Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 437: Nơi này có một võ đài rất lớn.

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…  “Sao thế này?” Lâm Mộc thử bắn liên tiếp vài lần vẫn không được.   Tình huống gì đây? Kiểm tra không thành công?   Lẽ nào khẩu súng này còn nhận chủ nhân?  Advertisement Nghiên cứu mãi mà không tìm tòi ra điều gì, Lâm Mộc cất khẩu súng vào túi trữ vật.   Nhưng chuyện này khiến lòng anh không khỏi chấn động. Một khẩu súng mà có thể bạo phát ra uy lực kinh người dường ấy? Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của anh.    Lâm Mộc sực nhớ ra những lời Sư phụ từng nói, khoa học kỹ thuật, pháp thuật gì gì đó.   Trong một trăm năm nay, quả thực khoa học kỹ thuật đã từng bước lớn mạnh vượt bậc.   Sự sa sút của Tu Hành Giả, chẳng những có liên quan đến thời đại Mạt Pháp, mà còn ảnh hưởng bởi sự tiến bộ chóng mặt của khoa học công nghệ.   Thông thường khi đối mặt với các vũ khí của thế giới hiện đại, Tu Hành Giả đều khó lòng chống chọi.   Cứ nhìn Lâm Mộc là hay, ở thời đại Mạt Pháp này, Lâm Mộc chẳng dễ gì mới đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ.   Lần du thuyền bị nổ trước đó, xém chút nữa anh đã bỏ mạng.   Đổi lại là một tu sĩ khác, khổ tâm tu luyện mấy chục năm mới  lên được Linh Ý Cảnh, nhưng người khác chỉ châm nổ hoặc dùng vũ khí hiện đại đã có thể tiêu diệt người đó trong tích tắc, hỏi sao lòng Lâm Mộc  không hoang mang cho được.   Hơn nữa, vũ khí này có thể chế tạo theo lô với số lượng lớn, còn số lượng Tu Hành Giả tu luyện thành công thì không nhiều.   Thời đại trước đây, vũ khí lạnh chẳng thể uy h**p Tu Hành Giả, cho nên có thể thấy được tác dụng của việc khổ công tu luyện mấy chục năm của tu sĩ.   Thời đại vũ khí nóng bây giờ, các loại vũ khí này dễ dàng uy h**p tới Tu Hành Giả, thêm vào đó, tài nguyên ngày càng hiếm hoi, việc tu luyện đương nhiên mỗi lúc một mai một rồi.   Lâm Mộc sinh ra trong thời đại Mạt Pháp, tất phải cân nhắc suy nghĩ vấn đề này, nhất là khi loại vũ khí này xuất hiện trước mặt anh.   ...   Những ngày tiếp theo trời yên biển lặng.   Lâm Mộc hỏi nhà họ Lâm tình hình theo dõi Khâu Anh thế nào. Thông tin nhận được là, Khâu Anh mỗi ngày đều bộn bề công việc, không có hành động gì đặc biệt.   Thời gian trôi qua nhanh chóng, loáng cái đã tới ngày giao đấu với Tiên Hạc Võ Quán.   Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang.   Nơi này có một võ đài rất lớn.   Trận giao đấu hôm nay thu hút rất nhiều Võ Quán tới xem, ngoài ra còn có một số người tới hóng hớt kịch vui!   Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đã có mặt ờ đây.  Ông cụ đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi với dáng vẻ của một cao nhân. 

 “Sao thế này?” Lâm Mộc thử bắn liên tiếp vài lần vẫn không được.  

 

Tình huống gì đây? Kiểm tra không thành công?  

 

Lẽ nào khẩu súng này còn nhận chủ nhân?  

Advertisement

 

Nghiên cứu mãi mà không tìm tòi ra điều gì, Lâm Mộc cất khẩu súng vào túi trữ vật.  

 

Nhưng chuyện này khiến lòng anh không khỏi chấn động. Một khẩu súng mà có thể bạo phát ra uy lực kinh người dường ấy? Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của anh.   

 

Lâm Mộc sực nhớ ra những lời Sư phụ từng nói, khoa học kỹ thuật, pháp thuật gì gì đó.  

 

Trong một trăm năm nay, quả thực khoa học kỹ thuật đã từng bước lớn mạnh vượt bậc.  

 

Sự sa sút của Tu Hành Giả, chẳng những có liên quan đến thời đại Mạt Pháp, mà còn ảnh hưởng bởi sự tiến bộ chóng mặt của khoa học công nghệ.  

 

Thông thường khi đối mặt với các vũ khí của thế giới hiện đại, Tu Hành Giả đều khó lòng chống chọi.  

 

Cứ nhìn Lâm Mộc là hay, ở thời đại Mạt Pháp này, Lâm Mộc chẳng dễ gì mới đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ.  

 

Lần du thuyền bị nổ trước đó, xém chút nữa anh đã bỏ mạng.  

 

Đổi lại là một tu sĩ khác, khổ tâm tu luyện mấy chục năm mới  lên được Linh Ý Cảnh, nhưng người khác chỉ châm nổ hoặc dùng vũ khí hiện đại đã có thể tiêu diệt người đó trong tích tắc, hỏi sao lòng Lâm Mộc  không hoang mang cho được.  

 

Hơn nữa, vũ khí này có thể chế tạo theo lô với số lượng lớn, còn số lượng Tu Hành Giả tu luyện thành công thì không nhiều.  

 

Thời đại trước đây, vũ khí lạnh chẳng thể uy h**p Tu Hành Giả, cho nên có thể thấy được tác dụng của việc khổ công tu luyện mấy chục năm của tu sĩ.  

 

Thời đại vũ khí nóng bây giờ, các loại vũ khí này dễ dàng uy h**p tới Tu Hành Giả, thêm vào đó, tài nguyên ngày càng hiếm hoi, việc tu luyện đương nhiên mỗi lúc một mai một rồi.  

 

Lâm Mộc sinh ra trong thời đại Mạt Pháp, tất phải cân nhắc suy nghĩ vấn đề này, nhất là khi loại vũ khí này xuất hiện trước mặt anh.  

 

...  

 

Những ngày tiếp theo trời yên biển lặng.  

 

Lâm Mộc hỏi nhà họ Lâm tình hình theo dõi Khâu Anh thế nào. Thông tin nhận được là, Khâu Anh mỗi ngày đều bộn bề công việc, không có hành động gì đặc biệt.  

 

Thời gian trôi qua nhanh chóng, loáng cái đã tới ngày giao đấu với Tiên Hạc Võ Quán.  

 

Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang.  

 

Nơi này có một võ đài rất lớn.  

 

Trận giao đấu hôm nay thu hút rất nhiều Võ Quán tới xem, ngoài ra còn có một số người tới hóng hớt kịch vui!  

 

Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đã có mặt ờ đây.  

Ông cụ đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi với dáng vẻ của một cao nhân. 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…  “Sao thế này?” Lâm Mộc thử bắn liên tiếp vài lần vẫn không được.   Tình huống gì đây? Kiểm tra không thành công?   Lẽ nào khẩu súng này còn nhận chủ nhân?  Advertisement Nghiên cứu mãi mà không tìm tòi ra điều gì, Lâm Mộc cất khẩu súng vào túi trữ vật.   Nhưng chuyện này khiến lòng anh không khỏi chấn động. Một khẩu súng mà có thể bạo phát ra uy lực kinh người dường ấy? Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của anh.    Lâm Mộc sực nhớ ra những lời Sư phụ từng nói, khoa học kỹ thuật, pháp thuật gì gì đó.   Trong một trăm năm nay, quả thực khoa học kỹ thuật đã từng bước lớn mạnh vượt bậc.   Sự sa sút của Tu Hành Giả, chẳng những có liên quan đến thời đại Mạt Pháp, mà còn ảnh hưởng bởi sự tiến bộ chóng mặt của khoa học công nghệ.   Thông thường khi đối mặt với các vũ khí của thế giới hiện đại, Tu Hành Giả đều khó lòng chống chọi.   Cứ nhìn Lâm Mộc là hay, ở thời đại Mạt Pháp này, Lâm Mộc chẳng dễ gì mới đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ.   Lần du thuyền bị nổ trước đó, xém chút nữa anh đã bỏ mạng.   Đổi lại là một tu sĩ khác, khổ tâm tu luyện mấy chục năm mới  lên được Linh Ý Cảnh, nhưng người khác chỉ châm nổ hoặc dùng vũ khí hiện đại đã có thể tiêu diệt người đó trong tích tắc, hỏi sao lòng Lâm Mộc  không hoang mang cho được.   Hơn nữa, vũ khí này có thể chế tạo theo lô với số lượng lớn, còn số lượng Tu Hành Giả tu luyện thành công thì không nhiều.   Thời đại trước đây, vũ khí lạnh chẳng thể uy h**p Tu Hành Giả, cho nên có thể thấy được tác dụng của việc khổ công tu luyện mấy chục năm của tu sĩ.   Thời đại vũ khí nóng bây giờ, các loại vũ khí này dễ dàng uy h**p tới Tu Hành Giả, thêm vào đó, tài nguyên ngày càng hiếm hoi, việc tu luyện đương nhiên mỗi lúc một mai một rồi.   Lâm Mộc sinh ra trong thời đại Mạt Pháp, tất phải cân nhắc suy nghĩ vấn đề này, nhất là khi loại vũ khí này xuất hiện trước mặt anh.   ...   Những ngày tiếp theo trời yên biển lặng.   Lâm Mộc hỏi nhà họ Lâm tình hình theo dõi Khâu Anh thế nào. Thông tin nhận được là, Khâu Anh mỗi ngày đều bộn bề công việc, không có hành động gì đặc biệt.   Thời gian trôi qua nhanh chóng, loáng cái đã tới ngày giao đấu với Tiên Hạc Võ Quán.   Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang.   Nơi này có một võ đài rất lớn.   Trận giao đấu hôm nay thu hút rất nhiều Võ Quán tới xem, ngoài ra còn có một số người tới hóng hớt kịch vui!   Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đã có mặt ờ đây.  Ông cụ đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi với dáng vẻ của một cao nhân. 

Chương 437: Nơi này có một võ đài rất lớn.