- Mặc Thiến!! Cô đi đâu bây giờ mới về? _ Giọng nói đanh thép của một người đàn ông vang lên trong khu nhà tối đen như mực - Mặc xác tôi! _ Cô gái mang tên Mặc Thiến nhếch mép lạnh nhạt - Hôm nay cô ăn trúng cái gì vậy? To gan trả lời tôi như vậy? _ Người đàn ông đó tức giận bóp chặt tay cô - Hạ An Nghiêm, anh làm gì vậy buông tôi ra.! _ Mặc Thiến quát lớn - Cô đi đâu? _ Hạ An Nghiêm hét lớn đầy tức giận - Con mẹ nó. Tôi đi đâu là việc của tôi, anh là cái thá gì mà xen vào. Tôi đi thăm đứa con tội nghiệp của tôi vẫn chưa kịp hình thành đã bị anh và cô ta hại chết. Hạ An Nghiêm, tôi hận anh, tội càng hận bản thân tại sao lại yêu anh! Phải, Cô - Mặc Thiến là vợ của anh - Hạ An Nghiêm Lúc đầu hai người họ kết hôn với là trên sự tự nguyện và tình yêu chân chính của hai người. Cô yêu anh và anh cũng rất yêu cô. Mặc Thiến cứ nghĩ sau này sẽ có một gia đình êm ấp và yên bình nhưng không... Sau khoảng 1 năm kết hôn, Hạ An Nghiêm bắt đầu lạnh nhạt với cô. Mặc Thiến cứ nghĩ anh bận vì vậy cô…
Chương 40: Đánh Quyên Quyên?
Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng ThêTác giả: Khiết BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng- Mặc Thiến!! Cô đi đâu bây giờ mới về? _ Giọng nói đanh thép của một người đàn ông vang lên trong khu nhà tối đen như mực - Mặc xác tôi! _ Cô gái mang tên Mặc Thiến nhếch mép lạnh nhạt - Hôm nay cô ăn trúng cái gì vậy? To gan trả lời tôi như vậy? _ Người đàn ông đó tức giận bóp chặt tay cô - Hạ An Nghiêm, anh làm gì vậy buông tôi ra.! _ Mặc Thiến quát lớn - Cô đi đâu? _ Hạ An Nghiêm hét lớn đầy tức giận - Con mẹ nó. Tôi đi đâu là việc của tôi, anh là cái thá gì mà xen vào. Tôi đi thăm đứa con tội nghiệp của tôi vẫn chưa kịp hình thành đã bị anh và cô ta hại chết. Hạ An Nghiêm, tôi hận anh, tội càng hận bản thân tại sao lại yêu anh! Phải, Cô - Mặc Thiến là vợ của anh - Hạ An Nghiêm Lúc đầu hai người họ kết hôn với là trên sự tự nguyện và tình yêu chân chính của hai người. Cô yêu anh và anh cũng rất yêu cô. Mặc Thiến cứ nghĩ sau này sẽ có một gia đình êm ấp và yên bình nhưng không... Sau khoảng 1 năm kết hôn, Hạ An Nghiêm bắt đầu lạnh nhạt với cô. Mặc Thiến cứ nghĩ anh bận vì vậy cô… - À đúng rồi, khi nảy là ai ra tay đánh Quyên Quyên thế nhỉ?Cục Bông nhỏ không biết nghe Sở Khắc Huy nói có hiểu hay không, ấy thế mà cái tay ngắn ngủn của cô nhóc liền chỉ về phía của Mạc Thư. Lúc này, đầu óc của Mạc Thư hoàn toàn trống rỗng rồi. Sau đó, Sở Khắc Huy vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng nói- Là tay trái hay tay phải?Mạc Thư run lên, cô ta dường như bị nghẹn đến mức câm như hến. Sở Khắc Huy bắt đầu mất kiên nhẫn, lãnh đạm lặp lại lần nữa- Là tay trái hay tay phải?- T... T... Tay phải...Sở Khắc Huy "Ồ" lên một tiếng. Sau đó, anh ta dùng hai tay kéo Cục Bông vào lòng, áp gương mặt bầu bĩnh của con bé vào ngực mình, hai tay thì bịt tai của con bé lại. Sau khi xong, Sở Khắc Huy đẩy ra một khẩu súng, đá về phía Hạ An Nghiêm, nhàn nhạt ra lệnh- Bắn vào gân tay của vợ em đi. Em họ!Hạ An Nghiêm run lên... Hắn ta cúi xuống nhặt khẩu súng lục lên. Mạc Thư nhìn hắn ta rồi khụy xuống, cô ta dùng đầu gối đi đến ôm lấy chân của Sở Khắc Huy, khóc lóc nói- Tôi... Tôi sai rồi. Cầu xin anh... Đừng... Đừng...- Bắn!- Anh họ à... Như vậy...- Nếu cậu không bắn cô ta.... Tôi bắn nát chim nhỏ của cậu!Mạc Hinh, Sở Quyên: "............" Oke, anh lợi hại!!Hạ An Nghiêm tái mét cả mặt, chẳng lẽ... Cả đời của hắn ta phải gắn bó với một người con gái vừa vô sinh vừa tàn phế như Mạc Thư sao? Chợt, Hạ An Nghiêm giơ khẩu súng lên, bắt đầu lên nồng.- Khoan đã.Bỗng nhiên, Mạc Tấn Du im lặng nảy giờ cũng đã dám lên tiếng. Ông ta bước ra, quỳ trước mặt Sở Khắc Huy, khó khăn nói- Sở nhị thiếu, Thư Nhi còn nhỏ dại... Nên là...- Nhỏ dại? Ngại thật đấy, cô ta lấy chồng rồi và hiển nhiên cô ta có đủ năng lực để điều khiển hành vi của mình. Nếu như ông nói cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chẳng khác nào ông nói đứa con gái quý hóa của ông bị điên hay bị bại não?- Tôi...- À thôi. Em họ à, em đưa súng cho cha vợ em đi. Mạc Đổng... Là con gái ông, ông bắn đi.- Sở nhị thiếu...- B.Ắ.N!Mạc Tấn Du run rẩy cẩm khẩu súng lên. Trong đầu ông ta chợt thoáng nghĩ đến diễn cảnh mình sẽ chỉa nồng súng về phía Sở Khắc Huy, sau đó nổ súng... Vậy thì... Nhưng chưa để ông ta suy nghĩ hết câu chuyện của mình, thì bên ngoài bước vào là năm người thuộc hạ của Sở Khắc Huy, trên tay ai cũng cầm súng và chĩa thẳng vào đầu của ông ta. Sở Khắc Huy, nhìn Cục Bông nhỏ ngoan ngoãn trong lòng liền vui vẻ. Nhưng nghĩ đến để con bé lâu quá sẽ hô hấp rất khó khăn, anh ta liền mất kiên nhẫn ra lệnh- Bắn!Mạc Tấn Du hai tay run rẩy. Sau khi nhìn cảnh tượng cha con tình thâm này Mạc Hinh thật sự rất chướng mắt, cô đứng dậy, bế lấy Cục Bông rồi nói- Mau đưa vợ ông và con gái ông cút khỏi Mạc gia đi. Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy họ.Mạc Tấn Du nghe như vậy liền nhìn sang Sở Khắc Huy, nhưng anh ta lại không thèm đếm xỉa đến. Lại lười biếng nói- Chị dâu, hôm nay tôi ở lại đây được không?- Được. Dì Xuân, dì giúp cậu ta chuẩn bị phòng. Và cả Quyên Quyên nữa.Nói xong, Mạc Hinh bế Cục Bông nhỏ về phòng. Trước khi Sở Quyên đi nhận phòng của mình, Quyên Quyên nhà chúng ta cũng không quên đánh cho Mạc Thư thêm bốn cái. Sau đó, Quyên Quyên nói- Vì cô đánh tôi đã qua mười bốn phút. Tôi định lấy lãi mỗi phút là một cái, nhưng đánh liên tục mười bốn cái thì rất đau tay. Nên tôi từ bi đánh bốn cái cho đã cái nư thôi. Còn mười cái thì... Để thuộc hạ đánh.Mạc Thư nuốt một ngụm khí lạnh, thuộc hạ của Sở Khắc Huy không to con cũng lớn xác, ngoài ra nhìn là biết sức lực không hề nhỏ, nếu đánh liên tục mười cái có khi nào cô ta sẽ phải đi chỉnh lại gương mặt mình hay không? Mạc Thư nhìn cha mình, nhưng ông ta hèn nhát chẳng dám làm gì. Nhìn sang Hạ An Nghiêm, anh ta càng hèn nhát hơn còn chẳng dám ngước mắt lên nhìn Sở Quyên một cái.- Này, đánh liên tục mười cái. Nhớ! Chỉ có dư! Không được thiếu.Nói xong, Sở Quyên còn nhìn Chu Tuyết Kiều nở một nụ cười rồi mới bước lên phòng. Mạc lão phu nhân tuy không ưa gì Mạc Thư, nhưng dù sao cũng là cháu gái trong nhà, bà thở dài một tiếng rồi chống gậy về phòng. Một tên thuộc hạ áo đen bước ra, Mạc Thư bất giác lùi lại- Không được qua đây! Các người không được dùng đôi tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi!Một tên thuộc hạ tựa như nổi đóa lên, tựa như dùng hết sức lực để tát Mạc Thư một cái, khiến cô ta bật máu. Anh ta điên tiết lên nói- Bẩn thỉu sao? Tôi còn sợ đánh cô tay tôi bị bẩn đấy! Cái loại phụ nữ như cô... Trong quán bar xích đầy! Chả hiểu Mạc Tấn Du này nghĩ cái quái gì trong đầu, hay não chỉ còn là bã đậu. Loại con gái này mà cưng như trứng hứng như hoa. Phụt, tôi khinh!
- À đúng rồi, khi nảy là ai ra tay đánh Quyên Quyên thế nhỉ?
Cục Bông nhỏ không biết nghe Sở Khắc Huy nói có hiểu hay không, ấy thế mà cái tay ngắn ngủn của cô nhóc liền chỉ về phía của Mạc Thư. Lúc này, đầu óc của Mạc Thư hoàn toàn trống rỗng rồi. Sau đó, Sở Khắc Huy vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng nói
- Là tay trái hay tay phải?
Mạc Thư run lên, cô ta dường như bị nghẹn đến mức câm như hến. Sở Khắc Huy bắt đầu mất kiên nhẫn, lãnh đạm lặp lại lần nữa
- Là tay trái hay tay phải?
- T... T... Tay phải...
Sở Khắc Huy "Ồ" lên một tiếng. Sau đó, anh ta dùng hai tay kéo Cục Bông vào lòng, áp gương mặt bầu bĩnh của con bé vào ngực mình, hai tay thì bịt tai của con bé lại. Sau khi xong, Sở Khắc Huy đẩy ra một khẩu súng, đá về phía Hạ An Nghiêm, nhàn nhạt ra lệnh
- Bắn vào gân tay của vợ em đi. Em họ!
Hạ An Nghiêm run lên... Hắn ta cúi xuống nhặt khẩu súng lục lên. Mạc Thư nhìn hắn ta rồi khụy xuống, cô ta dùng đầu gối đi đến ôm lấy chân của Sở Khắc Huy, khóc lóc nói
- Tôi... Tôi sai rồi. Cầu xin anh... Đừng... Đừng...
- Bắn!
- Anh họ à... Như vậy...
- Nếu cậu không bắn cô ta.... Tôi bắn nát chim nhỏ của cậu!
Mạc Hinh, Sở Quyên: "............" Oke, anh lợi hại!!
Hạ An Nghiêm tái mét cả mặt, chẳng lẽ... Cả đời của hắn ta phải gắn bó với một người con gái vừa vô sinh vừa tàn phế như Mạc Thư sao? Chợt, Hạ An Nghiêm giơ khẩu súng lên, bắt đầu lên nồng.
- Khoan đã.
Bỗng nhiên, Mạc Tấn Du im lặng nảy giờ cũng đã dám lên tiếng. Ông ta bước ra, quỳ trước mặt Sở Khắc Huy, khó khăn nói
- Sở nhị thiếu, Thư Nhi còn nhỏ dại... Nên là...
- Nhỏ dại? Ngại thật đấy, cô ta lấy chồng rồi và hiển nhiên cô ta có đủ năng lực để điều khiển hành vi của mình. Nếu như ông nói cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chẳng khác nào ông nói đứa con gái quý hóa của ông bị điên hay bị bại não?
- Tôi...
- À thôi. Em họ à, em đưa súng cho cha vợ em đi. Mạc Đổng... Là con gái ông, ông bắn đi.
- Sở nhị thiếu...
- B.Ắ.N!
Mạc Tấn Du run rẩy cẩm khẩu súng lên. Trong đầu ông ta chợt thoáng nghĩ đến diễn cảnh mình sẽ chỉa nồng súng về phía Sở Khắc Huy, sau đó nổ súng... Vậy thì... Nhưng chưa để ông ta suy nghĩ hết câu chuyện của mình, thì bên ngoài bước vào là năm người thuộc hạ của Sở Khắc Huy, trên tay ai cũng cầm súng và chĩa thẳng vào đầu của ông ta. Sở Khắc Huy, nhìn Cục Bông nhỏ ngoan ngoãn trong lòng liền vui vẻ. Nhưng nghĩ đến để con bé lâu quá sẽ hô hấp rất khó khăn, anh ta liền mất kiên nhẫn ra lệnh
- Bắn!
Mạc Tấn Du hai tay run rẩy. Sau khi nhìn cảnh tượng cha con tình thâm này Mạc Hinh thật sự rất chướng mắt, cô đứng dậy, bế lấy Cục Bông rồi nói
- Mau đưa vợ ông và con gái ông cút khỏi Mạc gia đi. Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy họ.
Mạc Tấn Du nghe như vậy liền nhìn sang Sở Khắc Huy, nhưng anh ta lại không thèm đếm xỉa đến. Lại lười biếng nói
- Chị dâu, hôm nay tôi ở lại đây được không?
- Được. Dì Xuân, dì giúp cậu ta chuẩn bị phòng. Và cả Quyên Quyên nữa.
Nói xong, Mạc Hinh bế Cục Bông nhỏ về phòng. Trước khi Sở Quyên đi nhận phòng của mình, Quyên Quyên nhà chúng ta cũng không quên đánh cho Mạc Thư thêm bốn cái. Sau đó, Quyên Quyên nói
- Vì cô đánh tôi đã qua mười bốn phút. Tôi định lấy lãi mỗi phút là một cái, nhưng đánh liên tục mười bốn cái thì rất đau tay. Nên tôi từ bi đánh bốn cái cho đã cái nư thôi. Còn mười cái thì... Để thuộc hạ đánh.
Mạc Thư nuốt một ngụm khí lạnh, thuộc hạ của Sở Khắc Huy không to con cũng lớn xác, ngoài ra nhìn là biết sức lực không hề nhỏ, nếu đánh liên tục mười cái có khi nào cô ta sẽ phải đi chỉnh lại gương mặt mình hay không? Mạc Thư nhìn cha mình, nhưng ông ta hèn nhát chẳng dám làm gì. Nhìn sang Hạ An Nghiêm, anh ta càng hèn nhát hơn còn chẳng dám ngước mắt lên nhìn Sở Quyên một cái.
- Này, đánh liên tục mười cái. Nhớ! Chỉ có dư! Không được thiếu.
Nói xong, Sở Quyên còn nhìn Chu Tuyết Kiều nở một nụ cười rồi mới bước lên phòng. Mạc lão phu nhân tuy không ưa gì Mạc Thư, nhưng dù sao cũng là cháu gái trong nhà, bà thở dài một tiếng rồi chống gậy về phòng. Một tên thuộc hạ áo đen bước ra, Mạc Thư bất giác lùi lại
- Không được qua đây! Các người không được dùng đôi tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi!
Một tên thuộc hạ tựa như nổi đóa lên, tựa như dùng hết sức lực để tát Mạc Thư một cái, khiến cô ta bật máu. Anh ta điên tiết lên nói
- Bẩn thỉu sao? Tôi còn sợ đánh cô tay tôi bị bẩn đấy! Cái loại phụ nữ như cô... Trong quán bar xích đầy! Chả hiểu Mạc Tấn Du này nghĩ cái quái gì trong đầu, hay não chỉ còn là bã đậu. Loại con gái này mà cưng như trứng hứng như hoa. Phụt, tôi khinh!
Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng ThêTác giả: Khiết BăngTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng- Mặc Thiến!! Cô đi đâu bây giờ mới về? _ Giọng nói đanh thép của một người đàn ông vang lên trong khu nhà tối đen như mực - Mặc xác tôi! _ Cô gái mang tên Mặc Thiến nhếch mép lạnh nhạt - Hôm nay cô ăn trúng cái gì vậy? To gan trả lời tôi như vậy? _ Người đàn ông đó tức giận bóp chặt tay cô - Hạ An Nghiêm, anh làm gì vậy buông tôi ra.! _ Mặc Thiến quát lớn - Cô đi đâu? _ Hạ An Nghiêm hét lớn đầy tức giận - Con mẹ nó. Tôi đi đâu là việc của tôi, anh là cái thá gì mà xen vào. Tôi đi thăm đứa con tội nghiệp của tôi vẫn chưa kịp hình thành đã bị anh và cô ta hại chết. Hạ An Nghiêm, tôi hận anh, tội càng hận bản thân tại sao lại yêu anh! Phải, Cô - Mặc Thiến là vợ của anh - Hạ An Nghiêm Lúc đầu hai người họ kết hôn với là trên sự tự nguyện và tình yêu chân chính của hai người. Cô yêu anh và anh cũng rất yêu cô. Mặc Thiến cứ nghĩ sau này sẽ có một gia đình êm ấp và yên bình nhưng không... Sau khoảng 1 năm kết hôn, Hạ An Nghiêm bắt đầu lạnh nhạt với cô. Mặc Thiến cứ nghĩ anh bận vì vậy cô… - À đúng rồi, khi nảy là ai ra tay đánh Quyên Quyên thế nhỉ?Cục Bông nhỏ không biết nghe Sở Khắc Huy nói có hiểu hay không, ấy thế mà cái tay ngắn ngủn của cô nhóc liền chỉ về phía của Mạc Thư. Lúc này, đầu óc của Mạc Thư hoàn toàn trống rỗng rồi. Sau đó, Sở Khắc Huy vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng nói- Là tay trái hay tay phải?Mạc Thư run lên, cô ta dường như bị nghẹn đến mức câm như hến. Sở Khắc Huy bắt đầu mất kiên nhẫn, lãnh đạm lặp lại lần nữa- Là tay trái hay tay phải?- T... T... Tay phải...Sở Khắc Huy "Ồ" lên một tiếng. Sau đó, anh ta dùng hai tay kéo Cục Bông vào lòng, áp gương mặt bầu bĩnh của con bé vào ngực mình, hai tay thì bịt tai của con bé lại. Sau khi xong, Sở Khắc Huy đẩy ra một khẩu súng, đá về phía Hạ An Nghiêm, nhàn nhạt ra lệnh- Bắn vào gân tay của vợ em đi. Em họ!Hạ An Nghiêm run lên... Hắn ta cúi xuống nhặt khẩu súng lục lên. Mạc Thư nhìn hắn ta rồi khụy xuống, cô ta dùng đầu gối đi đến ôm lấy chân của Sở Khắc Huy, khóc lóc nói- Tôi... Tôi sai rồi. Cầu xin anh... Đừng... Đừng...- Bắn!- Anh họ à... Như vậy...- Nếu cậu không bắn cô ta.... Tôi bắn nát chim nhỏ của cậu!Mạc Hinh, Sở Quyên: "............" Oke, anh lợi hại!!Hạ An Nghiêm tái mét cả mặt, chẳng lẽ... Cả đời của hắn ta phải gắn bó với một người con gái vừa vô sinh vừa tàn phế như Mạc Thư sao? Chợt, Hạ An Nghiêm giơ khẩu súng lên, bắt đầu lên nồng.- Khoan đã.Bỗng nhiên, Mạc Tấn Du im lặng nảy giờ cũng đã dám lên tiếng. Ông ta bước ra, quỳ trước mặt Sở Khắc Huy, khó khăn nói- Sở nhị thiếu, Thư Nhi còn nhỏ dại... Nên là...- Nhỏ dại? Ngại thật đấy, cô ta lấy chồng rồi và hiển nhiên cô ta có đủ năng lực để điều khiển hành vi của mình. Nếu như ông nói cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chẳng khác nào ông nói đứa con gái quý hóa của ông bị điên hay bị bại não?- Tôi...- À thôi. Em họ à, em đưa súng cho cha vợ em đi. Mạc Đổng... Là con gái ông, ông bắn đi.- Sở nhị thiếu...- B.Ắ.N!Mạc Tấn Du run rẩy cẩm khẩu súng lên. Trong đầu ông ta chợt thoáng nghĩ đến diễn cảnh mình sẽ chỉa nồng súng về phía Sở Khắc Huy, sau đó nổ súng... Vậy thì... Nhưng chưa để ông ta suy nghĩ hết câu chuyện của mình, thì bên ngoài bước vào là năm người thuộc hạ của Sở Khắc Huy, trên tay ai cũng cầm súng và chĩa thẳng vào đầu của ông ta. Sở Khắc Huy, nhìn Cục Bông nhỏ ngoan ngoãn trong lòng liền vui vẻ. Nhưng nghĩ đến để con bé lâu quá sẽ hô hấp rất khó khăn, anh ta liền mất kiên nhẫn ra lệnh- Bắn!Mạc Tấn Du hai tay run rẩy. Sau khi nhìn cảnh tượng cha con tình thâm này Mạc Hinh thật sự rất chướng mắt, cô đứng dậy, bế lấy Cục Bông rồi nói- Mau đưa vợ ông và con gái ông cút khỏi Mạc gia đi. Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy họ.Mạc Tấn Du nghe như vậy liền nhìn sang Sở Khắc Huy, nhưng anh ta lại không thèm đếm xỉa đến. Lại lười biếng nói- Chị dâu, hôm nay tôi ở lại đây được không?- Được. Dì Xuân, dì giúp cậu ta chuẩn bị phòng. Và cả Quyên Quyên nữa.Nói xong, Mạc Hinh bế Cục Bông nhỏ về phòng. Trước khi Sở Quyên đi nhận phòng của mình, Quyên Quyên nhà chúng ta cũng không quên đánh cho Mạc Thư thêm bốn cái. Sau đó, Quyên Quyên nói- Vì cô đánh tôi đã qua mười bốn phút. Tôi định lấy lãi mỗi phút là một cái, nhưng đánh liên tục mười bốn cái thì rất đau tay. Nên tôi từ bi đánh bốn cái cho đã cái nư thôi. Còn mười cái thì... Để thuộc hạ đánh.Mạc Thư nuốt một ngụm khí lạnh, thuộc hạ của Sở Khắc Huy không to con cũng lớn xác, ngoài ra nhìn là biết sức lực không hề nhỏ, nếu đánh liên tục mười cái có khi nào cô ta sẽ phải đi chỉnh lại gương mặt mình hay không? Mạc Thư nhìn cha mình, nhưng ông ta hèn nhát chẳng dám làm gì. Nhìn sang Hạ An Nghiêm, anh ta càng hèn nhát hơn còn chẳng dám ngước mắt lên nhìn Sở Quyên một cái.- Này, đánh liên tục mười cái. Nhớ! Chỉ có dư! Không được thiếu.Nói xong, Sở Quyên còn nhìn Chu Tuyết Kiều nở một nụ cười rồi mới bước lên phòng. Mạc lão phu nhân tuy không ưa gì Mạc Thư, nhưng dù sao cũng là cháu gái trong nhà, bà thở dài một tiếng rồi chống gậy về phòng. Một tên thuộc hạ áo đen bước ra, Mạc Thư bất giác lùi lại- Không được qua đây! Các người không được dùng đôi tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi!Một tên thuộc hạ tựa như nổi đóa lên, tựa như dùng hết sức lực để tát Mạc Thư một cái, khiến cô ta bật máu. Anh ta điên tiết lên nói- Bẩn thỉu sao? Tôi còn sợ đánh cô tay tôi bị bẩn đấy! Cái loại phụ nữ như cô... Trong quán bar xích đầy! Chả hiểu Mạc Tấn Du này nghĩ cái quái gì trong đầu, hay não chỉ còn là bã đậu. Loại con gái này mà cưng như trứng hứng như hoa. Phụt, tôi khinh!