Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 534: “Chỉ còn cách lái xe đi thôi!
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Hiện tại ngay cả trong quân y cũng có người biến dị, nên tình hình vô cùng hỗn loạn.” Sư phụ nói. Sư phụ nói tiếp: "Đúng rồi, sư huynh của con còn nói dựa theo điều tra sơ bộ trong Liên Minh Tu Hành Giả thì vẫn chưa phát hiện có người tu hành nào bị biến dị cả." "Có nghĩa là loại đột biến này không ảnh hưởng đến những người tu hành. Đây cũng là một tin tốt. Thực lực của tu hành giả có thể được tích trữ và có thể trở thành lực lượng quan trọng chống lại người biến dị và dị thú." Advertisement" Liên Minh Tu Hành Giả đã ban lệnh khẩn cấp dỡ bỏ sự cấm chế đối với Ẩn Môn, kêu gọi tất cả Ẩn Môn xuống núi dưới sự sắp xếp của Liên Minh để bảo vệ nhân dân, đối phó với người biến dị và dị thú." “Sư phụ, con có thể làm gì?” Lâm Mộc nói. Dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ, anh cũng muốn tự mình đóng góp sức lực. "Đối mặt với sự thay đổi lớn như vậy, thực lực của một người cũng có hạn. Hiện tại con đã đột phá tới linh phách cảnh rồi, đợi đến khi thực sự đạt được linh phách cảnh thì con có thể gia nhập vào Liên Minh Tu Hành Giả, tài nguyên ở đó rất tốt." “Vâng thưa sư phụ.” Lâm Mộc gật đầu. Điều duy nhất Lâm Mộc vui mừng chính là những người thân, bạn bè xung quanh anh đều không trở thành người biến dị. “Đúng rồi, sư phụ, con phải đi Thân Giang, con cần đi đón hai người rất quan trọng ở đó!” Lâm Mộc nghiêm túc nói. “Nếu đã là người quan trọng thì đi đi, nhưng trên đường đi nhớ cẩn thận!” Sư phụ dặn dò. "Con sẽ cẩn thận." Lâm Mộc nói xong liền nhanh chóng đi xuống núi. Anh rất an tâm khi người thân và bạn bè ở lại đạo quán. Nhưng Lâm Mộc cũng biết rất rõ, đối với người bình thường, bọn họ không có nơi nương tựa tốt như vậy, đối mặt với sự thay đổi này, sự an toàn tính mạng của những người thường đó hoàn toàn không được bảo vệ. Sau khi xuống lưng chừng núi, Lâm Mộc lái xe đi Cách nhanh nhất để đến Thân Giang đương nhiên là đi máy bay, nhưng tình hình hiện tại sân bay không biết thế nào cả. Lâm Mộc gọi điện thoại cho Mai Tổng ở Ninh Đô, anh muốn hỏi ông ta về tình hình ở thành phố Ninh Đô cũng như ở sân bay Ninh Đô thế nào. Anh biết hiện tại Mai Tổng đã được Hoàng đạo trưởng bảo vệ tại nhà. Lúc trước đây nhà của Mai Tổng đã được sửa sang lại, sử dụng cổng an ninh nhập khẩu cường độ cao, nên ở nhà ông ta tương đối an toàn. Theo như Mai Tổng trả lời, hiện tại Ninh Đô cũng rất hỗn loạn, đến sân bay nhất định cũng sẽ không đi được. Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Mộc đành phải từ bỏ ý định bay đến Thân Giang. “Chỉ còn cách lái xe đi thôi!” Lâm Mộc hạ quyết tâm. Lâm Mộc lái xe với tốc độ cao lao về phía Thân Giang.
“Hiện tại ngay cả trong quân y cũng có người biến dị, nên tình hình vô cùng hỗn loạn.” Sư phụ nói.
Sư phụ nói tiếp: "Đúng rồi, sư huynh của con còn nói dựa theo điều tra sơ bộ trong Liên Minh Tu Hành Giả thì vẫn chưa phát hiện có người tu hành nào bị biến dị cả."
"Có nghĩa là loại đột biến này không ảnh hưởng đến những người tu hành. Đây cũng là một tin tốt. Thực lực của tu hành giả có thể được tích trữ và có thể trở thành lực lượng quan trọng chống lại người biến dị và dị thú."
Advertisement
" Liên Minh Tu Hành Giả đã ban lệnh khẩn cấp dỡ bỏ sự cấm chế đối với Ẩn Môn, kêu gọi tất cả Ẩn Môn xuống núi dưới sự sắp xếp của Liên Minh để bảo vệ nhân dân, đối phó với người biến dị và dị thú."
“Sư phụ, con có thể làm gì?” Lâm Mộc nói.
Dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ, anh cũng muốn tự mình đóng góp sức lực.
"Đối mặt với sự thay đổi lớn như vậy, thực lực của một người cũng có hạn. Hiện tại con đã đột phá tới linh phách cảnh rồi, đợi đến khi thực sự đạt được linh phách cảnh thì con có thể gia nhập vào Liên Minh Tu Hành Giả, tài nguyên ở đó rất tốt."
“Vâng thưa sư phụ.” Lâm Mộc gật đầu.
Điều duy nhất Lâm Mộc vui mừng chính là những người thân, bạn bè xung quanh anh đều không trở thành người biến dị.
“Đúng rồi, sư phụ, con phải đi Thân Giang, con cần đi đón hai người rất quan trọng ở đó!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.
“Nếu đã là người quan trọng thì đi đi, nhưng trên đường đi nhớ cẩn thận!” Sư phụ dặn dò.
"Con sẽ cẩn thận."
Lâm Mộc nói xong liền nhanh chóng đi xuống núi.
Anh rất an tâm khi người thân và bạn bè ở lại đạo quán.
Nhưng Lâm Mộc cũng biết rất rõ, đối với người bình thường, bọn họ không có nơi nương tựa tốt như vậy, đối mặt với sự thay đổi này, sự an toàn tính mạng của những người thường đó hoàn toàn không được bảo vệ.
Sau khi xuống lưng chừng núi, Lâm Mộc lái xe đi
Cách nhanh nhất để đến Thân Giang đương nhiên là đi máy bay, nhưng tình hình hiện tại sân bay không biết thế nào cả.
Lâm Mộc gọi điện thoại cho Mai Tổng ở Ninh Đô, anh muốn hỏi ông ta về tình hình ở thành phố Ninh Đô cũng như ở sân bay Ninh Đô thế nào.
Anh biết hiện tại Mai Tổng đã được Hoàng đạo trưởng bảo vệ tại nhà.
Lúc trước đây nhà của Mai Tổng đã được sửa sang lại, sử dụng cổng an ninh nhập khẩu cường độ cao, nên ở nhà ông ta tương đối an toàn.
Theo như Mai Tổng trả lời, hiện tại Ninh Đô cũng rất hỗn loạn, đến sân bay nhất định cũng sẽ không đi được.
Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Mộc đành phải từ bỏ ý định bay đến Thân Giang.
“Chỉ còn cách lái xe đi thôi!” Lâm Mộc hạ quyết tâm.
Lâm Mộc lái xe với tốc độ cao lao về phía Thân Giang.
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Hiện tại ngay cả trong quân y cũng có người biến dị, nên tình hình vô cùng hỗn loạn.” Sư phụ nói. Sư phụ nói tiếp: "Đúng rồi, sư huynh của con còn nói dựa theo điều tra sơ bộ trong Liên Minh Tu Hành Giả thì vẫn chưa phát hiện có người tu hành nào bị biến dị cả." "Có nghĩa là loại đột biến này không ảnh hưởng đến những người tu hành. Đây cũng là một tin tốt. Thực lực của tu hành giả có thể được tích trữ và có thể trở thành lực lượng quan trọng chống lại người biến dị và dị thú." Advertisement" Liên Minh Tu Hành Giả đã ban lệnh khẩn cấp dỡ bỏ sự cấm chế đối với Ẩn Môn, kêu gọi tất cả Ẩn Môn xuống núi dưới sự sắp xếp của Liên Minh để bảo vệ nhân dân, đối phó với người biến dị và dị thú." “Sư phụ, con có thể làm gì?” Lâm Mộc nói. Dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ, anh cũng muốn tự mình đóng góp sức lực. "Đối mặt với sự thay đổi lớn như vậy, thực lực của một người cũng có hạn. Hiện tại con đã đột phá tới linh phách cảnh rồi, đợi đến khi thực sự đạt được linh phách cảnh thì con có thể gia nhập vào Liên Minh Tu Hành Giả, tài nguyên ở đó rất tốt." “Vâng thưa sư phụ.” Lâm Mộc gật đầu. Điều duy nhất Lâm Mộc vui mừng chính là những người thân, bạn bè xung quanh anh đều không trở thành người biến dị. “Đúng rồi, sư phụ, con phải đi Thân Giang, con cần đi đón hai người rất quan trọng ở đó!” Lâm Mộc nghiêm túc nói. “Nếu đã là người quan trọng thì đi đi, nhưng trên đường đi nhớ cẩn thận!” Sư phụ dặn dò. "Con sẽ cẩn thận." Lâm Mộc nói xong liền nhanh chóng đi xuống núi. Anh rất an tâm khi người thân và bạn bè ở lại đạo quán. Nhưng Lâm Mộc cũng biết rất rõ, đối với người bình thường, bọn họ không có nơi nương tựa tốt như vậy, đối mặt với sự thay đổi này, sự an toàn tính mạng của những người thường đó hoàn toàn không được bảo vệ. Sau khi xuống lưng chừng núi, Lâm Mộc lái xe đi Cách nhanh nhất để đến Thân Giang đương nhiên là đi máy bay, nhưng tình hình hiện tại sân bay không biết thế nào cả. Lâm Mộc gọi điện thoại cho Mai Tổng ở Ninh Đô, anh muốn hỏi ông ta về tình hình ở thành phố Ninh Đô cũng như ở sân bay Ninh Đô thế nào. Anh biết hiện tại Mai Tổng đã được Hoàng đạo trưởng bảo vệ tại nhà. Lúc trước đây nhà của Mai Tổng đã được sửa sang lại, sử dụng cổng an ninh nhập khẩu cường độ cao, nên ở nhà ông ta tương đối an toàn. Theo như Mai Tổng trả lời, hiện tại Ninh Đô cũng rất hỗn loạn, đến sân bay nhất định cũng sẽ không đi được. Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Mộc đành phải từ bỏ ý định bay đến Thân Giang. “Chỉ còn cách lái xe đi thôi!” Lâm Mộc hạ quyết tâm. Lâm Mộc lái xe với tốc độ cao lao về phía Thân Giang.