Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 491: Đừng nhắc tới nữa!
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Quán chủ, ý… ý của anh là sao?” Chung Hào nghi hoặc. Chung Hào chỉ là một doanh nhân, ông ta thực sự không biết gì về trận chiến giữa quán chủ Tiên hạc võ quán và Lâm Mộc trước đây, bởi vì ông ta cũng không thường để ý đến chuyện của thế giới võ thuật Thân Giang. Mặc dù Uông sư bên cạnh ông ta cũng là một người tu luyện, nhưng Uông sư lại được ông ta mời từ nơi khác đến, và Uông sư cũng thường không liên quan nhiều đến những chuyện giữa các võ quán ở Thân Giang. Advertisement“Chung hội trưởng, nếu anh thật sự không biết, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, tôi không thể giúp được gì cho anh đâu, Lâm Mộc này không phải là người dễ chọc!” Sắc mặt của Tiên hạc võ quán vô cùng khó coi, nói. "Ồ? Quán chủ có thể nói rõ hơn không?" Chung Hào hỏi. Quán chủ Tiên hạc võ quán làm sao có thể kể về trận đấu trên võ đài ngày trước được, ông ta là người chủ động khiêu chiến với người ta trước, sau đó lại còn thua nữa, chuyện này kể ra thì vô cùng mất mặt! Hỏi ông ta về chuyện này khác gì chạm vào vết sẹo của ông ta chứ! “Chung hội trưởng, tôi còn có việc phải làm, nên xin phép đi trước, anh có thể từ từ uống trà.” Nói xong, quán chủ Tiên hạc võ quán đứng dậy rời đi. “Quán chủ! Quán chủ!” Chung Hào lớn tiếng gọi mấy lần, quán chủ Tiên hạc võ quán hoàn toàn không có ý quay lại. “Chết tiệt!” Chung Hào tức giận đập bàn khi thấy quán chủ rời đi, quán chủ thậm chí còn không thèm cho ông ta chút mặt mũi nào. “Không phải quán chủ là người mạnh nhất, là chủ nhân của Tiên hạc võ quán sao? Vậy tại sao khi nhắc đến Lâm Mộc, ông ta lại sợ hãi đến vậy chứ.” Chung Hào than thở rồi đứng dậy rời đi. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, hiện tại chỉ có thể đi tìm Uông sư mà thôi. …Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. Vừa ra khỏi võ quán, ông ta liền gặp Uông sư đang đi tới. “Chung hội trưởng, thái độ của quán chủ Tiên hạc võ quán như thế nào? Ông ta có đồng ý giúp chúng ta hay không?” Uông sư tò mò. "Đừng nhắc tới nữa! Uông sư, chuyện bên kia tiến hành như thế nào rồi?" Chung Hào hỏi. "Chung hội trưởng, có hy vọng! Phàm Thiệu nói rằng tối nay ông ta sẽ đến gặp ngài, tôi nghĩ ông ta cảm thấy một tỷ không đủ, muốn đích thân đến nói chuyện với ngài!" Uông sư vui vẻ nói. “Được rồi!” Trên mặt Chung Hào nở một nụ cười. Ông ta có tiền, chỉ cần có thể làm cho Lâm Mộc trả giá, tiêu nhiều tiền hơn đối với ông ta hoàn toàn không thành vấn đề. Chung Hào nhìn đồng hồ: “Năm giờ chiều rồi, đi thôi, về ngay thôi!” ...... Sau khi Lâm Mộc trở về biệt thự. “Anh!” “Lâm Mộc!”
“Quán chủ, ý… ý của anh là sao?” Chung Hào nghi hoặc.
Chung Hào chỉ là một doanh nhân, ông ta thực sự không biết gì về trận chiến giữa quán chủ Tiên hạc võ quán và Lâm Mộc trước đây, bởi vì ông ta cũng không thường để ý đến chuyện của thế giới võ thuật Thân Giang.
Mặc dù Uông sư bên cạnh ông ta cũng là một người tu luyện, nhưng Uông sư lại được ông ta mời từ nơi khác đến, và Uông sư cũng thường không liên quan nhiều đến những chuyện giữa các võ quán ở Thân Giang.
Advertisement
“Chung hội trưởng, nếu anh thật sự không biết, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, tôi không thể giúp được gì cho anh đâu, Lâm Mộc này không phải là người dễ chọc!” Sắc mặt của Tiên hạc võ quán vô cùng khó coi, nói.
"Ồ? Quán chủ có thể nói rõ hơn không?" Chung Hào hỏi.
Quán chủ Tiên hạc võ quán làm sao có thể kể về trận đấu trên võ đài ngày trước được, ông ta là người chủ động khiêu chiến với người ta trước, sau đó lại còn thua nữa, chuyện này kể ra thì vô cùng mất mặt!
Hỏi ông ta về chuyện này khác gì chạm vào vết sẹo của ông ta chứ!
“Chung hội trưởng, tôi còn có việc phải làm, nên xin phép đi trước, anh có thể từ từ uống trà.”
Nói xong, quán chủ Tiên hạc võ quán đứng dậy rời đi.
“Quán chủ! Quán chủ!”
Chung Hào lớn tiếng gọi mấy lần, quán chủ Tiên hạc võ quán hoàn toàn không có ý quay lại.
“Chết tiệt!”
Chung Hào tức giận đập bàn khi thấy quán chủ rời đi, quán chủ thậm chí còn không thèm cho ông ta chút mặt mũi nào.
“Không phải quán chủ là người mạnh nhất, là chủ nhân của Tiên hạc võ quán sao? Vậy tại sao khi nhắc đến Lâm Mộc, ông ta lại sợ hãi đến vậy chứ.”
Chung Hào than thở rồi đứng dậy rời đi.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, hiện tại chỉ có thể đi tìm Uông sư mà thôi.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Vừa ra khỏi võ quán, ông ta liền gặp Uông sư đang đi tới.
“Chung hội trưởng, thái độ của quán chủ Tiên hạc võ quán như thế nào? Ông ta có đồng ý giúp chúng ta hay không?” Uông sư tò mò.
"Đừng nhắc tới nữa! Uông sư, chuyện bên kia tiến hành như thế nào rồi?" Chung Hào hỏi.
"Chung hội trưởng, có hy vọng! Phàm Thiệu nói rằng tối nay ông ta sẽ đến gặp ngài, tôi nghĩ ông ta cảm thấy một tỷ không đủ, muốn đích thân đến nói chuyện với ngài!" Uông sư vui vẻ nói.
“Được rồi!” Trên mặt Chung Hào nở một nụ cười.
Ông ta có tiền, chỉ cần có thể làm cho Lâm Mộc trả giá, tiêu nhiều tiền hơn đối với ông ta hoàn toàn không thành vấn đề.
Chung Hào nhìn đồng hồ: “Năm giờ chiều rồi, đi thôi, về ngay thôi!”
......
Sau khi Lâm Mộc trở về biệt thự.
“Anh!”
“Lâm Mộc!”
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Quán chủ, ý… ý của anh là sao?” Chung Hào nghi hoặc. Chung Hào chỉ là một doanh nhân, ông ta thực sự không biết gì về trận chiến giữa quán chủ Tiên hạc võ quán và Lâm Mộc trước đây, bởi vì ông ta cũng không thường để ý đến chuyện của thế giới võ thuật Thân Giang. Mặc dù Uông sư bên cạnh ông ta cũng là một người tu luyện, nhưng Uông sư lại được ông ta mời từ nơi khác đến, và Uông sư cũng thường không liên quan nhiều đến những chuyện giữa các võ quán ở Thân Giang. Advertisement“Chung hội trưởng, nếu anh thật sự không biết, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, tôi không thể giúp được gì cho anh đâu, Lâm Mộc này không phải là người dễ chọc!” Sắc mặt của Tiên hạc võ quán vô cùng khó coi, nói. "Ồ? Quán chủ có thể nói rõ hơn không?" Chung Hào hỏi. Quán chủ Tiên hạc võ quán làm sao có thể kể về trận đấu trên võ đài ngày trước được, ông ta là người chủ động khiêu chiến với người ta trước, sau đó lại còn thua nữa, chuyện này kể ra thì vô cùng mất mặt! Hỏi ông ta về chuyện này khác gì chạm vào vết sẹo của ông ta chứ! “Chung hội trưởng, tôi còn có việc phải làm, nên xin phép đi trước, anh có thể từ từ uống trà.” Nói xong, quán chủ Tiên hạc võ quán đứng dậy rời đi. “Quán chủ! Quán chủ!” Chung Hào lớn tiếng gọi mấy lần, quán chủ Tiên hạc võ quán hoàn toàn không có ý quay lại. “Chết tiệt!” Chung Hào tức giận đập bàn khi thấy quán chủ rời đi, quán chủ thậm chí còn không thèm cho ông ta chút mặt mũi nào. “Không phải quán chủ là người mạnh nhất, là chủ nhân của Tiên hạc võ quán sao? Vậy tại sao khi nhắc đến Lâm Mộc, ông ta lại sợ hãi đến vậy chứ.” Chung Hào than thở rồi đứng dậy rời đi. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, hiện tại chỉ có thể đi tìm Uông sư mà thôi. …Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. Vừa ra khỏi võ quán, ông ta liền gặp Uông sư đang đi tới. “Chung hội trưởng, thái độ của quán chủ Tiên hạc võ quán như thế nào? Ông ta có đồng ý giúp chúng ta hay không?” Uông sư tò mò. "Đừng nhắc tới nữa! Uông sư, chuyện bên kia tiến hành như thế nào rồi?" Chung Hào hỏi. "Chung hội trưởng, có hy vọng! Phàm Thiệu nói rằng tối nay ông ta sẽ đến gặp ngài, tôi nghĩ ông ta cảm thấy một tỷ không đủ, muốn đích thân đến nói chuyện với ngài!" Uông sư vui vẻ nói. “Được rồi!” Trên mặt Chung Hào nở một nụ cười. Ông ta có tiền, chỉ cần có thể làm cho Lâm Mộc trả giá, tiêu nhiều tiền hơn đối với ông ta hoàn toàn không thành vấn đề. Chung Hào nhìn đồng hồ: “Năm giờ chiều rồi, đi thôi, về ngay thôi!” ...... Sau khi Lâm Mộc trở về biệt thự. “Anh!” “Lâm Mộc!”