“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 20: 20: Chua Xót
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Người trong ký túc đi hết rồi.Tô Nhược Hân nhàm chán nằm ở trên giường đọc sách, tự dưng trong đầu lóe lên gương mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường, mới tiếp xúc mấy ngày mà thôi, cô phát hiện cô bây giờ mỗi lần đến nhà họ Hạ, đều sẽ nhìn Hạ Thiên Tường tới ngây ra.Không biết có phải do cô hay không, khí sắc của anh càng ngày càng tốt, dường như ngay giây sau thì anh có thể tỉnh lại, nhưng cô biết trừ phi Cửu Kinh Bát Mạch của cô luyện thành mới có thể.Nhưng cái đó cần thời gian 1 tháng, không thể nhanh được.Ngày mai thứ 7, cô sẽ đi thăm anh.Mỗi ngày đi thăm anh, đã dưỡng thành thói quen.Không phải bởi vì Lục Diễm Chi, mà vì anh và cô cùng nhau chết cùng nhau sống.Tô Nhược Hân đang ngây ngốc nghĩ về Hạ Thiên Tường, giọng nói to của dì quản lý ký túc đột nhiên truyền tới: “Tô Nhược Hân, ba mẹ cháu đến đón cháu, mau chóng xuống tầng.”Tô Nhược Hân hơi sững người, mãi sau mới phản ứng lại, xỏ dép lê lao ra hành lang, thật sự nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy ở dưới tầng.Trái tim đột nhiên trở nên chua xót.Cô mới phát hiện, một lúc đầu biểu hiện không hề quan tâm tới cái gia đình đó, bây giờ cũng không đáng nhắc tới.Cô vẫn có một chút khát vọng về sự quan tâm yêu thương của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy.Tóm lại là ba mẹ ruột, cho nên Tô Nhược Hân chỉ chần chừ một chút rồi thay quần áo nhanh chóng đi xuống tầng.Nhưng thật sự xuống dưới tầng, bước chân của cô lại chậm lại.Ánh mắt của Tô Cảnh Đình liếc cái thì phát hiện ra cô: “Tô Nhược Hân, ở đây, ba và mẹ đón con về nhà.”“Con không muốn về nhà.” Tuy có chút mong chờ, nhưng Tô Nhược Hân vẫn có chút bướng.“Vẫn đang giận ba mẹ sao?”Tô Nhược Hân không lên tiếng.“Nếu vẫn đang giận, không về nhà cũng được, ba mẹ dẫn con ra ngoài ăn một bữa ngon, nếu không cứ ăn mãi đồ ăn của nhà ăn không có dinh dưỡng.” Tô Cảnh Đình mỉm cười nói.Vừa nghe nói muốn mời cô ăn một bữa ngon, Tô Nhược Hân lập tức trở nên cảnh giác, tự dưng nghĩ tới hậu quả của bữa ăn ngon lần trước là bị tặng cho Hạ Thiên Tường sắp chết.Ánh mắt vô thức quét qua xung quanh, dưới một gốc cây cách đó không xa, có một cái bóng thập thò đang nhìn về phía cô, sau đó phát hiện cô cũng đang nhìn qua, người đó lập tức nấp ở sau gốc cây.Tô Nhược Hân đột nhiên cất bước, bước nhanh về phía gốc cây đó: “Tô Thanh Hà, chị ra đi, ba mẹ đều ở đây, có gì muốn hỏi muốn nói thì nói thẳng hỏi thẳng, không cần giả thần giả quỷ.”Còn tưởng Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy là thật sự tới đón cô về nhà chơi cuối tuần, bây giờ xem ra là chủ ý của Tô Thanh Hà.Câu nói này của cô khiến Tô Thanh Hà không ẩn được nữa, vụt người xông ra, kéo góc áo của Trần Ngọc Thúy.Trần Ngọc Thúy bèn nói: “Tô Nhược Hân, nếu con đã phát hiện chị con và ba mẹ ở chung với nhau rồi, chúng ta cũng không vòng vo nữa, nói đi, con làm sao khiến khí sắc của Hạ Thiên Tường càng ngày càng tốt?”Lúc này, bà ta ngay cả cơm cũng lười mời Tô Nhược Hân ăn, đi thẳng vào vấn đề, có được đáp án thì rời đi, trong đáy mắt gương mặt đó đều là sự khinh thường đối với Tô Nhược Hân, bà ta không có đứa con gái này.Bà ta đến chỉ vì con gái Tô Thanh Hà.Trái tim của Tô Nhược Hân nhói đau, loạng choạng lùi lại một bước, sau đó, không nói một lời đi vào trong tòa nhà ký túc.“Tô Nhược Hân con đứng lại cho mẹ.”“Đồ mất dạy, có ai đối xử với ba mẹ ruột của mình như vậy không?”“Tô Nhược Hân, con quay lại.”Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy không ngừng gọi cô quay lại, nhưng giọng nói đó lại khiến bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cô chạy về ký túc, đắp chăn nước mắt rơi xuống.Lần khóc này, cô đã khóc hơn 1 tiếng.Mãi tới khi trong chăn quá bí bách, Tô Nhược Hân mới kéo chăn ra.Bên ngoài tòa nhà ký túc đã yên tĩnh rồi.Chắc thấy cô không đáp lại, Tô Cảnh Đình Trần Ngọc Thúy còn cả Tô Thanh Hà đã chết tâm mà rời đi rồi.Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tô Nhược Hân còn tưởng là tin nhắn do Tô Thanh Hà gửi, từ từ cầm lên, mở ra, sau đó cả người đều sững ra.Tin nhắn Phương Tấn gửi tới.Chỉ có năm chữ.“Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.”.
Người trong ký túc đi hết rồi.
Tô Nhược Hân nhàm chán nằm ở trên giường đọc sách, tự dưng trong đầu lóe lên gương mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường, mới tiếp xúc mấy ngày mà thôi, cô phát hiện cô bây giờ mỗi lần đến nhà họ Hạ, đều sẽ nhìn Hạ Thiên Tường tới ngây ra.
Không biết có phải do cô hay không, khí sắc của anh càng ngày càng tốt, dường như ngay giây sau thì anh có thể tỉnh lại, nhưng cô biết trừ phi Cửu Kinh Bát Mạch của cô luyện thành mới có thể.
Nhưng cái đó cần thời gian 1 tháng, không thể nhanh được.
Ngày mai thứ 7, cô sẽ đi thăm anh.
Mỗi ngày đi thăm anh, đã dưỡng thành thói quen.
Không phải bởi vì Lục Diễm Chi, mà vì anh và cô cùng nhau chết cùng nhau sống.
Tô Nhược Hân đang ngây ngốc nghĩ về Hạ Thiên Tường, giọng nói to của dì quản lý ký túc đột nhiên truyền tới: “Tô Nhược Hân, ba mẹ cháu đến đón cháu, mau chóng xuống tầng.
”
Tô Nhược Hân hơi sững người, mãi sau mới phản ứng lại, xỏ dép lê lao ra hành lang, thật sự nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy ở dưới tầng.
Trái tim đột nhiên trở nên chua xót.
Cô mới phát hiện, một lúc đầu biểu hiện không hề quan tâm tới cái gia đình đó, bây giờ cũng không đáng nhắc tới.
Cô vẫn có một chút khát vọng về sự quan tâm yêu thương của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy.
Tóm lại là ba mẹ ruột, cho nên Tô Nhược Hân chỉ chần chừ một chút rồi thay quần áo nhanh chóng đi xuống tầng.
Nhưng thật sự xuống dưới tầng, bước chân của cô lại chậm lại.
Ánh mắt của Tô Cảnh Đình liếc cái thì phát hiện ra cô: “Tô Nhược Hân, ở đây, ba và mẹ đón con về nhà.
”
“Con không muốn về nhà.
” Tuy có chút mong chờ, nhưng Tô Nhược Hân vẫn có chút bướng.
“Vẫn đang giận ba mẹ sao?”
Tô Nhược Hân không lên tiếng.
“Nếu vẫn đang giận, không về nhà cũng được, ba mẹ dẫn con ra ngoài ăn một bữa ngon, nếu không cứ ăn mãi đồ ăn của nhà ăn không có dinh dưỡng.
” Tô Cảnh Đình mỉm cười nói.
Vừa nghe nói muốn mời cô ăn một bữa ngon, Tô Nhược Hân lập tức trở nên cảnh giác, tự dưng nghĩ tới hậu quả của bữa ăn ngon lần trước là bị tặng cho Hạ Thiên Tường sắp chết.
Ánh mắt vô thức quét qua xung quanh, dưới một gốc cây cách đó không xa, có một cái bóng thập thò đang nhìn về phía cô, sau đó phát hiện cô cũng đang nhìn qua, người đó lập tức nấp ở sau gốc cây.
Tô Nhược Hân đột nhiên cất bước, bước nhanh về phía gốc cây đó: “Tô Thanh Hà, chị ra đi, ba mẹ đều ở đây, có gì muốn hỏi muốn nói thì nói thẳng hỏi thẳng, không cần giả thần giả quỷ.
”
Còn tưởng Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy là thật sự tới đón cô về nhà chơi cuối tuần, bây giờ xem ra là chủ ý của Tô Thanh Hà.
Câu nói này của cô khiến Tô Thanh Hà không ẩn được nữa, vụt người xông ra, kéo góc áo của Trần Ngọc Thúy.
Trần Ngọc Thúy bèn nói: “Tô Nhược Hân, nếu con đã phát hiện chị con và ba mẹ ở chung với nhau rồi, chúng ta cũng không vòng vo nữa, nói đi, con làm sao khiến khí sắc của Hạ Thiên Tường càng ngày càng tốt?”
Lúc này, bà ta ngay cả cơm cũng lười mời Tô Nhược Hân ăn, đi thẳng vào vấn đề, có được đáp án thì rời đi, trong đáy mắt gương mặt đó đều là sự khinh thường đối với Tô Nhược Hân, bà ta không có đứa con gái này.
Bà ta đến chỉ vì con gái Tô Thanh Hà.
Trái tim của Tô Nhược Hân nhói đau, loạng choạng lùi lại một bước, sau đó, không nói một lời đi vào trong tòa nhà ký túc.
“Tô Nhược Hân con đứng lại cho mẹ.
”
“Đồ mất dạy, có ai đối xử với ba mẹ ruột của mình như vậy không?”
“Tô Nhược Hân, con quay lại.
”
Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy không ngừng gọi cô quay lại, nhưng giọng nói đó lại khiến bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cô chạy về ký túc, đắp chăn nước mắt rơi xuống.
Lần khóc này, cô đã khóc hơn 1 tiếng.
Mãi tới khi trong chăn quá bí bách, Tô Nhược Hân mới kéo chăn ra.
Bên ngoài tòa nhà ký túc đã yên tĩnh rồi.
Chắc thấy cô không đáp lại, Tô Cảnh Đình Trần Ngọc Thúy còn cả Tô Thanh Hà đã chết tâm mà rời đi rồi.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tô Nhược Hân còn tưởng là tin nhắn do Tô Thanh Hà gửi, từ từ cầm lên, mở ra, sau đó cả người đều sững ra.
Tin nhắn Phương Tấn gửi tới.
Chỉ có năm chữ.
“Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.
”.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Người trong ký túc đi hết rồi.Tô Nhược Hân nhàm chán nằm ở trên giường đọc sách, tự dưng trong đầu lóe lên gương mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường, mới tiếp xúc mấy ngày mà thôi, cô phát hiện cô bây giờ mỗi lần đến nhà họ Hạ, đều sẽ nhìn Hạ Thiên Tường tới ngây ra.Không biết có phải do cô hay không, khí sắc của anh càng ngày càng tốt, dường như ngay giây sau thì anh có thể tỉnh lại, nhưng cô biết trừ phi Cửu Kinh Bát Mạch của cô luyện thành mới có thể.Nhưng cái đó cần thời gian 1 tháng, không thể nhanh được.Ngày mai thứ 7, cô sẽ đi thăm anh.Mỗi ngày đi thăm anh, đã dưỡng thành thói quen.Không phải bởi vì Lục Diễm Chi, mà vì anh và cô cùng nhau chết cùng nhau sống.Tô Nhược Hân đang ngây ngốc nghĩ về Hạ Thiên Tường, giọng nói to của dì quản lý ký túc đột nhiên truyền tới: “Tô Nhược Hân, ba mẹ cháu đến đón cháu, mau chóng xuống tầng.”Tô Nhược Hân hơi sững người, mãi sau mới phản ứng lại, xỏ dép lê lao ra hành lang, thật sự nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy ở dưới tầng.Trái tim đột nhiên trở nên chua xót.Cô mới phát hiện, một lúc đầu biểu hiện không hề quan tâm tới cái gia đình đó, bây giờ cũng không đáng nhắc tới.Cô vẫn có một chút khát vọng về sự quan tâm yêu thương của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy.Tóm lại là ba mẹ ruột, cho nên Tô Nhược Hân chỉ chần chừ một chút rồi thay quần áo nhanh chóng đi xuống tầng.Nhưng thật sự xuống dưới tầng, bước chân của cô lại chậm lại.Ánh mắt của Tô Cảnh Đình liếc cái thì phát hiện ra cô: “Tô Nhược Hân, ở đây, ba và mẹ đón con về nhà.”“Con không muốn về nhà.” Tuy có chút mong chờ, nhưng Tô Nhược Hân vẫn có chút bướng.“Vẫn đang giận ba mẹ sao?”Tô Nhược Hân không lên tiếng.“Nếu vẫn đang giận, không về nhà cũng được, ba mẹ dẫn con ra ngoài ăn một bữa ngon, nếu không cứ ăn mãi đồ ăn của nhà ăn không có dinh dưỡng.” Tô Cảnh Đình mỉm cười nói.Vừa nghe nói muốn mời cô ăn một bữa ngon, Tô Nhược Hân lập tức trở nên cảnh giác, tự dưng nghĩ tới hậu quả của bữa ăn ngon lần trước là bị tặng cho Hạ Thiên Tường sắp chết.Ánh mắt vô thức quét qua xung quanh, dưới một gốc cây cách đó không xa, có một cái bóng thập thò đang nhìn về phía cô, sau đó phát hiện cô cũng đang nhìn qua, người đó lập tức nấp ở sau gốc cây.Tô Nhược Hân đột nhiên cất bước, bước nhanh về phía gốc cây đó: “Tô Thanh Hà, chị ra đi, ba mẹ đều ở đây, có gì muốn hỏi muốn nói thì nói thẳng hỏi thẳng, không cần giả thần giả quỷ.”Còn tưởng Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy là thật sự tới đón cô về nhà chơi cuối tuần, bây giờ xem ra là chủ ý của Tô Thanh Hà.Câu nói này của cô khiến Tô Thanh Hà không ẩn được nữa, vụt người xông ra, kéo góc áo của Trần Ngọc Thúy.Trần Ngọc Thúy bèn nói: “Tô Nhược Hân, nếu con đã phát hiện chị con và ba mẹ ở chung với nhau rồi, chúng ta cũng không vòng vo nữa, nói đi, con làm sao khiến khí sắc của Hạ Thiên Tường càng ngày càng tốt?”Lúc này, bà ta ngay cả cơm cũng lười mời Tô Nhược Hân ăn, đi thẳng vào vấn đề, có được đáp án thì rời đi, trong đáy mắt gương mặt đó đều là sự khinh thường đối với Tô Nhược Hân, bà ta không có đứa con gái này.Bà ta đến chỉ vì con gái Tô Thanh Hà.Trái tim của Tô Nhược Hân nhói đau, loạng choạng lùi lại một bước, sau đó, không nói một lời đi vào trong tòa nhà ký túc.“Tô Nhược Hân con đứng lại cho mẹ.”“Đồ mất dạy, có ai đối xử với ba mẹ ruột của mình như vậy không?”“Tô Nhược Hân, con quay lại.”Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy không ngừng gọi cô quay lại, nhưng giọng nói đó lại khiến bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cô chạy về ký túc, đắp chăn nước mắt rơi xuống.Lần khóc này, cô đã khóc hơn 1 tiếng.Mãi tới khi trong chăn quá bí bách, Tô Nhược Hân mới kéo chăn ra.Bên ngoài tòa nhà ký túc đã yên tĩnh rồi.Chắc thấy cô không đáp lại, Tô Cảnh Đình Trần Ngọc Thúy còn cả Tô Thanh Hà đã chết tâm mà rời đi rồi.Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tô Nhược Hân còn tưởng là tin nhắn do Tô Thanh Hà gửi, từ từ cầm lên, mở ra, sau đó cả người đều sững ra.Tin nhắn Phương Tấn gửi tới.Chỉ có năm chữ.“Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.”.