Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 541: “Hi vọng là có tác dụng.”
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là nửa giây, lúc nào cũng phải tập trung tinh thần cẩn thận đề phòng Thú biến dị đột nhiên xông ra đường, khiến cho xe mất khống chế. Ở Đô Thị, Người biến dị là mối đe dọa lớn nhất, còn ở nơi hoang dã, Thú biến dị là đối tượng uy h**p lớn nhất. Lúc này trời đã tối, Lâm Mộc càng phải cẩn thận hơn, từ từ bật đèn xe lên. AdvertisementĐã hơn mười tiếng kể từ khi sự việc bùng phát. Lâm Mộc lái xe, còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê lên mạng theo dõi tình hình. “Anh ơi, tin tức cho hay, trước mắt đã xây dựng Khu lánh nạn tạm thời, nơi này sẽ bố trí một số lượng lớn lực lượng an ninh, Khu lánh nạn đầu tiên sẽ được xây dựng trong vòng bảy ngày, Trước khi các Khu lánh nạn được thành lập, kiến nghị người dân gia cố lại cửa nẻo, ở yên trong nhà không được ra ngoài.” Lâm Lê nói. “Hi vọng là có tác dụng.” Lâm Mộc lẩm bẩm. Nhưng Lâm Mộc hiểu rõ, cách giải quyết này cũng tồn tại rất nhiều rắc rối, tỷ như làm thế nào để di chuyển tới Khu lánh nạn, lực lượng an ninh khó lòng đề phòng Thú biến dị và Người biến dị tấn công trên đường. Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là kêu người dân ở yên trong nhà và gia cố cửa nẻo. Nhưng vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề bất cập, tỷ như làm cách nào để có đủ lương thực, v.v... Có điều cơ quan chức năng có thể vạch ra kế hoạch xây dựng Khu lánh nạn và thực thi kế sách trong thời gian cấp bách như vậy đã là giải pháp tốt nhất lúc này rồi. 11h tối, xe chạy vào đất Giang Nam. “Ơ, phía trước sao vậy nhỉ?” Lâm Mộc giảm tốc độ rồi dừng xe. Con đường phía trước bị dòng xe chặn lối, không thể đi tiếp. “Xem ra đường về Đạo quán không suôn sẻ rồi.” Lâm Mộc thoáng thấy bất an. “Hai người chờ trong xe, tôi xuống dưới xem tình hình.” Lâm Mộc nói rồi mở cửa xe. “Anh ơi...” Lâm Lê hơi sợ, lúc này đã là nửa đêm, bốn bề tối tăm mịt mùng, Lâm Mộc muốn đi lên trước kiểm tra tình hình, trong xe chỉ còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê, đương nhiên cô ấy hoảng sợ rồi. “Đừng lo, anh chỉ đi lên trước ngó qua thôi, nếu tình hình không quá nghiêm trọng, anh sẽ ra tay để khơi thông con đường.” Lâm Mộc nói. Lâm Mộc biết rõ, để hai cô gái ở lại xe thì không an toàn lắm, nhưng hết cách, con đường phía trước bị chặn lối đi, anh nhất định phải xuống xe kiểm tra tình hình. Sau khi Lâm Mộc xuống xe, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi ngồi ở hàng ghế sau, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. “Lâm Lê đừng sợ, anh trai em vẫn ở phía trước mà.” Trần Uyển Nhi ôm Lâm Lê an ủi. Thực ra Trần Uyển Nhi cũng khiếp sợ trong lòng, nhưng Lâm Mộc không ở đây, người làm chị gái là cô nàng nhất định phải tỏ ra dũng cảm một chút. Lâm Mộc không vội đi lên trước kiểm tra, mà đứng yên một chỗ, quét ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đảm bảo chính xác không có động tĩnh gì lạ, không có bất cứ Thú biến dị nào ở con đường lân cận.
Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là nửa giây, lúc nào cũng phải tập trung tinh thần cẩn thận đề phòng Thú biến dị đột nhiên xông ra đường, khiến cho xe mất khống chế.
Ở Đô Thị, Người biến dị là mối đe dọa lớn nhất, còn ở nơi hoang dã, Thú biến dị là đối tượng uy h**p lớn nhất.
Lúc này trời đã tối, Lâm Mộc càng phải cẩn thận hơn, từ từ bật đèn xe lên.
Advertisement
Đã hơn mười tiếng kể từ khi sự việc bùng phát.
Lâm Mộc lái xe, còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê lên mạng theo dõi tình hình.
“Anh ơi, tin tức cho hay, trước mắt đã xây dựng Khu lánh nạn tạm thời, nơi này sẽ bố trí một số lượng lớn lực lượng an ninh, Khu lánh nạn đầu tiên sẽ được xây dựng trong vòng bảy ngày, Trước khi các Khu lánh nạn được thành lập, kiến nghị người dân gia cố lại cửa nẻo, ở yên trong nhà không được ra ngoài.” Lâm Lê nói.
“Hi vọng là có tác dụng.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Mộc hiểu rõ, cách giải quyết này cũng tồn tại rất nhiều rắc rối, tỷ như làm thế nào để di chuyển tới Khu lánh nạn, lực lượng an ninh khó lòng đề phòng Thú biến dị và Người biến dị tấn công trên đường.
Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là kêu người dân ở yên trong nhà và gia cố cửa nẻo.
Nhưng vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề bất cập, tỷ như làm cách nào để có đủ lương thực, v.v...
Có điều cơ quan chức năng có thể vạch ra kế hoạch xây dựng Khu lánh nạn và thực thi kế sách trong thời gian cấp bách như vậy đã là giải pháp tốt nhất lúc này rồi.
11h tối, xe chạy vào đất Giang Nam.
“Ơ, phía trước sao vậy nhỉ?” Lâm Mộc giảm tốc độ rồi dừng xe.
Con đường phía trước bị dòng xe chặn lối, không thể đi tiếp.
“Xem ra đường về Đạo quán không suôn sẻ rồi.” Lâm Mộc thoáng thấy bất an.
“Hai người chờ trong xe, tôi xuống dưới xem tình hình.” Lâm Mộc nói rồi mở cửa xe.
“Anh ơi...” Lâm Lê hơi sợ, lúc này đã là nửa đêm, bốn bề tối tăm mịt mùng, Lâm Mộc muốn đi lên trước kiểm tra tình hình, trong xe chỉ còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê, đương nhiên cô ấy hoảng sợ rồi.
“Đừng lo, anh chỉ đi lên trước ngó qua thôi, nếu tình hình không quá nghiêm trọng, anh sẽ ra tay để khơi thông con đường.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc biết rõ, để hai cô gái ở lại xe thì không an toàn lắm, nhưng hết cách, con đường phía trước bị chặn lối đi, anh nhất định phải xuống xe kiểm tra tình hình.
Sau khi Lâm Mộc xuống xe, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi ngồi ở hàng ghế sau, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
“Lâm Lê đừng sợ, anh trai em vẫn ở phía trước mà.” Trần Uyển Nhi ôm Lâm Lê an ủi.
Thực ra Trần Uyển Nhi cũng khiếp sợ trong lòng, nhưng Lâm Mộc không ở đây, người làm chị gái là cô nàng nhất định phải tỏ ra dũng cảm một chút.
Lâm Mộc không vội đi lên trước kiểm tra, mà đứng yên một chỗ, quét ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đảm bảo chính xác không có động tĩnh gì lạ, không có bất cứ Thú biến dị nào ở con đường lân cận.
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là nửa giây, lúc nào cũng phải tập trung tinh thần cẩn thận đề phòng Thú biến dị đột nhiên xông ra đường, khiến cho xe mất khống chế. Ở Đô Thị, Người biến dị là mối đe dọa lớn nhất, còn ở nơi hoang dã, Thú biến dị là đối tượng uy h**p lớn nhất. Lúc này trời đã tối, Lâm Mộc càng phải cẩn thận hơn, từ từ bật đèn xe lên. AdvertisementĐã hơn mười tiếng kể từ khi sự việc bùng phát. Lâm Mộc lái xe, còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê lên mạng theo dõi tình hình. “Anh ơi, tin tức cho hay, trước mắt đã xây dựng Khu lánh nạn tạm thời, nơi này sẽ bố trí một số lượng lớn lực lượng an ninh, Khu lánh nạn đầu tiên sẽ được xây dựng trong vòng bảy ngày, Trước khi các Khu lánh nạn được thành lập, kiến nghị người dân gia cố lại cửa nẻo, ở yên trong nhà không được ra ngoài.” Lâm Lê nói. “Hi vọng là có tác dụng.” Lâm Mộc lẩm bẩm. Nhưng Lâm Mộc hiểu rõ, cách giải quyết này cũng tồn tại rất nhiều rắc rối, tỷ như làm thế nào để di chuyển tới Khu lánh nạn, lực lượng an ninh khó lòng đề phòng Thú biến dị và Người biến dị tấn công trên đường. Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là kêu người dân ở yên trong nhà và gia cố cửa nẻo. Nhưng vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề bất cập, tỷ như làm cách nào để có đủ lương thực, v.v... Có điều cơ quan chức năng có thể vạch ra kế hoạch xây dựng Khu lánh nạn và thực thi kế sách trong thời gian cấp bách như vậy đã là giải pháp tốt nhất lúc này rồi. 11h tối, xe chạy vào đất Giang Nam. “Ơ, phía trước sao vậy nhỉ?” Lâm Mộc giảm tốc độ rồi dừng xe. Con đường phía trước bị dòng xe chặn lối, không thể đi tiếp. “Xem ra đường về Đạo quán không suôn sẻ rồi.” Lâm Mộc thoáng thấy bất an. “Hai người chờ trong xe, tôi xuống dưới xem tình hình.” Lâm Mộc nói rồi mở cửa xe. “Anh ơi...” Lâm Lê hơi sợ, lúc này đã là nửa đêm, bốn bề tối tăm mịt mùng, Lâm Mộc muốn đi lên trước kiểm tra tình hình, trong xe chỉ còn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê, đương nhiên cô ấy hoảng sợ rồi. “Đừng lo, anh chỉ đi lên trước ngó qua thôi, nếu tình hình không quá nghiêm trọng, anh sẽ ra tay để khơi thông con đường.” Lâm Mộc nói. Lâm Mộc biết rõ, để hai cô gái ở lại xe thì không an toàn lắm, nhưng hết cách, con đường phía trước bị chặn lối đi, anh nhất định phải xuống xe kiểm tra tình hình. Sau khi Lâm Mộc xuống xe, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi ngồi ở hàng ghế sau, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. “Lâm Lê đừng sợ, anh trai em vẫn ở phía trước mà.” Trần Uyển Nhi ôm Lâm Lê an ủi. Thực ra Trần Uyển Nhi cũng khiếp sợ trong lòng, nhưng Lâm Mộc không ở đây, người làm chị gái là cô nàng nhất định phải tỏ ra dũng cảm một chút. Lâm Mộc không vội đi lên trước kiểm tra, mà đứng yên một chỗ, quét ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, đảm bảo chính xác không có động tĩnh gì lạ, không có bất cứ Thú biến dị nào ở con đường lân cận.