"Cô Chu cô có thai 3 tháng rồi." Vị bác sĩ cầm tờ xét nghiệm trên tay nhìn qua một lượt rồi nói khiến cô nghe có chút ngỡ ngàng mà hỏi lại bác sĩ. "Có...có thai sao bác sĩ có lầm gì không." Bác sĩ nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ xét nghiệm theo như bác sĩ thì trẻ như cô vô tình có thai là rất nhiều nên vị bác sĩ cũng không quá bất ngờ trước thái độ của cô nhìn cô bác sĩ lần nữa nói. "Cô có thể đi kiểm tra lại." Cô đành cầm tờ xét nghiệm ra về vì cô biết có kiểm tra bao lần thì kết quả vẫn vậy thôi. Lang thang trên đường cô đến một trạm xe buýt ngồi đó chờ xe buýt cô nhớ đến chuyện xảy ra 3 tháng trước. Lúc đó cô vừa tốt nghiệp đại học tối đó đám bạn trong lớp hẹn nhau tụ tập bữa cuối. Do bị ép uống khiến cô quá chén. Rồi buổi tụ tập kết thúc mấy bạn lại đẩy cô cho nam thần của trường là bạn học của cô Hàn Dương. Anh là người thừa kế duy nhất của Hàn thị vừa học giỏi vừa điển trai nhưng lại khó gần. Còn cô Chu Y Nguyệt chỉ là học sinh bình thường gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Tối đó do…
Chương 12: 12: Anh Yêu Em 5 Năm Rồi
Papa Của Con Là Bạn Học Của MamiTác giả: Kiimii1306Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Cô Chu cô có thai 3 tháng rồi." Vị bác sĩ cầm tờ xét nghiệm trên tay nhìn qua một lượt rồi nói khiến cô nghe có chút ngỡ ngàng mà hỏi lại bác sĩ. "Có...có thai sao bác sĩ có lầm gì không." Bác sĩ nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ xét nghiệm theo như bác sĩ thì trẻ như cô vô tình có thai là rất nhiều nên vị bác sĩ cũng không quá bất ngờ trước thái độ của cô nhìn cô bác sĩ lần nữa nói. "Cô có thể đi kiểm tra lại." Cô đành cầm tờ xét nghiệm ra về vì cô biết có kiểm tra bao lần thì kết quả vẫn vậy thôi. Lang thang trên đường cô đến một trạm xe buýt ngồi đó chờ xe buýt cô nhớ đến chuyện xảy ra 3 tháng trước. Lúc đó cô vừa tốt nghiệp đại học tối đó đám bạn trong lớp hẹn nhau tụ tập bữa cuối. Do bị ép uống khiến cô quá chén. Rồi buổi tụ tập kết thúc mấy bạn lại đẩy cô cho nam thần của trường là bạn học của cô Hàn Dương. Anh là người thừa kế duy nhất của Hàn thị vừa học giỏi vừa điển trai nhưng lại khó gần. Còn cô Chu Y Nguyệt chỉ là học sinh bình thường gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Tối đó do… Sau khi ăn xong Hàn Dương dẫn tiểu Bảo về phòng còn cô cũng được quản gia dẫn lên phòng.Bước vào căn phòng màu trắng nhạt cộng thêm đồ nội thất được chọn tinh tế làm nó trở nên trang trọng thấy rõ.Y Nguyệt cũng chẳng thèm nghĩ nhiều chọn một chiếc váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.Khoảng 20 phút sau cô bước ra ngoài thì bị giật mình Hàn Dương không biết từ lúc nào đã ngồi ở ghế bắt chéo chân nhìn cô."Anh....anh vào đây làm gì.""Vào phòng của anh thôi.""Vậy phòng của tôi.??""Đây cũng là phòng em.""Không tôi sẽ qua phòng khác."Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì một bàn tay kéo lại bàn trang điểm gần đó.Hàn Dương lấy trong ngăn kéo ra một cái máy sấy tóc sau đó nhẹ nhàng sấy tóc cho cô."Tôi...tôi tự làm được.""Ngồi yên không anh hôn em đó."Y Nguyệt khi nghe anh nói xong liền đỏ mặt cô không dám lên tiếng nữa ngồi yên cho anh sấy tóc.Khoảng 15 phút thì tóc cô cũng khô."Cảm ơn anh.""Tôi muốn làm mà cảm ơn gì."Anh nói rồi cầm quần áo chuẩn bị đi tắm Y Nguyệt thấy vậy liền hỏi anh."Anh định tắm à.""Thì sao muốn tắm cùng à.""Sao anh không sang phòng khác.""Không thích.""Anh...!đồ mặt dày.""Quá khen rồi."Anh nói rồi cười đi vào phòng tắm.Đến khi anh ra ngoài bộ vest đen đã được thay bằng bộ đồ ngủ nam tính chiếc áo gài sơ sài vài ba chiếc nút.Y Nguyệt nhìn thấy anh như vậy bất giác nuốt nước bọt."Em định nhìn đến bao giờ.""Tôi đâu có nhìn.""Còn nói không có sao."Anh ghé sát mặt cô làm Y Nguyệt đỏ cả mặt, tên này quá lưu manh rồi."Lau tóc cho anh đi.""Anh có thể tự lau mà.""Tay bế tiểu Bảo giờ mỏi quá không nhấc lên nổi em lau cho tôi đi.""Anh...""Đi mà..."Anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.Y Nguyệt nhìn ánh mắt đó mà mũi lòng rồi.Cô tiến đến trước mặt anh cầm khăn lau cho anh.Hàn Dương nhìn người con gái trước mắt cô gái anh chờ 5 năm giờ đang lau tóc cho anh.Nghĩ đến đây anh bỗng hạnh phúc vô cùng, mùi hương trên người cô xộc thẳng vào mũi anh là mùi hoa anh đào dịu nhẹ y như đêm hôm đó làm Hàn Dương bất giác đưa hai tay ôm cô kéo cô vào người."Anh buông ra.""Một chút thôi."Y Nguyệt bất lực rồi chỉ có thể đứng đó cho anh ôm.Khoảng 5 phút thì anh buông cô ra rồi đứng dậy bế xốc cô lên đặt xuống giường."Anh...anh muốn làm gì.""Em nghĩ anh muốn làm gì.""Anh không được lưu manh."Nhìn mặt của cô Hàn Dương bỗng mắc cười.Anh ngồi bên cạnh cô.Tay vuốt nhẹ mái tóc khẽ giọng mà nói với cô bằng mắt tạ lỗi."Hôm qua là anh không đúng xin lỗi.""Anh...!thôi bỏ đi tôi không trách anh.""Em có yêu anh không.""...".Truyện Gia ĐấuNhìn thấy cô im lặng anh chỉ cười nhẹ rồi nằm xuống cạnh cô ôm cô vào lòng."Ngủ đi anh sẽ không làm gì em."Cô nằm trong vòng tay anh trong đầu thì vẫn là câu hỏi đó.Anh hỏi cô yêu anh không vậy anh thì sao anh có yêu cô không nghĩ đến đây Y Nguyệt bỗng hỏi nhỏ nhưng đủ nghe."Vậy anh có yêu tôi không.""Anh yêu em được 5 năm rồi.""..."Hỏi làm gì không biết giờ có câu trả lời rồi thì cô lại đỏ mặt rồi, giờ làm sao mà ngủ nữa đây cô ngại đến mức mất ngủ mất thôi.Nhìn lại Hàn Dương cái tên này làm con tim thiếu nữ rung động xong thì lại ngủ mất rồi.Y Nguyệt nằm trong lòng anh mùi hương bạc hà dịu nhẹ bay vào mũi khiến cô có chút buồn ngủ rồi.Vốn nghĩ sẽ mất ngủ nhưng mùi hương trên người anh khiến cô như bị cuốn vào, mắt cô dần khép lại tay cũng bất giác ôm lấy anh chìm vào giấc ngủ.Thật là một đêm đẹp, đôi trẻ cứ thế mà ôm nhau ngủ một giấc thật ngon và đẹp..
Sau khi ăn xong Hàn Dương dẫn tiểu Bảo về phòng còn cô cũng được quản gia dẫn lên phòng.
Bước vào căn phòng màu trắng nhạt cộng thêm đồ nội thất được chọn tinh tế làm nó trở nên trang trọng thấy rõ.
Y Nguyệt cũng chẳng thèm nghĩ nhiều chọn một chiếc váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Khoảng 20 phút sau cô bước ra ngoài thì bị giật mình Hàn Dương không biết từ lúc nào đã ngồi ở ghế bắt chéo chân nhìn cô.
"Anh....anh vào đây làm gì."
"Vào phòng của anh thôi."
"Vậy phòng của tôi.??"
"Đây cũng là phòng em."
"Không tôi sẽ qua phòng khác."
Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì một bàn tay kéo lại bàn trang điểm gần đó.
Hàn Dương lấy trong ngăn kéo ra một cái máy sấy tóc sau đó nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
"Tôi...tôi tự làm được."
"Ngồi yên không anh hôn em đó."
Y Nguyệt khi nghe anh nói xong liền đỏ mặt cô không dám lên tiếng nữa ngồi yên cho anh sấy tóc.
Khoảng 15 phút thì tóc cô cũng khô.
"Cảm ơn anh."
"Tôi muốn làm mà cảm ơn gì."
Anh nói rồi cầm quần áo chuẩn bị đi tắm Y Nguyệt thấy vậy liền hỏi anh.
"Anh định tắm à."
"Thì sao muốn tắm cùng à."
"Sao anh không sang phòng khác."
"Không thích."
"Anh...!đồ mặt dày."
"Quá khen rồi."
Anh nói rồi cười đi vào phòng tắm.
Đến khi anh ra ngoài bộ vest đen đã được thay bằng bộ đồ ngủ nam tính chiếc áo gài sơ sài vài ba chiếc nút.
Y Nguyệt nhìn thấy anh như vậy bất giác nuốt nước bọt.
"Em định nhìn đến bao giờ."
"Tôi đâu có nhìn."
"Còn nói không có sao."
Anh ghé sát mặt cô làm Y Nguyệt đỏ cả mặt, tên này quá lưu manh rồi.
"Lau tóc cho anh đi."
"Anh có thể tự lau mà."
"Tay bế tiểu Bảo giờ mỏi quá không nhấc lên nổi em lau cho tôi đi."
"Anh..."
"Đi mà..."
Anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
Y Nguyệt nhìn ánh mắt đó mà mũi lòng rồi.
Cô tiến đến trước mặt anh cầm khăn lau cho anh.
Hàn Dương nhìn người con gái trước mắt cô gái anh chờ 5 năm giờ đang lau tóc cho anh.
Nghĩ đến đây anh bỗng hạnh phúc vô cùng, mùi hương trên người cô xộc thẳng vào mũi anh là mùi hoa anh đào dịu nhẹ y như đêm hôm đó làm Hàn Dương bất giác đưa hai tay ôm cô kéo cô vào người.
"Anh buông ra."
"Một chút thôi."
Y Nguyệt bất lực rồi chỉ có thể đứng đó cho anh ôm.
Khoảng 5 phút thì anh buông cô ra rồi đứng dậy bế xốc cô lên đặt xuống giường.
"Anh...anh muốn làm gì."
"Em nghĩ anh muốn làm gì."
"Anh không được lưu manh."
Nhìn mặt của cô Hàn Dương bỗng mắc cười.
Anh ngồi bên cạnh cô.
Tay vuốt nhẹ mái tóc khẽ giọng mà nói với cô bằng mắt tạ lỗi.
"Hôm qua là anh không đúng xin lỗi."
"Anh...!thôi bỏ đi tôi không trách anh."
"Em có yêu anh không."
"...".
Truyện Gia Đấu
Nhìn thấy cô im lặng anh chỉ cười nhẹ rồi nằm xuống cạnh cô ôm cô vào lòng.
"Ngủ đi anh sẽ không làm gì em."
Cô nằm trong vòng tay anh trong đầu thì vẫn là câu hỏi đó.
Anh hỏi cô yêu anh không vậy anh thì sao anh có yêu cô không nghĩ đến đây Y Nguyệt bỗng hỏi nhỏ nhưng đủ nghe.
"Vậy anh có yêu tôi không."
"Anh yêu em được 5 năm rồi."
"..."
Hỏi làm gì không biết giờ có câu trả lời rồi thì cô lại đỏ mặt rồi, giờ làm sao mà ngủ nữa đây cô ngại đến mức mất ngủ mất thôi.
Nhìn lại Hàn Dương cái tên này làm con tim thiếu nữ rung động xong thì lại ngủ mất rồi.
Y Nguyệt nằm trong lòng anh mùi hương bạc hà dịu nhẹ bay vào mũi khiến cô có chút buồn ngủ rồi.
Vốn nghĩ sẽ mất ngủ nhưng mùi hương trên người anh khiến cô như bị cuốn vào, mắt cô dần khép lại tay cũng bất giác ôm lấy anh chìm vào giấc ngủ.
Thật là một đêm đẹp, đôi trẻ cứ thế mà ôm nhau ngủ một giấc thật ngon và đẹp..
Papa Của Con Là Bạn Học Của MamiTác giả: Kiimii1306Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Cô Chu cô có thai 3 tháng rồi." Vị bác sĩ cầm tờ xét nghiệm trên tay nhìn qua một lượt rồi nói khiến cô nghe có chút ngỡ ngàng mà hỏi lại bác sĩ. "Có...có thai sao bác sĩ có lầm gì không." Bác sĩ nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ xét nghiệm theo như bác sĩ thì trẻ như cô vô tình có thai là rất nhiều nên vị bác sĩ cũng không quá bất ngờ trước thái độ của cô nhìn cô bác sĩ lần nữa nói. "Cô có thể đi kiểm tra lại." Cô đành cầm tờ xét nghiệm ra về vì cô biết có kiểm tra bao lần thì kết quả vẫn vậy thôi. Lang thang trên đường cô đến một trạm xe buýt ngồi đó chờ xe buýt cô nhớ đến chuyện xảy ra 3 tháng trước. Lúc đó cô vừa tốt nghiệp đại học tối đó đám bạn trong lớp hẹn nhau tụ tập bữa cuối. Do bị ép uống khiến cô quá chén. Rồi buổi tụ tập kết thúc mấy bạn lại đẩy cô cho nam thần của trường là bạn học của cô Hàn Dương. Anh là người thừa kế duy nhất của Hàn thị vừa học giỏi vừa điển trai nhưng lại khó gần. Còn cô Chu Y Nguyệt chỉ là học sinh bình thường gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Tối đó do… Sau khi ăn xong Hàn Dương dẫn tiểu Bảo về phòng còn cô cũng được quản gia dẫn lên phòng.Bước vào căn phòng màu trắng nhạt cộng thêm đồ nội thất được chọn tinh tế làm nó trở nên trang trọng thấy rõ.Y Nguyệt cũng chẳng thèm nghĩ nhiều chọn một chiếc váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.Khoảng 20 phút sau cô bước ra ngoài thì bị giật mình Hàn Dương không biết từ lúc nào đã ngồi ở ghế bắt chéo chân nhìn cô."Anh....anh vào đây làm gì.""Vào phòng của anh thôi.""Vậy phòng của tôi.??""Đây cũng là phòng em.""Không tôi sẽ qua phòng khác."Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì một bàn tay kéo lại bàn trang điểm gần đó.Hàn Dương lấy trong ngăn kéo ra một cái máy sấy tóc sau đó nhẹ nhàng sấy tóc cho cô."Tôi...tôi tự làm được.""Ngồi yên không anh hôn em đó."Y Nguyệt khi nghe anh nói xong liền đỏ mặt cô không dám lên tiếng nữa ngồi yên cho anh sấy tóc.Khoảng 15 phút thì tóc cô cũng khô."Cảm ơn anh.""Tôi muốn làm mà cảm ơn gì."Anh nói rồi cầm quần áo chuẩn bị đi tắm Y Nguyệt thấy vậy liền hỏi anh."Anh định tắm à.""Thì sao muốn tắm cùng à.""Sao anh không sang phòng khác.""Không thích.""Anh...!đồ mặt dày.""Quá khen rồi."Anh nói rồi cười đi vào phòng tắm.Đến khi anh ra ngoài bộ vest đen đã được thay bằng bộ đồ ngủ nam tính chiếc áo gài sơ sài vài ba chiếc nút.Y Nguyệt nhìn thấy anh như vậy bất giác nuốt nước bọt."Em định nhìn đến bao giờ.""Tôi đâu có nhìn.""Còn nói không có sao."Anh ghé sát mặt cô làm Y Nguyệt đỏ cả mặt, tên này quá lưu manh rồi."Lau tóc cho anh đi.""Anh có thể tự lau mà.""Tay bế tiểu Bảo giờ mỏi quá không nhấc lên nổi em lau cho tôi đi.""Anh...""Đi mà..."Anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.Y Nguyệt nhìn ánh mắt đó mà mũi lòng rồi.Cô tiến đến trước mặt anh cầm khăn lau cho anh.Hàn Dương nhìn người con gái trước mắt cô gái anh chờ 5 năm giờ đang lau tóc cho anh.Nghĩ đến đây anh bỗng hạnh phúc vô cùng, mùi hương trên người cô xộc thẳng vào mũi anh là mùi hoa anh đào dịu nhẹ y như đêm hôm đó làm Hàn Dương bất giác đưa hai tay ôm cô kéo cô vào người."Anh buông ra.""Một chút thôi."Y Nguyệt bất lực rồi chỉ có thể đứng đó cho anh ôm.Khoảng 5 phút thì anh buông cô ra rồi đứng dậy bế xốc cô lên đặt xuống giường."Anh...anh muốn làm gì.""Em nghĩ anh muốn làm gì.""Anh không được lưu manh."Nhìn mặt của cô Hàn Dương bỗng mắc cười.Anh ngồi bên cạnh cô.Tay vuốt nhẹ mái tóc khẽ giọng mà nói với cô bằng mắt tạ lỗi."Hôm qua là anh không đúng xin lỗi.""Anh...!thôi bỏ đi tôi không trách anh.""Em có yêu anh không.""...".Truyện Gia ĐấuNhìn thấy cô im lặng anh chỉ cười nhẹ rồi nằm xuống cạnh cô ôm cô vào lòng."Ngủ đi anh sẽ không làm gì em."Cô nằm trong vòng tay anh trong đầu thì vẫn là câu hỏi đó.Anh hỏi cô yêu anh không vậy anh thì sao anh có yêu cô không nghĩ đến đây Y Nguyệt bỗng hỏi nhỏ nhưng đủ nghe."Vậy anh có yêu tôi không.""Anh yêu em được 5 năm rồi.""..."Hỏi làm gì không biết giờ có câu trả lời rồi thì cô lại đỏ mặt rồi, giờ làm sao mà ngủ nữa đây cô ngại đến mức mất ngủ mất thôi.Nhìn lại Hàn Dương cái tên này làm con tim thiếu nữ rung động xong thì lại ngủ mất rồi.Y Nguyệt nằm trong lòng anh mùi hương bạc hà dịu nhẹ bay vào mũi khiến cô có chút buồn ngủ rồi.Vốn nghĩ sẽ mất ngủ nhưng mùi hương trên người anh khiến cô như bị cuốn vào, mắt cô dần khép lại tay cũng bất giác ôm lấy anh chìm vào giấc ngủ.Thật là một đêm đẹp, đôi trẻ cứ thế mà ôm nhau ngủ một giấc thật ngon và đẹp..