Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 365: 365: “nếu Vậy Mày Càng Phải Chết!”

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Người phụ nữ mặc áo da đã bỏ mạng!Người đàn ông mặc đồ đen vừa toan xông lên chợt khựng lại.Tay không đỡ dao găm mà hạ gục một người dễ như bỡn thế này, bản lĩnh kinh người của Lâm Mộc ban nãy đủ khiến đám người lạ mặt không dám tiến lên nửa bước.Advertisement“Thằng nhóc, mày dám giết người của bọn tao, mày biết người đứng sau bọn tao lợi hại thế nào không...”Phập!Còn chưa dứt lời, một viên sỏi đã xuyên qua ấn đường kẻ mặc đồ đen!“Muốn giết tao thì chúng mày phải trả giá đắt rồi!”Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.Người đàn ông còn lại trong đám người lạ mặt sợ tới mức không dám hé răng nửa lời, quay người co cẳng chạy mất.“Người anh em, không thể thả nhân chứng sống chạy mất, bằng không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!” Người đàn ông trẻ đứng cạnh Lâm Mộc nói.Lâm Mộc phất tay một cái, người đàn ông trẻ đang bỏ chạy kia lập tức ngã quỵ xuống đất.Đối phương chỉ còn Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm bị anh đánh gãy chân lúc đầu.Anh ta đã lấy di động toan gọi đi.Lâm Mộc nhanh chóng lao lên giật chiếc di động.“Nói, chúng mày thuộc tổ chức nào, hành sự độc ác như vậy, đến người qua đường cũng muốn tiêu diệt luôn!” Lâm Mộc siết cổ anh ta.“Chúng tao là người của Khô Lâu Hội, tốt nhất mày hãy thả tao đi, nếu không....!mày sẽ chết thảm vô cùng!” Mặt Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm tái nhợt.“Nếu vậy mày càng phải chết!” Lâm Mộc dùng sức bẻ gãy cổ Người đàn ông đeo kính râm.Tuy Lâm Mộc chưa từng nghe đến cái tên Khô Lâu Hội, nhưng nhìn cách hành sự độc ác của bọn này, đến người đi đường là anh cũng bị chúng liệt vào danh sách chết chung, chắc chắn Khô Lâu Hội chẳng phải tổ chức tốt đẹp gì cho cam.Lâm Mộc g**t ch*t cả đám người thuộc loại tổ chức tàn bạo như này cũng chẳng thấy áy náy gì, huống chi chính bọn chúng muốn ra tay giết anh trước!Xong xuôi, Lâm Mộc đi về phía Người đàn ông trẻ.“Phù phù...” Người đàn ông trẻ thở hồng hộc như thể vừa thoát chết sau tai nạn kinh hoàng.Thấy Lâm Mộc đi tới, anh ta nở nụ cười: “Hồi nãy anh cứu tôi tới hai lần, thật sự cảm ơn anh, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi!”“Này, anh phải cho tôi một lời giải thích chứ, rốt cuộc có chuyện gì hả?” Lâm Mộc nghẹn họng.Đây là

Người phụ nữ mặc áo da đã bỏ mạng!

Người đàn ông mặc đồ đen vừa toan xông lên chợt khựng lại.

Tay không đỡ dao găm mà hạ gục một người dễ như bỡn thế này, bản lĩnh kinh người của Lâm Mộc ban nãy đủ khiến đám người lạ mặt không dám tiến lên nửa bước.

Advertisement

“Thằng nhóc, mày dám giết người của bọn tao, mày biết người đứng sau bọn tao lợi hại thế nào không...”

Phập!

Còn chưa dứt lời, một viên sỏi đã xuyên qua ấn đường kẻ mặc đồ đen!

“Muốn giết tao thì chúng mày phải trả giá đắt rồi!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Người đàn ông còn lại trong đám người lạ mặt sợ tới mức không dám hé răng nửa lời, quay người co cẳng chạy mất.

“Người anh em, không thể thả nhân chứng sống chạy mất, bằng không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!” Người đàn ông trẻ đứng cạnh Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc phất tay một cái, người đàn ông trẻ đang bỏ chạy kia lập tức ngã quỵ xuống đất.

Đối phương chỉ còn Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm bị anh đánh gãy chân lúc đầu.

Anh ta đã lấy di động toan gọi đi.

Lâm Mộc nhanh chóng lao lên giật chiếc di động.

“Nói, chúng mày thuộc tổ chức nào, hành sự độc ác như vậy, đến người qua đường cũng muốn tiêu diệt luôn!” Lâm Mộc siết cổ anh ta.

“Chúng tao là người của Khô Lâu Hội, tốt nhất mày hãy thả tao đi, nếu không....!mày sẽ chết thảm vô cùng!” Mặt Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm tái nhợt.

“Nếu vậy mày càng phải chết!” Lâm Mộc dùng sức bẻ gãy cổ Người đàn ông đeo kính râm.

Tuy Lâm Mộc chưa từng nghe đến cái tên Khô Lâu Hội, nhưng nhìn cách hành sự độc ác của bọn này, đến người đi đường là anh cũng bị chúng liệt vào danh sách chết chung, chắc chắn Khô Lâu Hội chẳng phải tổ chức tốt đẹp gì cho cam.

Lâm Mộc g**t ch*t cả đám người thuộc loại tổ chức tàn bạo như này cũng chẳng thấy áy náy gì, huống chi chính bọn chúng muốn ra tay giết anh trước!

Xong xuôi, Lâm Mộc đi về phía Người đàn ông trẻ.

“Phù phù...” Người đàn ông trẻ thở hồng hộc như thể vừa thoát chết sau tai nạn kinh hoàng.

Thấy Lâm Mộc đi tới, anh ta nở nụ cười: “Hồi nãy anh cứu tôi tới hai lần, thật sự cảm ơn anh, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi!”

“Này, anh phải cho tôi một lời giải thích chứ, rốt cuộc có chuyện gì hả?” Lâm Mộc nghẹn họng.

Đây là

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Người phụ nữ mặc áo da đã bỏ mạng!Người đàn ông mặc đồ đen vừa toan xông lên chợt khựng lại.Tay không đỡ dao găm mà hạ gục một người dễ như bỡn thế này, bản lĩnh kinh người của Lâm Mộc ban nãy đủ khiến đám người lạ mặt không dám tiến lên nửa bước.Advertisement“Thằng nhóc, mày dám giết người của bọn tao, mày biết người đứng sau bọn tao lợi hại thế nào không...”Phập!Còn chưa dứt lời, một viên sỏi đã xuyên qua ấn đường kẻ mặc đồ đen!“Muốn giết tao thì chúng mày phải trả giá đắt rồi!”Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.Người đàn ông còn lại trong đám người lạ mặt sợ tới mức không dám hé răng nửa lời, quay người co cẳng chạy mất.“Người anh em, không thể thả nhân chứng sống chạy mất, bằng không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!” Người đàn ông trẻ đứng cạnh Lâm Mộc nói.Lâm Mộc phất tay một cái, người đàn ông trẻ đang bỏ chạy kia lập tức ngã quỵ xuống đất.Đối phương chỉ còn Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm bị anh đánh gãy chân lúc đầu.Anh ta đã lấy di động toan gọi đi.Lâm Mộc nhanh chóng lao lên giật chiếc di động.“Nói, chúng mày thuộc tổ chức nào, hành sự độc ác như vậy, đến người qua đường cũng muốn tiêu diệt luôn!” Lâm Mộc siết cổ anh ta.“Chúng tao là người của Khô Lâu Hội, tốt nhất mày hãy thả tao đi, nếu không....!mày sẽ chết thảm vô cùng!” Mặt Người đàn ông tóc ngắn đeo kính râm tái nhợt.“Nếu vậy mày càng phải chết!” Lâm Mộc dùng sức bẻ gãy cổ Người đàn ông đeo kính râm.Tuy Lâm Mộc chưa từng nghe đến cái tên Khô Lâu Hội, nhưng nhìn cách hành sự độc ác của bọn này, đến người đi đường là anh cũng bị chúng liệt vào danh sách chết chung, chắc chắn Khô Lâu Hội chẳng phải tổ chức tốt đẹp gì cho cam.Lâm Mộc g**t ch*t cả đám người thuộc loại tổ chức tàn bạo như này cũng chẳng thấy áy náy gì, huống chi chính bọn chúng muốn ra tay giết anh trước!Xong xuôi, Lâm Mộc đi về phía Người đàn ông trẻ.“Phù phù...” Người đàn ông trẻ thở hồng hộc như thể vừa thoát chết sau tai nạn kinh hoàng.Thấy Lâm Mộc đi tới, anh ta nở nụ cười: “Hồi nãy anh cứu tôi tới hai lần, thật sự cảm ơn anh, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi!”“Này, anh phải cho tôi một lời giải thích chứ, rốt cuộc có chuyện gì hả?” Lâm Mộc nghẹn họng.Đây là

Chương 365: 365: “nếu Vậy Mày Càng Phải Chết!”