Nhóm dịch: Bánh BaoMùa xuân năm 1972. Đến giờ nghỉ giữa trưa, thôn Đào Hoa nhà nào nhà ấy cũng bốc lên khói bếp, tiếng trẻ con vui vẻ và tiếng người lớn nói chuyện làm cho thôn làng có vẻ đặc biệt náo nhiệt. Tuy nhiên chỉ có một nhà, chỉ có tiếng gào thét của hai người, thì những người khác đều yên tĩnh. “Con nói đi! Lúc trước là chính con sống chết muốn gả cho thằng bé, hiện tại nhân lúc người ta gặp nạn bỗng dưng đổi ý. ""Túc Kiều Kiều, ai dạy con như thế hả?”Tiếng gầm giận dữ của người đàn ông vang lên ngay trong nhà chính, trong nhà có ba đứa nhỏ, bốn người lớn khác đều không dám lên tiếng. Con dâu cả của nhà họ Túc yên lặng ở phòng bếp nấu cơm, con dâu hai nhóm lửa, mấy người khác đều ngồi xổm trong viện. Túc Kiều Kiều khẽ cúi đầu, đầu óc còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, bởi vậy không nói một tiếng mặc cho mấy người nói. Bản thân yên lặng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, không hề lo lắng mình sẽ bị đánh, bởi vì cô biết —— lập tức có người hỗ trợ. Quả nhiên người đàn ông trung niên gào…
Chương 20: Đồng Chí Túc!
Thập Niên 70: Gả Cho Người Chồng Tàn TậtTác giả: Độc Bộ Thiên HạTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoMùa xuân năm 1972. Đến giờ nghỉ giữa trưa, thôn Đào Hoa nhà nào nhà ấy cũng bốc lên khói bếp, tiếng trẻ con vui vẻ và tiếng người lớn nói chuyện làm cho thôn làng có vẻ đặc biệt náo nhiệt. Tuy nhiên chỉ có một nhà, chỉ có tiếng gào thét của hai người, thì những người khác đều yên tĩnh. “Con nói đi! Lúc trước là chính con sống chết muốn gả cho thằng bé, hiện tại nhân lúc người ta gặp nạn bỗng dưng đổi ý. ""Túc Kiều Kiều, ai dạy con như thế hả?”Tiếng gầm giận dữ của người đàn ông vang lên ngay trong nhà chính, trong nhà có ba đứa nhỏ, bốn người lớn khác đều không dám lên tiếng. Con dâu cả của nhà họ Túc yên lặng ở phòng bếp nấu cơm, con dâu hai nhóm lửa, mấy người khác đều ngồi xổm trong viện. Túc Kiều Kiều khẽ cúi đầu, đầu óc còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, bởi vậy không nói một tiếng mặc cho mấy người nói. Bản thân yên lặng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, không hề lo lắng mình sẽ bị đánh, bởi vì cô biết —— lập tức có người hỗ trợ. Quả nhiên người đàn ông trung niên gào… Nhóm dịch: Bánh BaoCòn đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng, nhã nhặn nhã nhặn, chính là ánh mắt của người này quá mức lộ liễu.Túc Kiều Kiều khẽ nhíu mày, không vui nói: “Có việc?”“Đinh, nhiệm vụ 2, là người có bạn đời, chúng ta phải giữ khoảng cách với người khác phái khác, xin từ chối lấy lòng của Vu Xuân Hạo, thưởng một túi bột mì!”Đôi mắt cô dừng lại, không còn không thân thiện như vậy, món này đáng giá một túi bột mì.Vu Xuân Hạo cũng không ngờ tới sẽ gặp Túc Kiều Kiều ở chỗ này, còn sửng sốt một chút.Ngày hôm qua anh ta không bỏ trốn với cô, vốn là cố ý, dù sao anh ta tuy rằng muốn rời khỏi nông thôn, nhưng cứ như vậy chạy lên thành phố, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, chạy ra bên ngoài vẫn là hộ khẩu đen, sao có thể nguyện ý rời đi, ai biết Túc Kiều Kiều này cũng không đi được, nhất thời làm cho anh ta có chút thấp thỏm, sợ cô bởi vì yêu sinh hận.Chỉ là anh ta ở chỗ này sinh hoạt gian nan, người trong nhà cũng không cho anh ta tài trợ gì, gia đình nhà họ Túc này điều kiện không tồi, vậy mà còn có thể có chút thứ tốt, dù sao người phụ nữ này muốn gả cho người khác, vui vẻ hợp tan là được rồi.Nghĩ đến đây, Vu Xuân Hạo theo bản năng muốn né tránh bước chân, nghênh đón cô.Quả nhiên lúc đi vào, chỉ thấy thần sắc Túc Kiều Kiều không kiên nhẫn, trong lòng anh ta lộp bộp, vốn tưởng rằng sẽ bị làm khó dễ, Túc Kiều Kiều ngẫu nhiên tùy hứng, tuy rằng khi cô ở cùng một chỗ với anh ta rất ngoan ngoãn, nhưng trong thôn có không ít truyền thuyết của cô.Ngay khi anh ta lo lắng đề phòng, lại thấy thần sắc cô đột nhiên ôn hòa không ít, giống như ngay cả dung mạo cũng thuận mắt hơn so với trước kia không ít.Nhất thời yên tâm, cũng có thêm một tia nhẫn nại: “Kiều Kiều, em đừng tức giận, em ——”Anh ta nói đến một nửa, Túc Kiều Kiều đã không chịu nổi bực cắt ngang lời anh ta.“Đừng gọi tên tôi, anh không có tư cách! Làm ơn gọi tôi là đồng chí Túc!”.
Nhóm dịch: Bánh BaoCòn đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng, nhã nhặn nhã nhặn, chính là ánh mắt của người này quá mức lộ liễu.
Túc Kiều Kiều khẽ nhíu mày, không vui nói: “Có việc?”“Đinh, nhiệm vụ 2, là người có bạn đời, chúng ta phải giữ khoảng cách với người khác phái khác, xin từ chối lấy lòng của Vu Xuân Hạo, thưởng một túi bột mì!”Đôi mắt cô dừng lại, không còn không thân thiện như vậy, món này đáng giá một túi bột mì.
Vu Xuân Hạo cũng không ngờ tới sẽ gặp Túc Kiều Kiều ở chỗ này, còn sửng sốt một chút.
Ngày hôm qua anh ta không bỏ trốn với cô, vốn là cố ý, dù sao anh ta tuy rằng muốn rời khỏi nông thôn, nhưng cứ như vậy chạy lên thành phố, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, chạy ra bên ngoài vẫn là hộ khẩu đen, sao có thể nguyện ý rời đi, ai biết Túc Kiều Kiều này cũng không đi được, nhất thời làm cho anh ta có chút thấp thỏm, sợ cô bởi vì yêu sinh hận.
Chỉ là anh ta ở chỗ này sinh hoạt gian nan, người trong nhà cũng không cho anh ta tài trợ gì, gia đình nhà họ Túc này điều kiện không tồi, vậy mà còn có thể có chút thứ tốt, dù sao người phụ nữ này muốn gả cho người khác, vui vẻ hợp tan là được rồi.
Nghĩ đến đây, Vu Xuân Hạo theo bản năng muốn né tránh bước chân, nghênh đón cô.
Quả nhiên lúc đi vào, chỉ thấy thần sắc Túc Kiều Kiều không kiên nhẫn, trong lòng anh ta lộp bộp, vốn tưởng rằng sẽ bị làm khó dễ, Túc Kiều Kiều ngẫu nhiên tùy hứng, tuy rằng khi cô ở cùng một chỗ với anh ta rất ngoan ngoãn, nhưng trong thôn có không ít truyền thuyết của cô.
Ngay khi anh ta lo lắng đề phòng, lại thấy thần sắc cô đột nhiên ôn hòa không ít, giống như ngay cả dung mạo cũng thuận mắt hơn so với trước kia không ít.
Nhất thời yên tâm, cũng có thêm một tia nhẫn nại: “Kiều Kiều, em đừng tức giận, em ——”Anh ta nói đến một nửa, Túc Kiều Kiều đã không chịu nổi bực cắt ngang lời anh ta.
“Đừng gọi tên tôi, anh không có tư cách! Làm ơn gọi tôi là đồng chí Túc!”.
Thập Niên 70: Gả Cho Người Chồng Tàn TậtTác giả: Độc Bộ Thiên HạTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoMùa xuân năm 1972. Đến giờ nghỉ giữa trưa, thôn Đào Hoa nhà nào nhà ấy cũng bốc lên khói bếp, tiếng trẻ con vui vẻ và tiếng người lớn nói chuyện làm cho thôn làng có vẻ đặc biệt náo nhiệt. Tuy nhiên chỉ có một nhà, chỉ có tiếng gào thét của hai người, thì những người khác đều yên tĩnh. “Con nói đi! Lúc trước là chính con sống chết muốn gả cho thằng bé, hiện tại nhân lúc người ta gặp nạn bỗng dưng đổi ý. ""Túc Kiều Kiều, ai dạy con như thế hả?”Tiếng gầm giận dữ của người đàn ông vang lên ngay trong nhà chính, trong nhà có ba đứa nhỏ, bốn người lớn khác đều không dám lên tiếng. Con dâu cả của nhà họ Túc yên lặng ở phòng bếp nấu cơm, con dâu hai nhóm lửa, mấy người khác đều ngồi xổm trong viện. Túc Kiều Kiều khẽ cúi đầu, đầu óc còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, bởi vậy không nói một tiếng mặc cho mấy người nói. Bản thân yên lặng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, không hề lo lắng mình sẽ bị đánh, bởi vì cô biết —— lập tức có người hỗ trợ. Quả nhiên người đàn ông trung niên gào… Nhóm dịch: Bánh BaoCòn đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng, nhã nhặn nhã nhặn, chính là ánh mắt của người này quá mức lộ liễu.Túc Kiều Kiều khẽ nhíu mày, không vui nói: “Có việc?”“Đinh, nhiệm vụ 2, là người có bạn đời, chúng ta phải giữ khoảng cách với người khác phái khác, xin từ chối lấy lòng của Vu Xuân Hạo, thưởng một túi bột mì!”Đôi mắt cô dừng lại, không còn không thân thiện như vậy, món này đáng giá một túi bột mì.Vu Xuân Hạo cũng không ngờ tới sẽ gặp Túc Kiều Kiều ở chỗ này, còn sửng sốt một chút.Ngày hôm qua anh ta không bỏ trốn với cô, vốn là cố ý, dù sao anh ta tuy rằng muốn rời khỏi nông thôn, nhưng cứ như vậy chạy lên thành phố, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, chạy ra bên ngoài vẫn là hộ khẩu đen, sao có thể nguyện ý rời đi, ai biết Túc Kiều Kiều này cũng không đi được, nhất thời làm cho anh ta có chút thấp thỏm, sợ cô bởi vì yêu sinh hận.Chỉ là anh ta ở chỗ này sinh hoạt gian nan, người trong nhà cũng không cho anh ta tài trợ gì, gia đình nhà họ Túc này điều kiện không tồi, vậy mà còn có thể có chút thứ tốt, dù sao người phụ nữ này muốn gả cho người khác, vui vẻ hợp tan là được rồi.Nghĩ đến đây, Vu Xuân Hạo theo bản năng muốn né tránh bước chân, nghênh đón cô.Quả nhiên lúc đi vào, chỉ thấy thần sắc Túc Kiều Kiều không kiên nhẫn, trong lòng anh ta lộp bộp, vốn tưởng rằng sẽ bị làm khó dễ, Túc Kiều Kiều ngẫu nhiên tùy hứng, tuy rằng khi cô ở cùng một chỗ với anh ta rất ngoan ngoãn, nhưng trong thôn có không ít truyền thuyết của cô.Ngay khi anh ta lo lắng đề phòng, lại thấy thần sắc cô đột nhiên ôn hòa không ít, giống như ngay cả dung mạo cũng thuận mắt hơn so với trước kia không ít.Nhất thời yên tâm, cũng có thêm một tia nhẫn nại: “Kiều Kiều, em đừng tức giận, em ——”Anh ta nói đến một nửa, Túc Kiều Kiều đã không chịu nổi bực cắt ngang lời anh ta.“Đừng gọi tên tôi, anh không có tư cách! Làm ơn gọi tôi là đồng chí Túc!”.