Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 448: Tất cả mọi người đều không cam lòng.

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…  Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng cảm thấy đây là một con số khổng lồ, cô không biết yêu cầu của Lâm Mộc trên võ đài khi nãy là thật hay đùa nữa.   “Cô cảm thấy, tôi sẽ lấy chuyện này để đùa giỡn với Tiên Hạc võ quán sao? Thân Giang là vùng đất giàu có, quý tộc mà, với bọn họ năm mươi tỷ không được xem là nhiều đâu.” – Lâm Mộc cười nói.   Anh nói tiếp: “Tiên Hạc võ quán luôn nhận mình là thượng đẳng, tôi muốn bọn họ phải trả giá thật lớn vì sự kiêu ngạo của mình! Ai bảo bọn họ cứ mãi ghi thù vụ đấu giá, suốt ngày tìm cách đối phó tôi còn bảo nhất định sẽ khiến tôi sáng mắt!”   AdvertisementLần trước bọn họ tìm tới nhà, sau khi Lâm Mộc đập cho một trận đã cảnh cáo bọn họ rồi, chính bọn họ để ngoài tai, vẫn cho mình hơn người,…Lâm Mộc thật sự hết cách, chính bọn họ ép anh phải ra tay tàn nhẫn như vậy.   “Tiên Hạc võ quán thật sự sẽ ngoan ngoãn gom góp năm mươi tỷ chứ? Có khi nào sau đó bọn họ sẽ trở mặt, giở trò xấu xa gì không?”   “Chơi chiêu à?”   Lâm Mộc cười, lắc đầu: “Nếu vậy thì năm mươi tỷ không đủ để giải quyết yên ấm chuyện này đâu, hy vọng bọn họ đủ khôn để hiểu được điều này.”   Những ngày sau đó, Lâm Mộc chỉ ngồi chờ đến ngày hẹn để đếm tiền thôi.     ...   Sau khi mọi người trong Tiên Hạc võ quán đã trở lại võ quán.   “Quán chủ, tên đó đòi năm mươi tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”   Tất cả thành viên cao cấp của Tiên Hạc võ quán đều tụ tập trước mặt của quán chủ.   Tiên Hạc võ quán của bọn họ là tồn tại mạnh nhất ở Thân Giang, cũng đã kết thân với nhiều gia tộc quyền thế, bọn họ còn bí mật thực hiện một số giao dịch nữa, đúng là cũng khá giàu có.   Quán chủ đúng thật là đã tích góp được rất nhiều tiền trong nhiều năm qua.   Nhưng năm mươi tỷ cũng đủ tiêu sạch tiền tiết kiệm của ông ta, thậm chí có thể còn phải vay thêm một khoản nữa.   Dương Kiện nhịn không được liền nói: “Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao anh ta lại không cảm thấy đau lòng khi tiêu nhiều tiền rồi.”   Lâm Mộc đã nói với anh ta vài lần rằng cách kiếm tiền của anh khác với bọn họ, hiện tại thì Dương Kiện mới hoàn toàn hiểu được điều này.   Im lặng một hồi, quán chủ của Tiên Hạc võ quán mới thốt ra hai chữ: "Đưa tiền!"   “Đưa tiền sao?”   “Nếu như Tiên Hạc võ quán chúng ta đưa tiền cho Lâm Mộc, vậy chính là đã chịu thỏa hiệp với cậu ta rồi.”   “Nếu chúng ta cứ cúi đầu trước cậu ta như vậy thì sau này chỗ đứng ở Thân Giang của chúng ta sẽ như thế nào?”   Tất cả mọi người đều không cam lòng.   "Tôi cũng có muốn như thế đâu? Nhưng ai trong các người có thể là đối thủ của cậu ta đây?" Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhìn mọi người với sắc mặt khó coi.   Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.   “Hãy đi gom tiền đi.” Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhắm mắt lại.   Đối với ông ta mà nói, chính ông ta cũng đã bị đánh bại, còn phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, ông ta cũng không cam lòng. 

 Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng cảm thấy đây là một con số khổng lồ, cô không biết yêu cầu của Lâm Mộc trên võ đài khi nãy là thật hay đùa nữa.  

 

“Cô cảm thấy, tôi sẽ lấy chuyện này để đùa giỡn với Tiên Hạc võ quán sao? Thân Giang là vùng đất giàu có, quý tộc mà, với bọn họ năm mươi tỷ không được xem là nhiều đâu.” – Lâm Mộc cười nói.  

 

Anh nói tiếp: “Tiên Hạc võ quán luôn nhận mình là thượng đẳng, tôi muốn bọn họ phải trả giá thật lớn vì sự kiêu ngạo của mình! Ai bảo bọn họ cứ mãi ghi thù vụ đấu giá, suốt ngày tìm cách đối phó tôi còn bảo nhất định sẽ khiến tôi sáng mắt!”  

 

Advertisement

Lần trước bọn họ tìm tới nhà, sau khi Lâm Mộc đập cho một trận đã cảnh cáo bọn họ rồi, chính bọn họ để ngoài tai, vẫn cho mình hơn người,…Lâm Mộc thật sự hết cách, chính bọn họ ép anh phải ra tay tàn nhẫn như vậy.  

 

“Tiên Hạc võ quán thật sự sẽ ngoan ngoãn gom góp năm mươi tỷ chứ? Có khi nào sau đó bọn họ sẽ trở mặt, giở trò xấu xa gì không?”  

 

“Chơi chiêu à?”  

 

Lâm Mộc cười, lắc đầu: “Nếu vậy thì năm mươi tỷ không đủ để giải quyết yên ấm chuyện này đâu, hy vọng bọn họ đủ khôn để hiểu được điều này.”  

 

Những ngày sau đó, Lâm Mộc chỉ ngồi chờ đến ngày hẹn để đếm tiền thôi.  

 

 

 

...  

 

Sau khi mọi người trong Tiên Hạc võ quán đã trở lại võ quán.  

 

“Quán chủ, tên đó đòi năm mươi tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”  

 

Tất cả thành viên cao cấp của Tiên Hạc võ quán đều tụ tập trước mặt của quán chủ.  

 

Tiên Hạc võ quán của bọn họ là tồn tại mạnh nhất ở Thân Giang, cũng đã kết thân với nhiều gia tộc quyền thế, bọn họ còn bí mật thực hiện một số giao dịch nữa, đúng là cũng khá giàu có.  

 

Quán chủ đúng thật là đã tích góp được rất nhiều tiền trong nhiều năm qua.  

 

Nhưng năm mươi tỷ cũng đủ tiêu sạch tiền tiết kiệm của ông ta, thậm chí có thể còn phải vay thêm một khoản nữa.  

 

Dương Kiện nhịn không được liền nói: “Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao anh ta lại không cảm thấy đau lòng khi tiêu nhiều tiền rồi.”  

 

Lâm Mộc đã nói với anh ta vài lần rằng cách kiếm tiền của anh khác với bọn họ, hiện tại thì Dương Kiện mới hoàn toàn hiểu được điều này.  

 

Im lặng một hồi, quán chủ của Tiên Hạc võ quán mới thốt ra hai chữ: "Đưa tiền!"  

 

“Đưa tiền sao?”  

 

“Nếu như Tiên Hạc võ quán chúng ta đưa tiền cho Lâm Mộc, vậy chính là đã chịu thỏa hiệp với cậu ta rồi.”  

 

“Nếu chúng ta cứ cúi đầu trước cậu ta như vậy thì sau này chỗ đứng ở Thân Giang của chúng ta sẽ như thế nào?”  

 

Tất cả mọi người đều không cam lòng.  

 

"Tôi cũng có muốn như thế đâu? Nhưng ai trong các người có thể là đối thủ của cậu ta đây?" Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhìn mọi người với sắc mặt khó coi.  

 

Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.  

 

“Hãy đi gom tiền đi.” Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhắm mắt lại.   

Đối với ông ta mà nói, chính ông ta cũng đã bị đánh bại, còn phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, ông ta cũng không cam lòng. 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…  Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng cảm thấy đây là một con số khổng lồ, cô không biết yêu cầu của Lâm Mộc trên võ đài khi nãy là thật hay đùa nữa.   “Cô cảm thấy, tôi sẽ lấy chuyện này để đùa giỡn với Tiên Hạc võ quán sao? Thân Giang là vùng đất giàu có, quý tộc mà, với bọn họ năm mươi tỷ không được xem là nhiều đâu.” – Lâm Mộc cười nói.   Anh nói tiếp: “Tiên Hạc võ quán luôn nhận mình là thượng đẳng, tôi muốn bọn họ phải trả giá thật lớn vì sự kiêu ngạo của mình! Ai bảo bọn họ cứ mãi ghi thù vụ đấu giá, suốt ngày tìm cách đối phó tôi còn bảo nhất định sẽ khiến tôi sáng mắt!”   AdvertisementLần trước bọn họ tìm tới nhà, sau khi Lâm Mộc đập cho một trận đã cảnh cáo bọn họ rồi, chính bọn họ để ngoài tai, vẫn cho mình hơn người,…Lâm Mộc thật sự hết cách, chính bọn họ ép anh phải ra tay tàn nhẫn như vậy.   “Tiên Hạc võ quán thật sự sẽ ngoan ngoãn gom góp năm mươi tỷ chứ? Có khi nào sau đó bọn họ sẽ trở mặt, giở trò xấu xa gì không?”   “Chơi chiêu à?”   Lâm Mộc cười, lắc đầu: “Nếu vậy thì năm mươi tỷ không đủ để giải quyết yên ấm chuyện này đâu, hy vọng bọn họ đủ khôn để hiểu được điều này.”   Những ngày sau đó, Lâm Mộc chỉ ngồi chờ đến ngày hẹn để đếm tiền thôi.     ...   Sau khi mọi người trong Tiên Hạc võ quán đã trở lại võ quán.   “Quán chủ, tên đó đòi năm mươi tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”   Tất cả thành viên cao cấp của Tiên Hạc võ quán đều tụ tập trước mặt của quán chủ.   Tiên Hạc võ quán của bọn họ là tồn tại mạnh nhất ở Thân Giang, cũng đã kết thân với nhiều gia tộc quyền thế, bọn họ còn bí mật thực hiện một số giao dịch nữa, đúng là cũng khá giàu có.   Quán chủ đúng thật là đã tích góp được rất nhiều tiền trong nhiều năm qua.   Nhưng năm mươi tỷ cũng đủ tiêu sạch tiền tiết kiệm của ông ta, thậm chí có thể còn phải vay thêm một khoản nữa.   Dương Kiện nhịn không được liền nói: “Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao anh ta lại không cảm thấy đau lòng khi tiêu nhiều tiền rồi.”   Lâm Mộc đã nói với anh ta vài lần rằng cách kiếm tiền của anh khác với bọn họ, hiện tại thì Dương Kiện mới hoàn toàn hiểu được điều này.   Im lặng một hồi, quán chủ của Tiên Hạc võ quán mới thốt ra hai chữ: "Đưa tiền!"   “Đưa tiền sao?”   “Nếu như Tiên Hạc võ quán chúng ta đưa tiền cho Lâm Mộc, vậy chính là đã chịu thỏa hiệp với cậu ta rồi.”   “Nếu chúng ta cứ cúi đầu trước cậu ta như vậy thì sau này chỗ đứng ở Thân Giang của chúng ta sẽ như thế nào?”   Tất cả mọi người đều không cam lòng.   "Tôi cũng có muốn như thế đâu? Nhưng ai trong các người có thể là đối thủ của cậu ta đây?" Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhìn mọi người với sắc mặt khó coi.   Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.   “Hãy đi gom tiền đi.” Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhắm mắt lại.   Đối với ông ta mà nói, chính ông ta cũng đã bị đánh bại, còn phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, ông ta cũng không cam lòng. 

Chương 448: Tất cả mọi người đều không cam lòng.