Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 497: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.”
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Hơn nữa lúc đó Lâm Mộc chỉ cho ông ta ba ngày, lúc đó ông ta thật sự không nghĩ ra biện pháp này. Sau ba ngày, dù có nghĩ ra phương pháp này thì cũng đã muộn rồi. ... Advertisement Hai ngày sau. Phàm minh chủ đến biệt thự. “Phàm minh chủ, sao ông lại ở đây?” Lâm Mộc rất ngạc nhiên khi vừa mở cửa đã nhìn thấy Phàm Thiệu. “Lâm Mộc đạo hữu, huy chương Tam đẳng của cậu đã được chuyển đến chi nhánh của chúng tôi, thay mặt liên minh, tôi tới đây để trao huy chương.” Phàm minh chủ nở nụ cười. “Thì ra là chuyện này, mời vào.” Lâm Mộc mời Phàm minh chủ vào phòng khách. “Lâm Mộc đạo hữu, hãy nhận huy chương!” Phàm minh chủ lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, hai tay đưa cho Lâm Mộc. Anh cầm lấy cái hộp nhỏ. Hộp huy chương của anh, vô cùng đẹp và tinh tế. "Lâm Mộc đạo hữu, khi sở hữu huy chương, sau này nếu vi phạm quy định của Liên minh Tu Hành Giả, chỉ cần không quá nghiêm trọng, huy chương này có thể dùng để giải quyết, nhưng huy chương cũng sẽ bị thu hồi lại." Phàm minh chủ cho biết. "Thật sao? Hóa ra cái huy chương này không phải chỉ để trưng bày thôi mà còn có tác dụng lợi hại như vậy sao?" Lâm Mộc nhìn huy chương. Phàm minh chủ cho biết: "Nó còn có một chức năng khác, nếu muốn gia nhập Liên minh Tu Hành Giả và Liên minh tổng bộ, nó có thể là một tấm vé, dù cậu không vượt qua kỳ kiểm tra và tuyển chọn cũng không sao, chỉ cần dùng huy chương này cũng có thể gia nhập Liên minh tổng bộ." “Gia nhập Liên minh? sao” Lâm Mộc giật mình. Phàm Thiệu nói: "Chẳng lẽ Lâm Mộc đạo hữu không nghĩ tới chuyện này sao? Tổng bộ khác với chi nhánh nhỏ của chúng tôi, tổng bộ bên kia có đầy đủ tài nguyên, địa điểm để tu luyện, cùng rất nhiều bí tịch và dược liệu khác nhau.” "Tài nguyên dự trữ của Liên minh Tu Hành Giả nhiều đến mức các môn phái khác không thể so sánh được! Gia nhập Liên minh còn khó hơn gia nhập những môn phái ẩn thân kia!" “Nếu hiện tại có thể gia nhập Liên minh Tu Hành Giả, hơn nữa còn được tiến vào tổng bộ, chuyện này đối với một người tu luyện mà nói là vô cùng có lợi!” Lâm Mộc nói: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.” Gần đây anh mới tiếp xúc với Liên minh Tu Hành Giả, hiểu biết hiện tại về Liên minh Tu Hành Giả cũng không được nhiều. Anh chỉ biết Liên minh Tu Hành Giả là một tồn tại rất bí ẩn, nó quản lý trật tự của giới tu luyện ở Trung Quốc. Về phần còn lại, anh thật sự không biết nhiều lắm. Phàm Thiệu nói: "Được vào Liên minh Tu Hành Giả, đặc biệt là tổng bộ chính là một vinh dự lớn đối với những người tu luyện, đặc biệt là trong thời đại hiện nay, tôi không nghĩ là có người lại không muốn gia nhập vào Liên minh Tu Hành Giả."
Hơn nữa lúc đó Lâm Mộc chỉ cho ông ta ba ngày, lúc đó ông ta thật sự không nghĩ ra biện pháp này.
Sau ba ngày, dù có nghĩ ra phương pháp này thì cũng đã muộn rồi.
...
Advertisement
Hai ngày sau.
Phàm minh chủ đến biệt thự.
“Phàm minh chủ, sao ông lại ở đây?”
Lâm Mộc rất ngạc nhiên khi vừa mở cửa đã nhìn thấy Phàm Thiệu.
“Lâm Mộc đạo hữu, huy chương Tam đẳng của cậu đã được chuyển đến chi nhánh của chúng tôi, thay mặt liên minh, tôi tới đây để trao huy chương.” Phàm minh chủ nở nụ cười.
“Thì ra là chuyện này, mời vào.” Lâm Mộc mời Phàm minh chủ vào phòng khách.
“Lâm Mộc đạo hữu, hãy nhận huy chương!”
Phàm minh chủ lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, hai tay đưa cho Lâm Mộc.
Anh cầm lấy cái hộp nhỏ.
Hộp huy chương của anh, vô cùng đẹp và tinh tế.
"Lâm Mộc đạo hữu, khi sở hữu huy chương, sau này nếu vi phạm quy định của Liên minh Tu Hành Giả, chỉ cần không quá nghiêm trọng, huy chương này có thể dùng để giải quyết, nhưng huy chương cũng sẽ bị thu hồi lại." Phàm minh chủ cho biết.
"Thật sao? Hóa ra cái huy chương này không phải chỉ để trưng bày thôi mà còn có tác dụng lợi hại như vậy sao?" Lâm Mộc nhìn huy chương.
Phàm minh chủ cho biết: "Nó còn có một chức năng khác, nếu muốn gia nhập Liên minh Tu Hành Giả và Liên minh tổng bộ, nó có thể là một tấm vé, dù cậu không vượt qua kỳ kiểm tra và tuyển chọn cũng không sao, chỉ cần dùng huy chương này cũng có thể gia nhập Liên minh tổng bộ."
“Gia nhập Liên minh? sao” Lâm Mộc giật mình.
Phàm Thiệu nói: "Chẳng lẽ Lâm Mộc đạo hữu không nghĩ tới chuyện này sao? Tổng bộ khác với chi nhánh nhỏ của chúng tôi, tổng bộ bên kia có đầy đủ tài nguyên, địa điểm để tu luyện, cùng rất nhiều bí tịch và dược liệu khác nhau.”
"Tài nguyên dự trữ của Liên minh Tu Hành Giả nhiều đến mức các môn phái khác không thể so sánh được! Gia nhập Liên minh còn khó hơn gia nhập những môn phái ẩn thân kia!"
“Nếu hiện tại có thể gia nhập Liên minh Tu Hành Giả, hơn nữa còn được tiến vào tổng bộ, chuyện này đối với một người tu luyện mà nói là vô cùng có lợi!”
Lâm Mộc nói: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.”
Gần đây anh mới tiếp xúc với Liên minh Tu Hành Giả, hiểu biết hiện tại về Liên minh Tu Hành Giả cũng không được nhiều.
Anh chỉ biết Liên minh Tu Hành Giả là một tồn tại rất bí ẩn, nó quản lý trật tự của giới tu luyện ở Trung Quốc.
Về phần còn lại, anh thật sự không biết nhiều lắm.
Phàm Thiệu nói: "Được vào Liên minh Tu Hành Giả, đặc biệt là tổng bộ chính là một vinh dự lớn đối với những người tu luyện, đặc biệt là trong thời đại hiện nay, tôi không nghĩ là có người lại không muốn gia nhập vào Liên minh Tu Hành Giả."
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Hơn nữa lúc đó Lâm Mộc chỉ cho ông ta ba ngày, lúc đó ông ta thật sự không nghĩ ra biện pháp này. Sau ba ngày, dù có nghĩ ra phương pháp này thì cũng đã muộn rồi. ... Advertisement Hai ngày sau. Phàm minh chủ đến biệt thự. “Phàm minh chủ, sao ông lại ở đây?” Lâm Mộc rất ngạc nhiên khi vừa mở cửa đã nhìn thấy Phàm Thiệu. “Lâm Mộc đạo hữu, huy chương Tam đẳng của cậu đã được chuyển đến chi nhánh của chúng tôi, thay mặt liên minh, tôi tới đây để trao huy chương.” Phàm minh chủ nở nụ cười. “Thì ra là chuyện này, mời vào.” Lâm Mộc mời Phàm minh chủ vào phòng khách. “Lâm Mộc đạo hữu, hãy nhận huy chương!” Phàm minh chủ lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, hai tay đưa cho Lâm Mộc. Anh cầm lấy cái hộp nhỏ. Hộp huy chương của anh, vô cùng đẹp và tinh tế. "Lâm Mộc đạo hữu, khi sở hữu huy chương, sau này nếu vi phạm quy định của Liên minh Tu Hành Giả, chỉ cần không quá nghiêm trọng, huy chương này có thể dùng để giải quyết, nhưng huy chương cũng sẽ bị thu hồi lại." Phàm minh chủ cho biết. "Thật sao? Hóa ra cái huy chương này không phải chỉ để trưng bày thôi mà còn có tác dụng lợi hại như vậy sao?" Lâm Mộc nhìn huy chương. Phàm minh chủ cho biết: "Nó còn có một chức năng khác, nếu muốn gia nhập Liên minh Tu Hành Giả và Liên minh tổng bộ, nó có thể là một tấm vé, dù cậu không vượt qua kỳ kiểm tra và tuyển chọn cũng không sao, chỉ cần dùng huy chương này cũng có thể gia nhập Liên minh tổng bộ." “Gia nhập Liên minh? sao” Lâm Mộc giật mình. Phàm Thiệu nói: "Chẳng lẽ Lâm Mộc đạo hữu không nghĩ tới chuyện này sao? Tổng bộ khác với chi nhánh nhỏ của chúng tôi, tổng bộ bên kia có đầy đủ tài nguyên, địa điểm để tu luyện, cùng rất nhiều bí tịch và dược liệu khác nhau.” "Tài nguyên dự trữ của Liên minh Tu Hành Giả nhiều đến mức các môn phái khác không thể so sánh được! Gia nhập Liên minh còn khó hơn gia nhập những môn phái ẩn thân kia!" “Nếu hiện tại có thể gia nhập Liên minh Tu Hành Giả, hơn nữa còn được tiến vào tổng bộ, chuyện này đối với một người tu luyện mà nói là vô cùng có lợi!” Lâm Mộc nói: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.” Gần đây anh mới tiếp xúc với Liên minh Tu Hành Giả, hiểu biết hiện tại về Liên minh Tu Hành Giả cũng không được nhiều. Anh chỉ biết Liên minh Tu Hành Giả là một tồn tại rất bí ẩn, nó quản lý trật tự của giới tu luyện ở Trung Quốc. Về phần còn lại, anh thật sự không biết nhiều lắm. Phàm Thiệu nói: "Được vào Liên minh Tu Hành Giả, đặc biệt là tổng bộ chính là một vinh dự lớn đối với những người tu luyện, đặc biệt là trong thời đại hiện nay, tôi không nghĩ là có người lại không muốn gia nhập vào Liên minh Tu Hành Giả."