng đã yêu cầu phân gia, như vậy sau khi phân gia, Thôn Ủy sắp xếp cho cháu ở nơi nào?” Sở Uyển hỏi.

Lúc này ai cũng không chú ý tới, doanh trưởng Cố cũng đứng ở trong đám người. Hắn tự mình tới đây.

Cố Kiêu cũng không biết tại sao mình lại đến đây, chỉ là nghĩ, hắn sẽ không để cho cô gái thanh niên trí thức này bị người khác bắt nạt.Thậm chí, nếu bị người dân trong thôn tung tin đồn nhảm nhí, hắn cũng nguyện ý vì cô gái này mà xuất đầu.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô gái này vẫn là tự mình đứng dậy.

Sau khi nghe Sở Uyển hỏi cán bộ thôn như vậy, đáy mắt Cố Kiêu nhiễm chút ý cười.

Ai nói tiểu quả phụ yếu đuối dễ khi dễ vậy? Ai nói cô ấy sẽ bị đuổi đi vậy?

Cô ấy chính là cố ý làm cho nhà chồng tự gây ra việc này.

Cố ý không để cho bọn họ có lối thoát mà thôi.

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Cán bộ thôn nghe bà ta kêu khóc mà thấy phiền, muốn bà ta vào trong văn phòng nói chuyện, nhưng bà ta không chịu.Thôn trưởng Lý thấy không có biện pháp nào xử lý Trần Tú Nga, đành xanh mặt nói: “Bà xác định muốn phân gia?”Lão Nhϊếp vốn chỉ để cho Trần Tú Nga làm ầm ĩ một trận liền thu liễm lại, nhưng bà vợ già của ông ta không nhìn ông ta một cái, đã lớn tiếng nói: “Xác định” Trần Tú Nga dõng dạc nói.Chủ nhiệm Tưởng đang đứng bên cạnh thông trưởng Lý, quả thực tức giận đến sắp bốc khói.Nếu không phải Sở Uyển thật sự không muốn rời khỏi Nhϊếp gia, bà thật sự muốn đứng ra làm chủ cho con bé.“Được.” Thôn trưởng Lý trừng trừng Trần Tú Nga, sau đó liếc mắt một cái, nhìn về phía Sở Uyển, “Đồng chí Sở Uyển, cô có nguyện ý phân gia không?”“Tôi ——” Sở Uyển mím môi.Trần Tú Nga lăn lộn trên mặt đất một cái, bắt đầu đưa mắt ra hiệu cho lão Nhϊếp.Hiện tại cô ta biết sợ rồi sao?Biết sợ, liền khóc lóc mà cầu xin bọn họ, đến lúc đó bọn họ để cho cán bộ thôn phê bình cô ta vài câu, để cho cô ta nhận được giáo huấn!Nhϊếp lão đầu liền thanh thanh giọng nói: “Biết sai là được, con về sau ——”“Được, phân gia đi.” Sở Uyển nhẹ giọng nói.Nhϊếp lão đầu cùng Trần Tú Nga choáng váng.Người dân trong thôn đang vây xem xung quanh cũng choáng váng.“Thôn trưởng Lý, cháu đồng ý phân gia.” Sở Uyển tâm bình khí hòa mà lặp lại.Trần Tú Nga đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, vẻ mặt khϊếp sợ, sau một lúc lâu không lấy lại được tinh thần.Tưởng Thu Nguyệt vừa nghe được Sở Uyển nói, đôi mắt liền sáng lên. Thanh niên trí thức Sở đúng là có khả năng a.“Thôn trưởng, cháu là thanh niên trí thức. Nếu nhà chồng đã yêu cầu phân gia, như vậy sau khi phân gia, Thôn Ủy sắp xếp cho cháu ở nơi nào?” Sở Uyển hỏi.Lúc này ai cũng không chú ý tới, doanh trưởng Cố cũng đứng ở trong đám người. Hắn tự mình tới đây.Cố Kiêu cũng không biết tại sao mình lại đến đây, chỉ là nghĩ, hắn sẽ không để cho cô gái thanh niên trí thức này bị người khác bắt nạt.Thậm chí, nếu bị người dân trong thôn tung tin đồn nhảm nhí, hắn cũng nguyện ý vì cô gái này mà xuất đầu.Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô gái này vẫn là tự mình đứng dậy.Sau khi nghe Sở Uyển hỏi cán bộ thôn như vậy, đáy mắt Cố Kiêu nhiễm chút ý cười.Ai nói tiểu quả phụ yếu đuối dễ khi dễ vậy? Ai nói cô ấy sẽ bị đuổi đi vậy?Cô ấy chính là cố ý làm cho nhà chồng tự gây ra việc này.Cố ý không để cho bọn họ có lối thoát mà thôi.

Chương 45