Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 482: Nhưng chẳng lẽ anh phải từ bỏ thế chủ động sao?
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Xóa bỏ sao? Chà, cậu đừng hòng!" Chung Hào giễu cợt: "Nếu cậu có gan thì cứ giết tôi đi, tôi cá là cậu không dám! Chung Hào tôi đã đến mức này rồi thì tôi cũng không sợ gì cả!" Lâm Mộc nheo mắt lại. AdvertisementLúc trước Lâm Mộc dùng phương thức này đối phó với mấy ông chủ trong giới kinh doanh kia thì đối phương đều sẽ sợ cúi đầu. Nhưng Lâm Mộc không ngờ Chung Hạo lại cứng rắn như vậy. Anh đã ra tay thể hiện thủ đoạn tàn nhẫn của mình, thế nhưng ông ta vẫn có thể có thái độ cương quyết như vậy. Nếu anh thật sự ra tay với Chung Hào này thì sẽ xảy ra chuyện gì? Lâm Mộc cũng biết rất rõ sẽ có hệ lụy như thế nào. Ở Thân Giang Lâm Mộc không có thực lực đủ mạnh để dựa vào, hơn nữa thân phận cũng khác thường, nên nếu thật sự g**t ch*t ông ta, đúng là sẽ gây ra phiền phức lớn. Lúc trước anh đối phó với nhà họ Tôn ở Giang Nam là bởi vì mối thù máu mủ với nhà họ Tôn, do vậy Lâm Mộc mới có thể liều mạng báo thù. Nhưng Chung Hào thì khác, nếu Lâm Mộc vì giết ông ta mà chọc phải một cái lỗ lớn thì không đáng. Dù sao hiện tại cũng là một xã hội pháp quyền, võ lực cũng không thể lớn đến mức vượt qua được địa vị của 'pháp luật'. " Chung Hào tôi cũng có thể lùi lại một bước. Nếu cậu giao ngón tay của con gái tôi ra và tự lấy đi một ngón tay của mình thì tôi có thể tha thứ cho cậu! Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Chung Hào tôi rồi đấy!" Lâm Mộc thầm nghĩ, Chung Hào này quả nhiên là một lão đại xảo quyệt. Dưới tình thế hiện tại, ông ta vẫn muốn chuyển từ thế bị động sang chủ động! Một thương nhân trước uy h**p của cường giả vẫn có thể làm được điều này thì đúng là người không đơn giản. Nhưng chẳng lẽ anh phải từ bỏ thế chủ động sao? Bây giờ không phải là một cuộc tranh giành vũ lực, mà là một trò chơi tâm lý! "Tiếc quá, ngón tay của con gái ông đã sớm bị tôi hủy lúc ở Đại Học Phục Hưng rồi." Lâm Mộc không lộ ra vẻ nhu nhược chút nào: "Tôi vốn là Linh Ý Cảnh, tôi luôn làm việc có quy tắc, tôi đã nói lấy một ngón tay của cô ta làm hình phạt thì tôi nhất định sẽ làm được! Bắt tôi tự lấy một ngón tay của mình thì càng không thể!" "Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là làm theo những gì tôi vừa nói, hoặc là, tôi giết ông, sau đó chạy trốn!" "Nếu ta chạy trốn, tôi cũng không nhất định phải chết, nhưng hôm nay ông nhất định phải chết, ông nghĩ sao?" Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. "Ông chọn đi!" Lâm Mộc chủ động lùi về phía sau, cho ông ta lựa chọn một trong hai cách mà anh đưa ra! "Cậu ..." sắc mặt Chung Hào hơi thay đổi. "Hiện tại tôi chỉ cho ông mười giây, sau mười giây, nếu ông không có lựa chọn, tôi cũng sẽ ra tay!"
"Xóa bỏ sao? Chà, cậu đừng hòng!"
Chung Hào giễu cợt: "Nếu cậu có gan thì cứ giết tôi đi, tôi cá là cậu không dám! Chung Hào tôi đã đến mức này rồi thì tôi cũng không sợ gì cả!"
Lâm Mộc nheo mắt lại.
Advertisement
Lúc trước Lâm Mộc dùng phương thức này đối phó với mấy ông chủ trong giới kinh doanh kia thì đối phương đều sẽ sợ cúi đầu.
Nhưng Lâm Mộc không ngờ Chung Hạo lại cứng rắn như vậy.
Anh đã ra tay thể hiện thủ đoạn tàn nhẫn của mình, thế nhưng ông ta vẫn có thể có thái độ cương quyết như vậy.
Nếu anh thật sự ra tay với Chung Hào này thì sẽ xảy ra chuyện gì? Lâm Mộc cũng biết rất rõ sẽ có hệ lụy như thế nào.
Ở Thân Giang Lâm Mộc không có thực lực đủ mạnh để dựa vào, hơn nữa thân phận cũng khác thường, nên nếu thật sự g**t ch*t ông ta, đúng là sẽ gây ra phiền phức lớn.
Lúc trước anh đối phó với nhà họ Tôn ở Giang Nam là bởi vì mối thù máu mủ với nhà họ Tôn, do vậy Lâm Mộc mới có thể liều mạng báo thù.
Nhưng Chung Hào thì khác, nếu Lâm Mộc vì giết ông ta mà chọc phải một cái lỗ lớn thì không đáng.
Dù sao hiện tại cũng là một xã hội pháp quyền, võ lực cũng không thể lớn đến mức vượt qua được địa vị của 'pháp luật'.
" Chung Hào tôi cũng có thể lùi lại một bước. Nếu cậu giao ngón tay của con gái tôi ra và tự lấy đi một ngón tay của mình thì tôi có thể tha thứ cho cậu! Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Chung Hào tôi rồi đấy!"
Lâm Mộc thầm nghĩ, Chung Hào này quả nhiên là một lão đại xảo quyệt.
Dưới tình thế hiện tại, ông ta vẫn muốn chuyển từ thế bị động sang chủ động!
Một thương nhân trước uy h**p của cường giả vẫn có thể làm được điều này thì đúng là người không đơn giản.
Nhưng chẳng lẽ anh phải từ bỏ thế chủ động sao?
Bây giờ không phải là một cuộc tranh giành vũ lực, mà là một trò chơi tâm lý!
"Tiếc quá, ngón tay của con gái ông đã sớm bị tôi hủy lúc ở Đại Học Phục Hưng rồi."
Lâm Mộc không lộ ra vẻ nhu nhược chút nào: "Tôi vốn là Linh Ý Cảnh, tôi luôn làm việc có quy tắc, tôi đã nói lấy một ngón tay của cô ta làm hình phạt thì tôi nhất định sẽ làm được! Bắt tôi tự lấy một ngón tay của mình thì càng không thể!"
"Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là làm theo những gì tôi vừa nói, hoặc là, tôi giết ông, sau đó chạy trốn!"
"Nếu ta chạy trốn, tôi cũng không nhất định phải chết, nhưng hôm nay ông nhất định phải chết, ông nghĩ sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ông chọn đi!"
Lâm Mộc chủ động lùi về phía sau, cho ông ta lựa chọn một trong hai cách mà anh đưa ra!
"Cậu ..." sắc mặt Chung Hào hơi thay đổi.
"Hiện tại tôi chỉ cho ông mười giây, sau mười giây, nếu ông không có lựa chọn, tôi cũng sẽ ra tay!"
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Xóa bỏ sao? Chà, cậu đừng hòng!" Chung Hào giễu cợt: "Nếu cậu có gan thì cứ giết tôi đi, tôi cá là cậu không dám! Chung Hào tôi đã đến mức này rồi thì tôi cũng không sợ gì cả!" Lâm Mộc nheo mắt lại. AdvertisementLúc trước Lâm Mộc dùng phương thức này đối phó với mấy ông chủ trong giới kinh doanh kia thì đối phương đều sẽ sợ cúi đầu. Nhưng Lâm Mộc không ngờ Chung Hạo lại cứng rắn như vậy. Anh đã ra tay thể hiện thủ đoạn tàn nhẫn của mình, thế nhưng ông ta vẫn có thể có thái độ cương quyết như vậy. Nếu anh thật sự ra tay với Chung Hào này thì sẽ xảy ra chuyện gì? Lâm Mộc cũng biết rất rõ sẽ có hệ lụy như thế nào. Ở Thân Giang Lâm Mộc không có thực lực đủ mạnh để dựa vào, hơn nữa thân phận cũng khác thường, nên nếu thật sự g**t ch*t ông ta, đúng là sẽ gây ra phiền phức lớn. Lúc trước anh đối phó với nhà họ Tôn ở Giang Nam là bởi vì mối thù máu mủ với nhà họ Tôn, do vậy Lâm Mộc mới có thể liều mạng báo thù. Nhưng Chung Hào thì khác, nếu Lâm Mộc vì giết ông ta mà chọc phải một cái lỗ lớn thì không đáng. Dù sao hiện tại cũng là một xã hội pháp quyền, võ lực cũng không thể lớn đến mức vượt qua được địa vị của 'pháp luật'. " Chung Hào tôi cũng có thể lùi lại một bước. Nếu cậu giao ngón tay của con gái tôi ra và tự lấy đi một ngón tay của mình thì tôi có thể tha thứ cho cậu! Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Chung Hào tôi rồi đấy!" Lâm Mộc thầm nghĩ, Chung Hào này quả nhiên là một lão đại xảo quyệt. Dưới tình thế hiện tại, ông ta vẫn muốn chuyển từ thế bị động sang chủ động! Một thương nhân trước uy h**p của cường giả vẫn có thể làm được điều này thì đúng là người không đơn giản. Nhưng chẳng lẽ anh phải từ bỏ thế chủ động sao? Bây giờ không phải là một cuộc tranh giành vũ lực, mà là một trò chơi tâm lý! "Tiếc quá, ngón tay của con gái ông đã sớm bị tôi hủy lúc ở Đại Học Phục Hưng rồi." Lâm Mộc không lộ ra vẻ nhu nhược chút nào: "Tôi vốn là Linh Ý Cảnh, tôi luôn làm việc có quy tắc, tôi đã nói lấy một ngón tay của cô ta làm hình phạt thì tôi nhất định sẽ làm được! Bắt tôi tự lấy một ngón tay của mình thì càng không thể!" "Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là làm theo những gì tôi vừa nói, hoặc là, tôi giết ông, sau đó chạy trốn!" "Nếu ta chạy trốn, tôi cũng không nhất định phải chết, nhưng hôm nay ông nhất định phải chết, ông nghĩ sao?" Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. "Ông chọn đi!" Lâm Mộc chủ động lùi về phía sau, cho ông ta lựa chọn một trong hai cách mà anh đưa ra! "Cậu ..." sắc mặt Chung Hào hơi thay đổi. "Hiện tại tôi chỉ cho ông mười giây, sau mười giây, nếu ông không có lựa chọn, tôi cũng sẽ ra tay!"