Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 412: 412: Cô Không Tin Những Gì Anh Nói!

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Nướng… nướng con mãng xà này sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.“Hỏi thừa, nếu không thì nướng cái gì nữa?” Lâm Mộc nói.Trần Uyển Nhi lập tức phản bác: “Đây là một con mãng xà đó, cho dù chết đói tôi cũng không ăn thịt nó!”Advertisement“Đại tiểu thư ơi, cô cũng không nhìn lại tình hình hiện tại một chút, còn có lựa chọn khác để cho cô ghét bỏ con mãng xà này sao?” Lâm Mộc nói không nên lời.Anh nói tiếp: "Tôi còn vốn định bắt mấy con bọ cạp và thằn lằn trong rừng, mang về nướng cho cô ăn, nhưng khi gặp được con mãng xà này thì không cần mấy con đó nữa."Trần Uyển Nhi nghe thấy mấy từ bọ cạp và thằn lằn đã không nhịn được mà rùng mình, có cần phải đến mức như vậy không!Lâm Mộc cũng không nói nhiều với cô nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào rừng rậm, bẻ thêm mấy nhánh cây, sau đó quay lại xiên thịt mãng xà, bắt đầu nướng ở trên lửa.Không mất nhiều thời gian, một lúc sau thịt đã bắt đầu chín, một mùi hương thoang thoảng bay lên.Sau khoảng hai mươi phút.“Nướng chín rồi, ăn đi.”Lâm Mộc đưa một xiên thịt lớn cho Trần Uyển Nhi."Tôi không ăn đâu! Tôi đã nói rồi, dù có chết đói tôi cũng sẽ không ăn!" Trần Uyển Nhi quay mặt sang nơi khác."Thật sự không ăn sao? Vậy thì tôi ăn!"Lâm Mộc nói xong liền bắt đầu ăn.“Ồ, miếng thịt này sao lại thơm ngon như vậy chứ!” Lâm Mộc vừa cắn một miếng liền cảm thấy kinh ngạc.Lâm Mộc cũng từng là thiếu gia nhà giàu có, anh đã từng ăn qua rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, khẩu vị nhất định cũng rất kén chọn.Hơn nữa thịt này lại không có gia vị gì, nhưng mà anh vẫn phải kinh ngạc sau khi cắn một miếng.Anh gần như chắc chắn rằng con mãng xà này đã ăn loại quả của Thiên Tài Địa Bảo trước đây, khiến cho nó trở nên không bình thường.Vì vậy, thịt của nó cũng ngon không gì sánh được, các loại thịt như lợn, bò, cừu cũng không ngon bằng.“Lâm Mộc, anh đừng có lừa tôi!” Trần Uyển Nhi bĩu môi.Cô không tin những gì anh nói!“Cô không tin thì nếm thử đi.” Lâm Mộc nói xong liền cắn thêm một miếng nữa.Trần Uyển Nhi lén lút liếc nhìn anh, phát hiện miệng anh đầy dầu, dáng vẻ ăn nhìn rất ngon.Mà cô từ đêm qua đến giờ còn chưa được ăn gì cả, bụng cồn cào vì đói.“Lâm Mộc, vậy… Vậy thì cho tôi nếm thử một chút xem sao? Chỉ một chút thôi!” Trần Uyển Nhi không nhịn được nói.Cái đói đã buộc cô phải đưa ra quyết định này.“Được rồi, thử đi, cô sẽ không hối hận đâu.”Lâm Mộc xé một miếng thịt lớn từ miếng thịt trong tay anh, đưa cho Trần Uyển Nhi.

“Nướng… nướng con mãng xà này sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.

“Hỏi thừa, nếu không thì nướng cái gì nữa?” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi lập tức phản bác: “Đây là một con mãng xà đó, cho dù chết đói tôi cũng không ăn thịt nó!”

Advertisement

“Đại tiểu thư ơi, cô cũng không nhìn lại tình hình hiện tại một chút, còn có lựa chọn khác để cho cô ghét bỏ con mãng xà này sao?” Lâm Mộc nói không nên lời.

Anh nói tiếp: "Tôi còn vốn định bắt mấy con bọ cạp và thằn lằn trong rừng, mang về nướng cho cô ăn, nhưng khi gặp được con mãng xà này thì không cần mấy con đó nữa."

Trần Uyển Nhi nghe thấy mấy từ bọ cạp và thằn lằn đã không nhịn được mà rùng mình, có cần phải đến mức như vậy không!

Lâm Mộc cũng không nói nhiều với cô nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào rừng rậm, bẻ thêm mấy nhánh cây, sau đó quay lại xiên thịt mãng xà, bắt đầu nướng ở trên lửa.

Không mất nhiều thời gian, một lúc sau thịt đã bắt đầu chín, một mùi hương thoang thoảng bay lên.

Sau khoảng hai mươi phút.

“Nướng chín rồi, ăn đi.”

Lâm Mộc đưa một xiên thịt lớn cho Trần Uyển Nhi.

"Tôi không ăn đâu! Tôi đã nói rồi, dù có chết đói tôi cũng sẽ không ăn!" Trần Uyển Nhi quay mặt sang nơi khác.

"Thật sự không ăn sao? Vậy thì tôi ăn!"

Lâm Mộc nói xong liền bắt đầu ăn.

“Ồ, miếng thịt này sao lại thơm ngon như vậy chứ!” Lâm Mộc vừa cắn một miếng liền cảm thấy kinh ngạc.

Lâm Mộc cũng từng là thiếu gia nhà giàu có, anh đã từng ăn qua rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, khẩu vị nhất định cũng rất kén chọn.

Hơn nữa thịt này lại không có gia vị gì, nhưng mà anh vẫn phải kinh ngạc sau khi cắn một miếng.

Anh gần như chắc chắn rằng con mãng xà này đã ăn loại quả của Thiên Tài Địa Bảo trước đây, khiến cho nó trở nên không bình thường.

Vì vậy, thịt của nó cũng ngon không gì sánh được, các loại thịt như lợn, bò, cừu cũng không ngon bằng.

“Lâm Mộc, anh đừng có lừa tôi!” Trần Uyển Nhi bĩu môi.

Cô không tin những gì anh nói!

“Cô không tin thì nếm thử đi.” Lâm Mộc nói xong liền cắn thêm một miếng nữa.

Trần Uyển Nhi lén lút liếc nhìn anh, phát hiện miệng anh đầy dầu, dáng vẻ ăn nhìn rất ngon.

Mà cô từ đêm qua đến giờ còn chưa được ăn gì cả, bụng cồn cào vì đói.

“Lâm Mộc, vậy… Vậy thì cho tôi nếm thử một chút xem sao? Chỉ một chút thôi!” Trần Uyển Nhi không nhịn được nói.

Cái đói đã buộc cô phải đưa ra quyết định này.

“Được rồi, thử đi, cô sẽ không hối hận đâu.”

Lâm Mộc xé một miếng thịt lớn từ miếng thịt trong tay anh, đưa cho Trần Uyển Nhi.

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Nướng… nướng con mãng xà này sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.“Hỏi thừa, nếu không thì nướng cái gì nữa?” Lâm Mộc nói.Trần Uyển Nhi lập tức phản bác: “Đây là một con mãng xà đó, cho dù chết đói tôi cũng không ăn thịt nó!”Advertisement“Đại tiểu thư ơi, cô cũng không nhìn lại tình hình hiện tại một chút, còn có lựa chọn khác để cho cô ghét bỏ con mãng xà này sao?” Lâm Mộc nói không nên lời.Anh nói tiếp: "Tôi còn vốn định bắt mấy con bọ cạp và thằn lằn trong rừng, mang về nướng cho cô ăn, nhưng khi gặp được con mãng xà này thì không cần mấy con đó nữa."Trần Uyển Nhi nghe thấy mấy từ bọ cạp và thằn lằn đã không nhịn được mà rùng mình, có cần phải đến mức như vậy không!Lâm Mộc cũng không nói nhiều với cô nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào rừng rậm, bẻ thêm mấy nhánh cây, sau đó quay lại xiên thịt mãng xà, bắt đầu nướng ở trên lửa.Không mất nhiều thời gian, một lúc sau thịt đã bắt đầu chín, một mùi hương thoang thoảng bay lên.Sau khoảng hai mươi phút.“Nướng chín rồi, ăn đi.”Lâm Mộc đưa một xiên thịt lớn cho Trần Uyển Nhi."Tôi không ăn đâu! Tôi đã nói rồi, dù có chết đói tôi cũng sẽ không ăn!" Trần Uyển Nhi quay mặt sang nơi khác."Thật sự không ăn sao? Vậy thì tôi ăn!"Lâm Mộc nói xong liền bắt đầu ăn.“Ồ, miếng thịt này sao lại thơm ngon như vậy chứ!” Lâm Mộc vừa cắn một miếng liền cảm thấy kinh ngạc.Lâm Mộc cũng từng là thiếu gia nhà giàu có, anh đã từng ăn qua rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, khẩu vị nhất định cũng rất kén chọn.Hơn nữa thịt này lại không có gia vị gì, nhưng mà anh vẫn phải kinh ngạc sau khi cắn một miếng.Anh gần như chắc chắn rằng con mãng xà này đã ăn loại quả của Thiên Tài Địa Bảo trước đây, khiến cho nó trở nên không bình thường.Vì vậy, thịt của nó cũng ngon không gì sánh được, các loại thịt như lợn, bò, cừu cũng không ngon bằng.“Lâm Mộc, anh đừng có lừa tôi!” Trần Uyển Nhi bĩu môi.Cô không tin những gì anh nói!“Cô không tin thì nếm thử đi.” Lâm Mộc nói xong liền cắn thêm một miếng nữa.Trần Uyển Nhi lén lút liếc nhìn anh, phát hiện miệng anh đầy dầu, dáng vẻ ăn nhìn rất ngon.Mà cô từ đêm qua đến giờ còn chưa được ăn gì cả, bụng cồn cào vì đói.“Lâm Mộc, vậy… Vậy thì cho tôi nếm thử một chút xem sao? Chỉ một chút thôi!” Trần Uyển Nhi không nhịn được nói.Cái đói đã buộc cô phải đưa ra quyết định này.“Được rồi, thử đi, cô sẽ không hối hận đâu.”Lâm Mộc xé một miếng thịt lớn từ miếng thịt trong tay anh, đưa cho Trần Uyển Nhi.

Chương 412: 412: Cô Không Tin Những Gì Anh Nói!