Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 555: “Đúng là đã gặp phải một số rắc rối.”

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Sư phụ của tôi không dễ dàng tiếp nhận đồ đệ đâu, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu co với sư phụ, về phần ông ấy có nhận cô hay không thì tôi không thể nói trước được." Lâm Mộc nói.  “Được rồi!” Một nụ cười hiện lên trên mặt Trần Uyển Nhi, cô rất mong chờ.  Nửa ngày sau, Lâm Mộc dẫn theo ba người con gái thành công đến Đạo quán Ngọa Long!  Advertisement“Anh Nguyên!”  A Bính đang ở trong sân Đạo quán, nhìn thấy Lâm Mộc đi vào, cậu ta vội vàng chào hỏi.  "Anh Nguyên, lần này anh đi Thân Giang, đưng xá xa xôi, chắc là dọc đường đi cũng không phải dễ dàng, đúng không?" A Bính hỏi  “Đúng là đã gặp phải một số rắc rối.” Lâm Mộc thở dài.  “Anh Nguyên, có thể thuận lợi trở về là tốt rồi, ở đây thật sự rất an toàn.” A Bính cười nói.  “Anh hai, ba mẹ ở đâu?” Lâm Lê hỏi.  Lâm Lê đến Thân Giang đã được nửa năm, cô ấy đương nhiên rất nhớ ba mẹ.  "A Bính, ba mẹ tôi bây giờ đang ở đâu? Đưa em gái tôi đến đó đi." Lâm Mộc ra lệnh.  “Được rồi, em gái Lâm Lê, đi với tôi!”  A Bính đưa Lâm Lê đi vào căn phòng bên trái của đạo quán.  A Bính và Lâm Lê rất quen thuộc nhau.  Lúc này, Trần Uyển Nhi kéo ống tay áo của Lâm Mộc.  “Lâm Mộc, giới thiệu tôi với sư phụ của anh đi, đừng có quên!” Trần Uyển Nhi chớp mắt.  “Tôi đưa cô đến đó ngay bây giờ, được không?” Anh cười nhạt nói.  Lâm Mộc yêu cầu Tiểu Vi nghỉ ngơi trong sân trước, sau đó đưa Trần Uyển Nhi đi tìm sư phụ của anh.  Sư phụ lúc này đang ở phía sau núi.  Anh đưa Trần Uyển Nhi l*n đ*nh núi.  “Sư phụ, con đã trở lại.” Lâm Mộc chào sư phụ.  “Trên đường đi chắc là đã nhìn thấy rất nhiều thứ, phải không?” Sư phụ chậm rãi nói.  “Vâng.” Anh gật đầu.  "Nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài cũng tốt cho con, tiếp theo, con nên ở trong Đạo quán và tập trung tu hành để tiến vào Linh Phách Cảnh, sau khi bước vào Linh Phách Cảnh thì con sẽ đến Liên minh Tu Hành Giả." Sư phụ nói.  “Vâng, sư phụ.” Lâm Mộc đáp.  Chần chừ một chút, anh lại nói: “Sư phụ, tiểu thư Trần Uyển Nhi này muốn bái người làm sư phụ.”  Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng nói: “Lão tiền bối, chỉ cần người nguyện ý dạy con luyện công, con liền sẵn sàng chịu đựng gian khổ. ”  Sư phụ nghe xong liền quay đầu lại nhìn cô.  Sau đó, ông đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Uyển Nhi, đánh giá cô một lượt. 

"Sư phụ của tôi không dễ dàng tiếp nhận đồ đệ đâu, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu co với sư phụ, về phần ông ấy có nhận cô hay không thì tôi không thể nói trước được." Lâm Mộc nói.  

“Được rồi!” Một nụ cười hiện lên trên mặt Trần Uyển Nhi, cô rất mong chờ.  

Nửa ngày sau, Lâm Mộc dẫn theo ba người con gái thành công đến Đạo quán Ngọa Long!  

Advertisement

“Anh Nguyên!”  

A Bính đang ở trong sân Đạo quán, nhìn thấy Lâm Mộc đi vào, cậu ta vội vàng chào hỏi.  

"Anh Nguyên, lần này anh đi Thân Giang, đưng xá xa xôi, chắc là dọc đường đi cũng không phải dễ dàng, đúng không?" A Bính hỏi  

“Đúng là đã gặp phải một số rắc rối.” Lâm Mộc thở dài.  

“Anh Nguyên, có thể thuận lợi trở về là tốt rồi, ở đây thật sự rất an toàn.” A Bính cười nói.  

“Anh hai, ba mẹ ở đâu?” Lâm Lê hỏi.  

Lâm Lê đến Thân Giang đã được nửa năm, cô ấy đương nhiên rất nhớ ba mẹ.  

"A Bính, ba mẹ tôi bây giờ đang ở đâu? Đưa em gái tôi đến đó đi." Lâm Mộc ra lệnh.  

“Được rồi, em gái Lâm Lê, đi với tôi!”  

A Bính đưa Lâm Lê đi vào căn phòng bên trái của đạo quán.  

A Bính và Lâm Lê rất quen thuộc nhau.  

Lúc này, Trần Uyển Nhi kéo ống tay áo của Lâm Mộc.  

“Lâm Mộc, giới thiệu tôi với sư phụ của anh đi, đừng có quên!” Trần Uyển Nhi chớp mắt.  

“Tôi đưa cô đến đó ngay bây giờ, được không?” Anh cười nhạt nói.  

Lâm Mộc yêu cầu Tiểu Vi nghỉ ngơi trong sân trước, sau đó đưa Trần Uyển Nhi đi tìm sư phụ của anh.  

Sư phụ lúc này đang ở phía sau núi.  

Anh đưa Trần Uyển Nhi l*n đ*nh núi.  

“Sư phụ, con đã trở lại.” Lâm Mộc chào sư phụ.  

“Trên đường đi chắc là đã nhìn thấy rất nhiều thứ, phải không?” Sư phụ chậm rãi nói.  

“Vâng.” Anh gật đầu.  

"Nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài cũng tốt cho con, tiếp theo, con nên ở trong Đạo quán và tập trung tu hành để tiến vào Linh Phách Cảnh, sau khi bước vào Linh Phách Cảnh thì con sẽ đến Liên minh Tu Hành Giả." Sư phụ nói.  

“Vâng, sư phụ.” Lâm Mộc đáp.  

Chần chừ một chút, anh lại nói: “Sư phụ, tiểu thư Trần Uyển Nhi này muốn bái người làm sư phụ.”  

Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng nói: “Lão tiền bối, chỉ cần người nguyện ý dạy con luyện công, con liền sẵn sàng chịu đựng gian khổ. ”  

Sư phụ nghe xong liền quay đầu lại nhìn cô.  

Sau đó, ông đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Uyển Nhi, đánh giá cô một lượt. 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Sư phụ của tôi không dễ dàng tiếp nhận đồ đệ đâu, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu co với sư phụ, về phần ông ấy có nhận cô hay không thì tôi không thể nói trước được." Lâm Mộc nói.  “Được rồi!” Một nụ cười hiện lên trên mặt Trần Uyển Nhi, cô rất mong chờ.  Nửa ngày sau, Lâm Mộc dẫn theo ba người con gái thành công đến Đạo quán Ngọa Long!  Advertisement“Anh Nguyên!”  A Bính đang ở trong sân Đạo quán, nhìn thấy Lâm Mộc đi vào, cậu ta vội vàng chào hỏi.  "Anh Nguyên, lần này anh đi Thân Giang, đưng xá xa xôi, chắc là dọc đường đi cũng không phải dễ dàng, đúng không?" A Bính hỏi  “Đúng là đã gặp phải một số rắc rối.” Lâm Mộc thở dài.  “Anh Nguyên, có thể thuận lợi trở về là tốt rồi, ở đây thật sự rất an toàn.” A Bính cười nói.  “Anh hai, ba mẹ ở đâu?” Lâm Lê hỏi.  Lâm Lê đến Thân Giang đã được nửa năm, cô ấy đương nhiên rất nhớ ba mẹ.  "A Bính, ba mẹ tôi bây giờ đang ở đâu? Đưa em gái tôi đến đó đi." Lâm Mộc ra lệnh.  “Được rồi, em gái Lâm Lê, đi với tôi!”  A Bính đưa Lâm Lê đi vào căn phòng bên trái của đạo quán.  A Bính và Lâm Lê rất quen thuộc nhau.  Lúc này, Trần Uyển Nhi kéo ống tay áo của Lâm Mộc.  “Lâm Mộc, giới thiệu tôi với sư phụ của anh đi, đừng có quên!” Trần Uyển Nhi chớp mắt.  “Tôi đưa cô đến đó ngay bây giờ, được không?” Anh cười nhạt nói.  Lâm Mộc yêu cầu Tiểu Vi nghỉ ngơi trong sân trước, sau đó đưa Trần Uyển Nhi đi tìm sư phụ của anh.  Sư phụ lúc này đang ở phía sau núi.  Anh đưa Trần Uyển Nhi l*n đ*nh núi.  “Sư phụ, con đã trở lại.” Lâm Mộc chào sư phụ.  “Trên đường đi chắc là đã nhìn thấy rất nhiều thứ, phải không?” Sư phụ chậm rãi nói.  “Vâng.” Anh gật đầu.  "Nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài cũng tốt cho con, tiếp theo, con nên ở trong Đạo quán và tập trung tu hành để tiến vào Linh Phách Cảnh, sau khi bước vào Linh Phách Cảnh thì con sẽ đến Liên minh Tu Hành Giả." Sư phụ nói.  “Vâng, sư phụ.” Lâm Mộc đáp.  Chần chừ một chút, anh lại nói: “Sư phụ, tiểu thư Trần Uyển Nhi này muốn bái người làm sư phụ.”  Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng nói: “Lão tiền bối, chỉ cần người nguyện ý dạy con luyện công, con liền sẵn sàng chịu đựng gian khổ. ”  Sư phụ nghe xong liền quay đầu lại nhìn cô.  Sau đó, ông đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Uyển Nhi, đánh giá cô một lượt. 

Chương 555: “Đúng là đã gặp phải một số rắc rối.”