Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 461: Lâm Mộc có tới vì cô không?

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Nhưng Lâm Mộc nên biết lên núi là phải chết, cho dù có quan hệ gì với người phụ nữ này thì cậu ta sẽ sẵn sàng chết vì cô ta sao?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.   Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái bất lực nói: "Chưởng môn, người nhà của cậu ta đang ở nhà của Lão Trần ở Kim Châu, nên chúng ta không thể bắt người nhà của cậu ta đi, cho nên chúng ta chỉ có thể thử cách này thôi."   "Dù đến cuối cùng Lâm Mộc không đến, chúng ta g**t ch*t Thẩm Tịch Dương, cũng coi như đã trả thù được cậu ta, cũng coi như được lợi rồi."  Advertisement Chưởng môn Tuyết Sơn Phái gật đầu.   Bây giờ đúng là họ không còn cách nào tốt hơn, đây cũng là cách duy nhất.   Sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ, cuối cùng Thẩm Tịch Dương cũng hiểu tại sao họ lại bắt cóc mình.   Chính là để đối phó với Lâm Mộc!   “Các người..các người đang bắt có đấy, đây là phạm pháp!” Thẩm Tịch Dương cắn môi hét lên, sắc mặt cô tái nhợt.   Cô không ngờ rằng những người này thật sự muốn dùng mình làm mồi nhử để giết Lâm Mộc!   “Hừ, cô tỉnh lại đi, những lời này không làm cho chúng tôi sợ hãi được đâu.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chế nhạo.   Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.   Ông ta nhìn Thẩm Tịch Dương hỏi: "Cô Thẩm Tịch Dương, tôi muốn hỏi cô, cô cảm thấy có bao nhiêu phần trăm rằng Lâm Mộc sẽ tới cứu cô vậy?"   Thẩm Tịch Dương giật mình.   Tuy rằng cô không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng cô cũng có thể nhận ra nếu như Lâm Mộc tới, ở đây có nhiều người như vậy thì anh nhất định sẽ không đấu lại được.   Lâm Mộc có tới vì cô không?   Cô rất mong đợi, nhưng cô không muốn Lâm Mộc phải chết.   Tâm trạng của cô rất phức tạp, Lâm Mộc tới, cho thấy anh vẫn để cô ở trong lòng, nhưng như vậy anh sẽ gặp rắc rối lớn.   Nếu Lâm Mộc không tới, thì anh nhất định sẽ an toàn, nhưng điều này cũng có nghĩa là trong lòng anh cô không quá quan trọng..   Chưởng môn Tuyết Sơn Phái xua tay: "Đại trưởng lão, trông chừng cô ta cho cẩn thận, cho cô ta cái gì đó giữ ấm để trong vòng ba ngày cô ta sẽ không bị chết cóng."   “Vâng.” đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nên đi.   Trong ba ngày này, chưởng môn Tuyết Sơn Phái sẽ ngồi đây đợi.   Sáng sớm ngày hôm sau.   Một tên đệ tử vội vàng bước vào trong điện.  "Chưởng môn! Ở cửa núi có người muốn gặp, người kia tự xưng là Lâm Mộc!" đệ tử Thủ Sơn báo cáo. 

“Nhưng Lâm Mộc nên biết lên núi là phải chết, cho dù có quan hệ gì với người phụ nữ này thì cậu ta sẽ sẵn sàng chết vì cô ta sao?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.  

 

Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái bất lực nói: "Chưởng môn, người nhà của cậu ta đang ở nhà của Lão Trần ở Kim Châu, nên chúng ta không thể bắt người nhà của cậu ta đi, cho nên chúng ta chỉ có thể thử cách này thôi."  

 

"Dù đến cuối cùng Lâm Mộc không đến, chúng ta g**t ch*t Thẩm Tịch Dương, cũng coi như đã trả thù được cậu ta, cũng coi như được lợi rồi."  

Advertisement

 

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái gật đầu.  

 

Bây giờ đúng là họ không còn cách nào tốt hơn, đây cũng là cách duy nhất.  

 

Sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ, cuối cùng Thẩm Tịch Dương cũng hiểu tại sao họ lại bắt cóc mình.  

 

Chính là để đối phó với Lâm Mộc!  

 

“Các người..các người đang bắt có đấy, đây là phạm pháp!” Thẩm Tịch Dương cắn môi hét lên, sắc mặt cô tái nhợt.  

 

Cô không ngờ rằng những người này thật sự muốn dùng mình làm mồi nhử để giết Lâm Mộc!  

 

“Hừ, cô tỉnh lại đi, những lời này không làm cho chúng tôi sợ hãi được đâu.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chế nhạo.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Ông ta nhìn Thẩm Tịch Dương hỏi: "Cô Thẩm Tịch Dương, tôi muốn hỏi cô, cô cảm thấy có bao nhiêu phần trăm rằng Lâm Mộc sẽ tới cứu cô vậy?"  

 

Thẩm Tịch Dương giật mình.  

 

Tuy rằng cô không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng cô cũng có thể nhận ra nếu như Lâm Mộc tới, ở đây có nhiều người như vậy thì anh nhất định sẽ không đấu lại được.  

 

Lâm Mộc có tới vì cô không?  

 

Cô rất mong đợi, nhưng cô không muốn Lâm Mộc phải chết.  

 

Tâm trạng của cô rất phức tạp, Lâm Mộc tới, cho thấy anh vẫn để cô ở trong lòng, nhưng như vậy anh sẽ gặp rắc rối lớn.  

 

Nếu Lâm Mộc không tới, thì anh nhất định sẽ an toàn, nhưng điều này cũng có nghĩa là trong lòng anh cô không quá quan trọng..  

 

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái xua tay: "Đại trưởng lão, trông chừng cô ta cho cẩn thận, cho cô ta cái gì đó giữ ấm để trong vòng ba ngày cô ta sẽ không bị chết cóng."  

 

“Vâng.” đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nên đi.  

 

Trong ba ngày này, chưởng môn Tuyết Sơn Phái sẽ ngồi đây đợi.  

 

Sáng sớm ngày hôm sau.  

 

Một tên đệ tử vội vàng bước vào trong điện.  

"Chưởng môn! Ở cửa núi có người muốn gặp, người kia tự xưng là Lâm Mộc!" đệ tử Thủ Sơn báo cáo. 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Nhưng Lâm Mộc nên biết lên núi là phải chết, cho dù có quan hệ gì với người phụ nữ này thì cậu ta sẽ sẵn sàng chết vì cô ta sao?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.   Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái bất lực nói: "Chưởng môn, người nhà của cậu ta đang ở nhà của Lão Trần ở Kim Châu, nên chúng ta không thể bắt người nhà của cậu ta đi, cho nên chúng ta chỉ có thể thử cách này thôi."   "Dù đến cuối cùng Lâm Mộc không đến, chúng ta g**t ch*t Thẩm Tịch Dương, cũng coi như đã trả thù được cậu ta, cũng coi như được lợi rồi."  Advertisement Chưởng môn Tuyết Sơn Phái gật đầu.   Bây giờ đúng là họ không còn cách nào tốt hơn, đây cũng là cách duy nhất.   Sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ, cuối cùng Thẩm Tịch Dương cũng hiểu tại sao họ lại bắt cóc mình.   Chính là để đối phó với Lâm Mộc!   “Các người..các người đang bắt có đấy, đây là phạm pháp!” Thẩm Tịch Dương cắn môi hét lên, sắc mặt cô tái nhợt.   Cô không ngờ rằng những người này thật sự muốn dùng mình làm mồi nhử để giết Lâm Mộc!   “Hừ, cô tỉnh lại đi, những lời này không làm cho chúng tôi sợ hãi được đâu.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chế nhạo.   Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.   Ông ta nhìn Thẩm Tịch Dương hỏi: "Cô Thẩm Tịch Dương, tôi muốn hỏi cô, cô cảm thấy có bao nhiêu phần trăm rằng Lâm Mộc sẽ tới cứu cô vậy?"   Thẩm Tịch Dương giật mình.   Tuy rằng cô không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng cô cũng có thể nhận ra nếu như Lâm Mộc tới, ở đây có nhiều người như vậy thì anh nhất định sẽ không đấu lại được.   Lâm Mộc có tới vì cô không?   Cô rất mong đợi, nhưng cô không muốn Lâm Mộc phải chết.   Tâm trạng của cô rất phức tạp, Lâm Mộc tới, cho thấy anh vẫn để cô ở trong lòng, nhưng như vậy anh sẽ gặp rắc rối lớn.   Nếu Lâm Mộc không tới, thì anh nhất định sẽ an toàn, nhưng điều này cũng có nghĩa là trong lòng anh cô không quá quan trọng..   Chưởng môn Tuyết Sơn Phái xua tay: "Đại trưởng lão, trông chừng cô ta cho cẩn thận, cho cô ta cái gì đó giữ ấm để trong vòng ba ngày cô ta sẽ không bị chết cóng."   “Vâng.” đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nên đi.   Trong ba ngày này, chưởng môn Tuyết Sơn Phái sẽ ngồi đây đợi.   Sáng sớm ngày hôm sau.   Một tên đệ tử vội vàng bước vào trong điện.  "Chưởng môn! Ở cửa núi có người muốn gặp, người kia tự xưng là Lâm Mộc!" đệ tử Thủ Sơn báo cáo. 

Chương 461: Lâm Mộc có tới vì cô không?