Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 565: Nếu có thể, chúng ta sẽ tiếp tục tăng số lượng lên."

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không có nhiều tu sĩ mạnh như vậy để sắp xếp đủ ở các thành phố, nên khó có thể thiết lập phòng tuyến vững chắc bên ngoài tất cả các thành phố."  Lâm Mộc gật đầu: "Cũng đúng."  AdvertisementVừa lái xe, Thẩm Trạch Thiên vừa nói: "Theo thông tin anh vừa biết được, lánh nạn tạm thời không phải giải pháp lâu dài, kế hoạch sơ bộ là chọn năm thành phố trên toàn quốc, sau đó sẽ sắp xếp người của Liên Minh đến dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì sẽ xây dựng năm thành phố trú ẩn an toàn, thiết lập các tuyến phòng thủ và cử một số tu sĩ đến đó bảo vệ. "  "Khi năm nơi trú ẩn an toàn được thiết lập. Nếu có thể, chúng ta sẽ tiếp tục tăng số lượng lên."  Lâm Mộc nói: "Kế hoạch này cũng là một nhiệm vụ thử thách đối với Liên Minh. Em sợ rằng sẽ có rất nhiều tu sĩ sẽ phải chết trong kế hoạch quét sạch này."  "Ừm, vì xảy ra chuyện này nên hiện tại Liên Minh đã bị tổn thất rất nặng nề! Nhân lực cũng bị thiếu thốn!" Thẩm Trạch Thiên nói.  Trong thành phố, các loại vũ khí có tính sát thương cao cũng rất khó để sử dụng.  Hơn nữa các loại súng thông thường  cũng có tác dụng hạn chế, nó chỉ có thể làm tổn thương một số người biến dị có sức mạnh thấp.  Hơn nữa, sự nhanh nhẹn của người biến dị khác với người thường, một khi bị phục kích, chưa kịp dùng súng thì đã bị g**t ch*t rồi.  Nếu muốn làm sạch thành phố, thì chủ yếu phải dựa vào các tu hành giả.  Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Mặc dù số lượng thương vong sẽ rất lơn, nhưng là tu sĩ, năng lực của chúng ta càng mạnh, trách nhiệm của chúng ta càng lớn."  “Không biết bao lâu thì tai họa này mới lắng xuống.” Lâm Mộc lẩm bẩm.  “Muốn dập tắt tai họa này, trước mắt vẫn không có hy vọng, muốn tiêu diệt hoàn toàn những người biến dị và thú biến dị này là điều quá khó.” Thẩm Trạch Thiên lắc đầu.  “Tại sao vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.  "Sư đệ, anh sẽ nói một số tin tức nội bộ cho cậu. Tỉ lệ người biến dị là khoảng một phần mười. Tức là có hàng trăm triệu người biến dị, nhưng còn số lượng tu sĩ thì có bao nhiêu chứ? Chưa kể còn có rất nhiều thú biến dị. "  Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Ngoài ra, Liên Minh của chúng ta cũng đã phân loại thực lực của người biến dị và thú biến dị."  "Phân thành bốn cấp độ là cấp độ D, cấp độ C, cấp độ B, cấp độ A,."  "Cấp D và cấp C là người biến dị và thú biến dị phổ biến, tỷ lệ cũng cao nhất. Theo số liệu hơn một tháng chiến đâu cùng, 99% người biến dị và thú biến dị đều thuộc cấp D."  Lâm Mộc cũng có hứng thú: "Mỗi một cấp thì sẽ tương đương với tu vi thế nào?"  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không có nhiều tu sĩ mạnh như vậy để sắp xếp đủ ở các thành phố, nên khó có thể thiết lập phòng tuyến vững chắc bên ngoài tất cả các thành phố."  

Lâm Mộc gật đầu: "Cũng đúng."  

Advertisement

Vừa lái xe, Thẩm Trạch Thiên vừa nói: "Theo thông tin anh vừa biết được, lánh nạn tạm thời không phải giải pháp lâu dài, kế hoạch sơ bộ là chọn năm thành phố trên toàn quốc, sau đó sẽ sắp xếp người của Liên Minh đến dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì sẽ xây dựng năm thành phố trú ẩn an toàn, thiết lập các tuyến phòng thủ và cử một số tu sĩ đến đó bảo vệ. "  

"Khi năm nơi trú ẩn an toàn được thiết lập. Nếu có thể, chúng ta sẽ tiếp tục tăng số lượng lên."  

Lâm Mộc nói: "Kế hoạch này cũng là một nhiệm vụ thử thách đối với Liên Minh. Em sợ rằng sẽ có rất nhiều tu sĩ sẽ phải chết trong kế hoạch quét sạch này."  

"Ừm, vì xảy ra chuyện này nên hiện tại Liên Minh đã bị tổn thất rất nặng nề! Nhân lực cũng bị thiếu thốn!" Thẩm Trạch Thiên nói.  

Trong thành phố, các loại vũ khí có tính sát thương cao cũng rất khó để sử dụng.  

Hơn nữa các loại súng thông thường  cũng có tác dụng hạn chế, nó chỉ có thể làm tổn thương một số người biến dị có sức mạnh thấp.  

Hơn nữa, sự nhanh nhẹn của người biến dị khác với người thường, một khi bị phục kích, chưa kịp dùng súng thì đã bị g**t ch*t rồi.  

Nếu muốn làm sạch thành phố, thì chủ yếu phải dựa vào các tu hành giả.  

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Mặc dù số lượng thương vong sẽ rất lơn, nhưng là tu sĩ, năng lực của chúng ta càng mạnh, trách nhiệm của chúng ta càng lớn."  

“Không biết bao lâu thì tai họa này mới lắng xuống.” Lâm Mộc lẩm bẩm.  

“Muốn dập tắt tai họa này, trước mắt vẫn không có hy vọng, muốn tiêu diệt hoàn toàn những người biến dị và thú biến dị này là điều quá khó.” Thẩm Trạch Thiên lắc đầu.  

“Tại sao vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.  

"Sư đệ, anh sẽ nói một số tin tức nội bộ cho cậu. Tỉ lệ người biến dị là khoảng một phần mười. Tức là có hàng trăm triệu người biến dị, nhưng còn số lượng tu sĩ thì có bao nhiêu chứ? Chưa kể còn có rất nhiều thú biến dị. "  

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Ngoài ra, Liên Minh của chúng ta cũng đã phân loại thực lực của người biến dị và thú biến dị."  

"Phân thành bốn cấp độ là cấp độ D, cấp độ C, cấp độ B, cấp độ A,."  

"Cấp D và cấp C là người biến dị và thú biến dị phổ biến, tỷ lệ cũng cao nhất. Theo số liệu hơn một tháng chiến đâu cùng, 99% người biến dị và thú biến dị đều thuộc cấp D."  

Lâm Mộc cũng có hứng thú: "Mỗi một cấp thì sẽ tương đương với tu vi thế nào?"  

Image removed.

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không có nhiều tu sĩ mạnh như vậy để sắp xếp đủ ở các thành phố, nên khó có thể thiết lập phòng tuyến vững chắc bên ngoài tất cả các thành phố."  Lâm Mộc gật đầu: "Cũng đúng."  AdvertisementVừa lái xe, Thẩm Trạch Thiên vừa nói: "Theo thông tin anh vừa biết được, lánh nạn tạm thời không phải giải pháp lâu dài, kế hoạch sơ bộ là chọn năm thành phố trên toàn quốc, sau đó sẽ sắp xếp người của Liên Minh đến dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì sẽ xây dựng năm thành phố trú ẩn an toàn, thiết lập các tuyến phòng thủ và cử một số tu sĩ đến đó bảo vệ. "  "Khi năm nơi trú ẩn an toàn được thiết lập. Nếu có thể, chúng ta sẽ tiếp tục tăng số lượng lên."  Lâm Mộc nói: "Kế hoạch này cũng là một nhiệm vụ thử thách đối với Liên Minh. Em sợ rằng sẽ có rất nhiều tu sĩ sẽ phải chết trong kế hoạch quét sạch này."  "Ừm, vì xảy ra chuyện này nên hiện tại Liên Minh đã bị tổn thất rất nặng nề! Nhân lực cũng bị thiếu thốn!" Thẩm Trạch Thiên nói.  Trong thành phố, các loại vũ khí có tính sát thương cao cũng rất khó để sử dụng.  Hơn nữa các loại súng thông thường  cũng có tác dụng hạn chế, nó chỉ có thể làm tổn thương một số người biến dị có sức mạnh thấp.  Hơn nữa, sự nhanh nhẹn của người biến dị khác với người thường, một khi bị phục kích, chưa kịp dùng súng thì đã bị g**t ch*t rồi.  Nếu muốn làm sạch thành phố, thì chủ yếu phải dựa vào các tu hành giả.  Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Mặc dù số lượng thương vong sẽ rất lơn, nhưng là tu sĩ, năng lực của chúng ta càng mạnh, trách nhiệm của chúng ta càng lớn."  “Không biết bao lâu thì tai họa này mới lắng xuống.” Lâm Mộc lẩm bẩm.  “Muốn dập tắt tai họa này, trước mắt vẫn không có hy vọng, muốn tiêu diệt hoàn toàn những người biến dị và thú biến dị này là điều quá khó.” Thẩm Trạch Thiên lắc đầu.  “Tại sao vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.  "Sư đệ, anh sẽ nói một số tin tức nội bộ cho cậu. Tỉ lệ người biến dị là khoảng một phần mười. Tức là có hàng trăm triệu người biến dị, nhưng còn số lượng tu sĩ thì có bao nhiêu chứ? Chưa kể còn có rất nhiều thú biến dị. "  Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Ngoài ra, Liên Minh của chúng ta cũng đã phân loại thực lực của người biến dị và thú biến dị."  "Phân thành bốn cấp độ là cấp độ D, cấp độ C, cấp độ B, cấp độ A,."  "Cấp D và cấp C là người biến dị và thú biến dị phổ biến, tỷ lệ cũng cao nhất. Theo số liệu hơn một tháng chiến đâu cùng, 99% người biến dị và thú biến dị đều thuộc cấp D."  Lâm Mộc cũng có hứng thú: "Mỗi một cấp thì sẽ tương đương với tu vi thế nào?"  

Chương 565: Nếu có thể, chúng ta sẽ tiếp tục tăng số lượng lên."