“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 28: 28: Anh Chảy Máu Rồi
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Đèn trong phòng ngủ sáng trưng, đèn trần đèn chiếu đèn trên tường được mở toàn bộ.Tầm nhìn có hơi chói mắt: “Phương Tấn, trừ đèn tường, những đèn khác tắt hết.”“Được, cô Tô.” Cuối cùng cũng đợi được Tô Nhược Hân, Phương Tấn cực kỳ nghe lời nhanh chóng tắt đèn trần và đèn chiếu đi, lặng lẽ lui ra ngoài.Tô Nhược Hân ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng ở trên mặt của Hạ Thiên Tường, sắc mặt của anh rất tốt, giống như người bình thường.Có điều, khi lướt qua lớp băng gạc trên cánh tay của anh thì sững người, đây! đây thật sự bị thương rồi sao?Tay nhẹ nhàng dừng ở trên băng gạc, một dòng thông tin bèn hiện ở trong đầu, vết thương do dao.Quả nhiên là ngoại thương.Tô Nhược Hân vừa muốn đi ra hỏi Phương Tấn xem Hạ Thiên Tường làm sao mà bị thương thì thấy trên băng gạc vốn màu trắng bắt đầu rỉ máu.Màu máu đỏ tươi từ từ nhuộm băng gạc màu trắng, nhìn màu sắc này, tự dưng cảm thấy đau.Tô Nhược Hân đứng dậy muốn đi tìm Phương Tấn.“Tô Nhược Hân! Tô Nhược Hân! ” Không ngờ Tô Nhược Hân mới đứng dậy, người đàn ông trên giường lẩm bẩm tên của cô.Tô Nhược Hân bỗng quay đầu lại, trước đó khi Phương Tấn nói anh gọi tên của cô, cô còn không tin, bây giờ tận tai nghe thấy, muốn không tin cũng không thể rồi.Lẽ nào cô và anh thật sự có kỳ duyên không thể tách rời sao?Cho dù anh chưa từng tỉnh táo, cho dù trước khi cô bị ép phối hôn với anh chưa từng gặp mặt, nhưng anh lại biết tên của cô.Cho nên, cho dù trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, cũng có thể gọi ra tên của cô.Tô Nhược Hân sửng sốt, sau đó ngồi xuống.Nhẹ nhàng nắm tay của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh chảy máu rồi, tôi vừa rồi ở bếp nhìn thấy có lươn, tôi đi kêu chị Trương sấy khô nghiền ra, làm xong thì đắp lên vết thương của anh thì có thể cầm máu rồi, tôi lát nữa quay lại.”Cũng không biết Hạ Thiên Tường có thể nghe thấy không, dù sao Tô Nhược Hân nghiêm túc giải thích một lượt.Sau đó, cô thử buông tay, đứng dậy, lần này Hạ Thiên Tường ở trên giường vậy mà không có gọi tên của cô nữa.Tô Nhược Hân mở cửa ra, chị Trương lập tức đi tới: “Cô Tô, có gì căn dặn sao?”“Ừm, thật sự có chút việc làm phiền chị, vừa rồi khi tôi vào bếp, phát hiện có lươn, chị đi giúp tôi sấy khô nghiền thành bột, rồi đưa tới đây.”“Được, tôi đi làm ngay.” Chị Trương gật đầu, nhưng không có rời đi ngay.Thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của chị Trương, Tô Nhược Hân mỉm cười: “Chị có phải có gì muốn nói với tôi không?”“Ừm, cô Tô, cô vừa rồi đi nhanh quá, cô không nhìn thấy, Hạ Thiên Thảo và Hạ Thiên Vy đều bị bà lớn và bà hai dạy dỗ, hơn nữa đã dập đầu mấy cái trước bà cụ, cũng coi như thay cô xả giận.” Chị Trương rất thích.“Loại người chỉ biết sỉ nhục người khác không biết hiếu thuận như này, như vậy là đáng đời.” Tô Nhược Hân mỉm cười, không để tâm.“Cô Tô, cách đó của cô thật linh, tôi vừa gọi điện nói cho người nhà của tôi, bà ấy cũng bị cao huyết áp.” Biểu cảm của chị Trương nhìn Tô Nhược Hân hiện nay đã có thể dùng từ sùng bái để hình dung.“Cách như này có một số người thích hợp có một số người không thích hợp, nếu dùng mà huyết áp vẫn không hạ xuống, vậy thì không thích hợp, vẫn phải kiên trì dùng thuốc trước đó, nếu không huyết áp thường xuyên cao, lâu rồi sẽ dẫn tới động mạch sơ cứng, cuối cùng biến thành tụ máu não hoặc xuất huyết não lúc đó có chữa nữa cũng vô dụng, có hơi muộn rồi.”“Cô Tô hiểu thật nhiều, cảm ơn cô, tôi đi sấy lươn.”Tô Nhược Hân gật đầu, thấy chị Trương đi rồi, cô lúc này lấy điện thoại ra, gọi điện cho Phương Tấn.“Cô Tô, cô tìm tôi sao?”“Phương Tấn, vết thương của Hạ Thiên Tường là sao?” Tuy cô còn chưa mở băng gạc ra, nhưng từ độ lớn nhỏ của miếng băng gạc thì có thể nhìn ra, chắc là một vết thương khá dài, hơn nữa vết thương chắc chắn không nông, nếu không sẽ không rỉ nhiều máu như vậy.Một người hôn mê bất tỉnh như anh, có vết thương có hơi kỳ lạ..
Đèn trong phòng ngủ sáng trưng, đèn trần đèn chiếu đèn trên tường được mở toàn bộ.
Tầm nhìn có hơi chói mắt: “Phương Tấn, trừ đèn tường, những đèn khác tắt hết.
”
“Được, cô Tô.
” Cuối cùng cũng đợi được Tô Nhược Hân, Phương Tấn cực kỳ nghe lời nhanh chóng tắt đèn trần và đèn chiếu đi, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Nhược Hân ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng ở trên mặt của Hạ Thiên Tường, sắc mặt của anh rất tốt, giống như người bình thường.
Có điều, khi lướt qua lớp băng gạc trên cánh tay của anh thì sững người, đây! đây thật sự bị thương rồi sao?
Tay nhẹ nhàng dừng ở trên băng gạc, một dòng thông tin bèn hiện ở trong đầu, vết thương do dao.
Quả nhiên là ngoại thương.
Tô Nhược Hân vừa muốn đi ra hỏi Phương Tấn xem Hạ Thiên Tường làm sao mà bị thương thì thấy trên băng gạc vốn màu trắng bắt đầu rỉ máu.
Màu máu đỏ tươi từ từ nhuộm băng gạc màu trắng, nhìn màu sắc này, tự dưng cảm thấy đau.
Tô Nhược Hân đứng dậy muốn đi tìm Phương Tấn.
“Tô Nhược Hân! Tô Nhược Hân! ” Không ngờ Tô Nhược Hân mới đứng dậy, người đàn ông trên giường lẩm bẩm tên của cô.
Tô Nhược Hân bỗng quay đầu lại, trước đó khi Phương Tấn nói anh gọi tên của cô, cô còn không tin, bây giờ tận tai nghe thấy, muốn không tin cũng không thể rồi.
Lẽ nào cô và anh thật sự có kỳ duyên không thể tách rời sao?
Cho dù anh chưa từng tỉnh táo, cho dù trước khi cô bị ép phối hôn với anh chưa từng gặp mặt, nhưng anh lại biết tên của cô.
Cho nên, cho dù trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, cũng có thể gọi ra tên của cô.
Tô Nhược Hân sửng sốt, sau đó ngồi xuống.
Nhẹ nhàng nắm tay của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh chảy máu rồi, tôi vừa rồi ở bếp nhìn thấy có lươn, tôi đi kêu chị Trương sấy khô nghiền ra, làm xong thì đắp lên vết thương của anh thì có thể cầm máu rồi, tôi lát nữa quay lại.
”
Cũng không biết Hạ Thiên Tường có thể nghe thấy không, dù sao Tô Nhược Hân nghiêm túc giải thích một lượt.
Sau đó, cô thử buông tay, đứng dậy, lần này Hạ Thiên Tường ở trên giường vậy mà không có gọi tên của cô nữa.
Tô Nhược Hân mở cửa ra, chị Trương lập tức đi tới: “Cô Tô, có gì căn dặn sao?”
“Ừm, thật sự có chút việc làm phiền chị, vừa rồi khi tôi vào bếp, phát hiện có lươn, chị đi giúp tôi sấy khô nghiền thành bột, rồi đưa tới đây.
”
“Được, tôi đi làm ngay.
” Chị Trương gật đầu, nhưng không có rời đi ngay.
Thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của chị Trương, Tô Nhược Hân mỉm cười: “Chị có phải có gì muốn nói với tôi không?”
“Ừm, cô Tô, cô vừa rồi đi nhanh quá, cô không nhìn thấy, Hạ Thiên Thảo và Hạ Thiên Vy đều bị bà lớn và bà hai dạy dỗ, hơn nữa đã dập đầu mấy cái trước bà cụ, cũng coi như thay cô xả giận.
” Chị Trương rất thích.
“Loại người chỉ biết sỉ nhục người khác không biết hiếu thuận như này, như vậy là đáng đời.
” Tô Nhược Hân mỉm cười, không để tâm.
“Cô Tô, cách đó của cô thật linh, tôi vừa gọi điện nói cho người nhà của tôi, bà ấy cũng bị cao huyết áp.
” Biểu cảm của chị Trương nhìn Tô Nhược Hân hiện nay đã có thể dùng từ sùng bái để hình dung.
“Cách như này có một số người thích hợp có một số người không thích hợp, nếu dùng mà huyết áp vẫn không hạ xuống, vậy thì không thích hợp, vẫn phải kiên trì dùng thuốc trước đó, nếu không huyết áp thường xuyên cao, lâu rồi sẽ dẫn tới động mạch sơ cứng, cuối cùng biến thành tụ máu não hoặc xuất huyết não lúc đó có chữa nữa cũng vô dụng, có hơi muộn rồi.
”
“Cô Tô hiểu thật nhiều, cảm ơn cô, tôi đi sấy lươn.
”
Tô Nhược Hân gật đầu, thấy chị Trương đi rồi, cô lúc này lấy điện thoại ra, gọi điện cho Phương Tấn.
“Cô Tô, cô tìm tôi sao?”
“Phương Tấn, vết thương của Hạ Thiên Tường là sao?” Tuy cô còn chưa mở băng gạc ra, nhưng từ độ lớn nhỏ của miếng băng gạc thì có thể nhìn ra, chắc là một vết thương khá dài, hơn nữa vết thương chắc chắn không nông, nếu không sẽ không rỉ nhiều máu như vậy.
Một người hôn mê bất tỉnh như anh, có vết thương có hơi kỳ lạ.
.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Đèn trong phòng ngủ sáng trưng, đèn trần đèn chiếu đèn trên tường được mở toàn bộ.Tầm nhìn có hơi chói mắt: “Phương Tấn, trừ đèn tường, những đèn khác tắt hết.”“Được, cô Tô.” Cuối cùng cũng đợi được Tô Nhược Hân, Phương Tấn cực kỳ nghe lời nhanh chóng tắt đèn trần và đèn chiếu đi, lặng lẽ lui ra ngoài.Tô Nhược Hân ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng ở trên mặt của Hạ Thiên Tường, sắc mặt của anh rất tốt, giống như người bình thường.Có điều, khi lướt qua lớp băng gạc trên cánh tay của anh thì sững người, đây! đây thật sự bị thương rồi sao?Tay nhẹ nhàng dừng ở trên băng gạc, một dòng thông tin bèn hiện ở trong đầu, vết thương do dao.Quả nhiên là ngoại thương.Tô Nhược Hân vừa muốn đi ra hỏi Phương Tấn xem Hạ Thiên Tường làm sao mà bị thương thì thấy trên băng gạc vốn màu trắng bắt đầu rỉ máu.Màu máu đỏ tươi từ từ nhuộm băng gạc màu trắng, nhìn màu sắc này, tự dưng cảm thấy đau.Tô Nhược Hân đứng dậy muốn đi tìm Phương Tấn.“Tô Nhược Hân! Tô Nhược Hân! ” Không ngờ Tô Nhược Hân mới đứng dậy, người đàn ông trên giường lẩm bẩm tên của cô.Tô Nhược Hân bỗng quay đầu lại, trước đó khi Phương Tấn nói anh gọi tên của cô, cô còn không tin, bây giờ tận tai nghe thấy, muốn không tin cũng không thể rồi.Lẽ nào cô và anh thật sự có kỳ duyên không thể tách rời sao?Cho dù anh chưa từng tỉnh táo, cho dù trước khi cô bị ép phối hôn với anh chưa từng gặp mặt, nhưng anh lại biết tên của cô.Cho nên, cho dù trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, cũng có thể gọi ra tên của cô.Tô Nhược Hân sửng sốt, sau đó ngồi xuống.Nhẹ nhàng nắm tay của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh chảy máu rồi, tôi vừa rồi ở bếp nhìn thấy có lươn, tôi đi kêu chị Trương sấy khô nghiền ra, làm xong thì đắp lên vết thương của anh thì có thể cầm máu rồi, tôi lát nữa quay lại.”Cũng không biết Hạ Thiên Tường có thể nghe thấy không, dù sao Tô Nhược Hân nghiêm túc giải thích một lượt.Sau đó, cô thử buông tay, đứng dậy, lần này Hạ Thiên Tường ở trên giường vậy mà không có gọi tên của cô nữa.Tô Nhược Hân mở cửa ra, chị Trương lập tức đi tới: “Cô Tô, có gì căn dặn sao?”“Ừm, thật sự có chút việc làm phiền chị, vừa rồi khi tôi vào bếp, phát hiện có lươn, chị đi giúp tôi sấy khô nghiền thành bột, rồi đưa tới đây.”“Được, tôi đi làm ngay.” Chị Trương gật đầu, nhưng không có rời đi ngay.Thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của chị Trương, Tô Nhược Hân mỉm cười: “Chị có phải có gì muốn nói với tôi không?”“Ừm, cô Tô, cô vừa rồi đi nhanh quá, cô không nhìn thấy, Hạ Thiên Thảo và Hạ Thiên Vy đều bị bà lớn và bà hai dạy dỗ, hơn nữa đã dập đầu mấy cái trước bà cụ, cũng coi như thay cô xả giận.” Chị Trương rất thích.“Loại người chỉ biết sỉ nhục người khác không biết hiếu thuận như này, như vậy là đáng đời.” Tô Nhược Hân mỉm cười, không để tâm.“Cô Tô, cách đó của cô thật linh, tôi vừa gọi điện nói cho người nhà của tôi, bà ấy cũng bị cao huyết áp.” Biểu cảm của chị Trương nhìn Tô Nhược Hân hiện nay đã có thể dùng từ sùng bái để hình dung.“Cách như này có một số người thích hợp có một số người không thích hợp, nếu dùng mà huyết áp vẫn không hạ xuống, vậy thì không thích hợp, vẫn phải kiên trì dùng thuốc trước đó, nếu không huyết áp thường xuyên cao, lâu rồi sẽ dẫn tới động mạch sơ cứng, cuối cùng biến thành tụ máu não hoặc xuất huyết não lúc đó có chữa nữa cũng vô dụng, có hơi muộn rồi.”“Cô Tô hiểu thật nhiều, cảm ơn cô, tôi đi sấy lươn.”Tô Nhược Hân gật đầu, thấy chị Trương đi rồi, cô lúc này lấy điện thoại ra, gọi điện cho Phương Tấn.“Cô Tô, cô tìm tôi sao?”“Phương Tấn, vết thương của Hạ Thiên Tường là sao?” Tuy cô còn chưa mở băng gạc ra, nhưng từ độ lớn nhỏ của miếng băng gạc thì có thể nhìn ra, chắc là một vết thương khá dài, hơn nữa vết thương chắc chắn không nông, nếu không sẽ không rỉ nhiều máu như vậy.Một người hôn mê bất tỉnh như anh, có vết thương có hơi kỳ lạ..