Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 434: Lẽ nào chuyện này có liên quan đến tổ chức kia?
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Tôi... tôi còn biết Khô Lâu Hội do một tổ chức khác thành lập nên để phục vụ họ, nhưng cấp bậc của tôi không đủ cao để biết rõ tổ chức bên trên là gì!” Điền Văn Hạo run rẩy nói. “Còn gì nữa?” Lâm Mộc hỏi dồn. “Còn có... phòng làm việc của Khô Lâu Hội ở tầng trệt của gara, có một lối đi bí mật đi xuống.” Điền Văn Hạo thành khẩn nói. Advertisement“Còn gì nữa không?” Lâm Mộc hỏi tiếp. “Tôi... tôi không biết gì thêm nữa. Tôi ... tôi cũng không rõ tại sao phải ra tay giết anh!” Điền Văn Hạo cuống quýt nói. “Đưa tao xuống dưới!” Lâm Mộc nói. “Được ... được.” Điền Văn Hạo mau mắn đáp, sau đó đưa Lâm Mộc tới ga-ra, rồi mở một bộ phận máy móc ra. Một lối đi xuất hiện trước mắt. “Điền Văn Hạo, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi cho anh một phần thưởng, chính là cái chết nhẹ nhàng!” Lâm Mộc phất tay một cái g**t ch*t anh ta. Chính tay Điền Văn Hạo kích nổ du thuyền, cướp đi sinh mạng của bao người vô tội, Lâm Mộc hoàn toàn không có ý định buông tha cho anh ta. Sau đó Lâm Mộc đi xuống bên dưới. Mục đích của Lâm Mộc là phá tan phân hội của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang. Xuống đến tầng trệt, quả nhiên còn có người của Khô Lâu Hội. Lâm Mộc không thể nhân từ với tổ chức độc ác này, gặp kẻ nào anh dứt khoát diệt kẻ đó. Đám sát thủ chuyên nghiệp ở tầng trệt hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với tu sĩ lợi hại như Lâm Mộc. Lâm Mộc bước đến văn phòng của Phân Hội trưởng. Công tác bảo mật của bọn chúng quả nhiên vô cùng tốt, Lâm Mộc không tìm được bất cứ tư liệu gì có ích. Có điều, Lâm Mộc phát hiện được bản danh sách các thành viên của Phân Hội Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang. Trong đó có tên các thành viên của phân hội này. “Khâu Anh có phải thành viên của Khô Lâu Hội không nhỉ?” Lâm Mộc lập tức tìm kiếm, nhưng không tìm ra tên Khâu Anh trong bản danh sách này. Lâm Mộc cất bản danh sách đi rồi lập tức rời khỏi tầng trệt. Lâm Mộc châm một mồi lửa, sau khi cả ga-ra bốc cháy phừng phừng, Lâm Mộc mới lái xe rời đi. Chuyến đi này, anh đã làm rõ một vấn đề, chính Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ gây ra vụ nổ du thuyền. Nhưng anh vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa thông suốt, anh và Khô Lâu Hội không thù không oán, động cơ và mục đích giết anh của bọn họ là gì? Khi trước Điền Văn Hạo nói Khô Lâu Hội phục vụ một tổ chức khác. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến tổ chức kia? Còn Khâu Anh nữa, kích nổ con tàu do Khô Lâu Hội đứng sau sai khiến, hình như chẳng liên quan gì tới Khâu Anh, bà ta không phải thành viên của Khô Lâu Hội, Điền Văn Hạo cũng không quen biết bà ta.
“Tôi... tôi còn biết Khô Lâu Hội do một tổ chức khác thành lập nên để phục vụ họ, nhưng cấp bậc của tôi không đủ cao để biết rõ tổ chức bên trên là gì!” Điền Văn Hạo run rẩy nói.
“Còn gì nữa?” Lâm Mộc hỏi dồn.
“Còn có... phòng làm việc của Khô Lâu Hội ở tầng trệt của gara, có một lối đi bí mật đi xuống.” Điền Văn Hạo thành khẩn nói.
Advertisement
“Còn gì nữa không?” Lâm Mộc hỏi tiếp.
“Tôi... tôi không biết gì thêm nữa. Tôi ... tôi cũng không rõ tại sao phải ra tay giết anh!” Điền Văn Hạo cuống quýt nói.
“Đưa tao xuống dưới!” Lâm Mộc nói.
“Được ... được.” Điền Văn Hạo mau mắn đáp, sau đó đưa Lâm Mộc tới ga-ra, rồi mở một bộ phận máy móc ra.
Một lối đi xuất hiện trước mắt.
“Điền Văn Hạo, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi cho anh một phần thưởng, chính là cái chết nhẹ nhàng!” Lâm Mộc phất tay một cái g**t ch*t anh ta.
Chính tay Điền Văn Hạo kích nổ du thuyền, cướp đi sinh mạng của bao người vô tội, Lâm Mộc hoàn toàn không có ý định buông tha cho anh ta.
Sau đó Lâm Mộc đi xuống bên dưới. Mục đích của Lâm Mộc là phá tan phân hội của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang.
Xuống đến tầng trệt, quả nhiên còn có người của Khô Lâu Hội.
Lâm Mộc không thể nhân từ với tổ chức độc ác này, gặp kẻ nào anh dứt khoát diệt kẻ đó.
Đám sát thủ chuyên nghiệp ở tầng trệt hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với tu sĩ lợi hại như Lâm Mộc.
Lâm Mộc bước đến văn phòng của Phân Hội trưởng.
Công tác bảo mật của bọn chúng quả nhiên vô cùng tốt, Lâm Mộc không tìm được bất cứ tư liệu gì có ích.
Có điều, Lâm Mộc phát hiện được bản danh sách các thành viên của Phân Hội Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang.
Trong đó có tên các thành viên của phân hội này.
“Khâu Anh có phải thành viên của Khô Lâu Hội không nhỉ?” Lâm Mộc lập tức tìm kiếm, nhưng không tìm ra tên Khâu Anh trong bản danh sách này.
Lâm Mộc cất bản danh sách đi rồi lập tức rời khỏi tầng trệt.
Lâm Mộc châm một mồi lửa, sau khi cả ga-ra bốc cháy phừng phừng, Lâm Mộc mới lái xe rời đi.
Chuyến đi này, anh đã làm rõ một vấn đề, chính Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ gây ra vụ nổ du thuyền.
Nhưng anh vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa thông suốt, anh và Khô Lâu Hội không thù không oán, động cơ và mục đích giết anh của bọn họ là gì?
Khi trước Điền Văn Hạo nói Khô Lâu Hội phục vụ một tổ chức khác.
Lẽ nào chuyện này có liên quan đến tổ chức kia?
Còn Khâu Anh nữa, kích nổ con tàu do Khô Lâu Hội đứng sau sai khiến, hình như chẳng liên quan gì tới Khâu Anh, bà ta không phải thành viên của Khô Lâu Hội, Điền Văn Hạo cũng không quen biết bà ta.
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Tôi... tôi còn biết Khô Lâu Hội do một tổ chức khác thành lập nên để phục vụ họ, nhưng cấp bậc của tôi không đủ cao để biết rõ tổ chức bên trên là gì!” Điền Văn Hạo run rẩy nói. “Còn gì nữa?” Lâm Mộc hỏi dồn. “Còn có... phòng làm việc của Khô Lâu Hội ở tầng trệt của gara, có một lối đi bí mật đi xuống.” Điền Văn Hạo thành khẩn nói. Advertisement“Còn gì nữa không?” Lâm Mộc hỏi tiếp. “Tôi... tôi không biết gì thêm nữa. Tôi ... tôi cũng không rõ tại sao phải ra tay giết anh!” Điền Văn Hạo cuống quýt nói. “Đưa tao xuống dưới!” Lâm Mộc nói. “Được ... được.” Điền Văn Hạo mau mắn đáp, sau đó đưa Lâm Mộc tới ga-ra, rồi mở một bộ phận máy móc ra. Một lối đi xuất hiện trước mắt. “Điền Văn Hạo, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi cho anh một phần thưởng, chính là cái chết nhẹ nhàng!” Lâm Mộc phất tay một cái g**t ch*t anh ta. Chính tay Điền Văn Hạo kích nổ du thuyền, cướp đi sinh mạng của bao người vô tội, Lâm Mộc hoàn toàn không có ý định buông tha cho anh ta. Sau đó Lâm Mộc đi xuống bên dưới. Mục đích của Lâm Mộc là phá tan phân hội của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang. Xuống đến tầng trệt, quả nhiên còn có người của Khô Lâu Hội. Lâm Mộc không thể nhân từ với tổ chức độc ác này, gặp kẻ nào anh dứt khoát diệt kẻ đó. Đám sát thủ chuyên nghiệp ở tầng trệt hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với tu sĩ lợi hại như Lâm Mộc. Lâm Mộc bước đến văn phòng của Phân Hội trưởng. Công tác bảo mật của bọn chúng quả nhiên vô cùng tốt, Lâm Mộc không tìm được bất cứ tư liệu gì có ích. Có điều, Lâm Mộc phát hiện được bản danh sách các thành viên của Phân Hội Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang. Trong đó có tên các thành viên của phân hội này. “Khâu Anh có phải thành viên của Khô Lâu Hội không nhỉ?” Lâm Mộc lập tức tìm kiếm, nhưng không tìm ra tên Khâu Anh trong bản danh sách này. Lâm Mộc cất bản danh sách đi rồi lập tức rời khỏi tầng trệt. Lâm Mộc châm một mồi lửa, sau khi cả ga-ra bốc cháy phừng phừng, Lâm Mộc mới lái xe rời đi. Chuyến đi này, anh đã làm rõ một vấn đề, chính Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ gây ra vụ nổ du thuyền. Nhưng anh vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa thông suốt, anh và Khô Lâu Hội không thù không oán, động cơ và mục đích giết anh của bọn họ là gì? Khi trước Điền Văn Hạo nói Khô Lâu Hội phục vụ một tổ chức khác. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến tổ chức kia? Còn Khâu Anh nữa, kích nổ con tàu do Khô Lâu Hội đứng sau sai khiến, hình như chẳng liên quan gì tới Khâu Anh, bà ta không phải thành viên của Khô Lâu Hội, Điền Văn Hạo cũng không quen biết bà ta.