Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 578: "Không muốn nghĩ tiếp!"
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Nếu cả hai đều đủ tiêu chuẩn, thì tôi sẽ là đạo sư của cậu ta." Lão Mục gật đầu: "Tám giờ, con số này khá đáng tin cậy đấy." Linh Phách Cảnh muốn gia nhập vào Tổng bộ Liên Minh thì cần phải có năm giờ thử nghiệm, nhưng nếu muốn chỉ định Nghị Trưởng làm đạo sư thì yêu cầu sẽ cao hơn, nhiều hơn ba giờ, như vậy mới nằm trong phạm vi hợp tình hợp lý. AdvertisementTruyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. ... Tổng bộ Liên Minh, trong Nhãn Trấn Trấn Tụ Linh.... Trời đã chạng vạng tối, đèn đường trong liên minh cũng đã sáng lên. Đã bảy giờ trôi qua kể từ khi Lâm Mộc vào Nhãn Trấn. Từ tiếng thứ năm đến tiếng thứ bảy, mỗi giây đều là một cực hình đối với Lâm Mộc! Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì sự dày vò ngày càng gia tăng! Dưới áp lực liên tục, lúc này hai chân của Lâm Mộc không tự chủ được run lên, cơ bắp đau nhức, cả người như bị kim đâm xuyên qua. Mồ hôi đã làm ướt hết quần áo của anh. Trước mắt Lâm Mộc chỉ có hai sự lựa chọn, một là kiên trì chịu đựng đau đớn tiếp tục nhiệm vụ bất khả thi này, hoặc là từ bỏ để giải thoát, chấm dứt đau đớn. Đã bao lâu rồi? Còn bao lâu nữa? "Không muốn nghĩ tiếp!" Lâm Mộc cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Lâm Mộc biết nếu như anh tiếp tục tính toán, thì càng nhịn sẽ càng khiến anh thêm tuyệt vọng. Thay vì như vậy, tốt hơn là anh nên quên hoàn toàn thời gian đi, không nên nhớ đã qua bao lâu, cũng không nghĩ về thời gian còn lại. Mọi thứ, chỉ cần kiên trì! Bên ngoài Nhãn Trấn. Bởi vì bài kiểm tra này được lan truyền như một giai thoại, năm sáu mươi người đã tụ tập ở đây để xem náo nhiệt. "Người mới này đã kiên trì bảy giờ, đã vượt quá ba giờ theo tiêu chuẩn đầu vào của Linh Phách Cảnh. Kết quả này đã rất tốt rồi!" "Đáng tiếc, cậu ta phải kiên trì mười bảy tiếng." Mọi người đều thở dài thay cho anh. Bảy tiếng thôi cũng đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc rồi. Thậm chí Thanh tra Lỗ đang giám sát giúp Vũ Nghị Trưởng còn hét lên với Lâm Mộc: "Người mới, từ bỏ đi, dù sao hai mươi tư giờ cũng không thể vượt qua được bài kiểm tra, bây giờ từ bỏ hay kiên trì thêm một lúc nữa mới từ bỏ thì kết quả cũng như nhau thôi, tại sao lại cứ cố chấp một cách vô ích như vậy? " "Thanh tra Lỗ, im đi! Đừng quấy rầy sư đệ của tôi!" Thẩm Trạch Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh. Thanh tra Lỗ chế nhạo: "Thanh tra Thẩm, anh đã là sư huynh của người ta rồi, vậy đừng nên để cậu ta tiếp tục chịu đựng nữa, anh nên thuyết phục cậu ta từ bỏ đi, có kiên trì thêm cũng chỉ vô nghĩa thôi! Anh không thấy vậy sao? Cậu ta đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi? Kiên trì thêm một lúc nữa thì có ích gì chứ? Đều sẽ thất bại thôi. "
"Nếu cả hai đều đủ tiêu chuẩn, thì tôi sẽ là đạo sư của cậu ta."
Lão Mục gật đầu: "Tám giờ, con số này khá đáng tin cậy đấy."
Linh Phách Cảnh muốn gia nhập vào Tổng bộ Liên Minh thì cần phải có năm giờ thử nghiệm, nhưng nếu muốn chỉ định Nghị Trưởng làm đạo sư thì yêu cầu sẽ cao hơn, nhiều hơn ba giờ, như vậy mới nằm trong phạm vi hợp tình hợp lý.
Advertisement
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Tổng bộ Liên Minh, trong Nhãn Trấn Trấn Tụ Linh....
Trời đã chạng vạng tối, đèn đường trong liên minh cũng đã sáng lên.
Đã bảy giờ trôi qua kể từ khi Lâm Mộc vào Nhãn Trấn.
Từ tiếng thứ năm đến tiếng thứ bảy, mỗi giây đều là một cực hình đối với Lâm Mộc!
Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì sự dày vò ngày càng gia tăng!
Dưới áp lực liên tục, lúc này hai chân của Lâm Mộc không tự chủ được run lên, cơ bắp đau nhức, cả người như bị kim đâm xuyên qua. Mồ hôi đã làm ướt hết quần áo của anh.
Trước mắt Lâm Mộc chỉ có hai sự lựa chọn, một là kiên trì chịu đựng đau đớn tiếp tục nhiệm vụ bất khả thi này, hoặc là từ bỏ để giải thoát, chấm dứt đau đớn.
Đã bao lâu rồi? Còn bao lâu nữa?
"Không muốn nghĩ tiếp!"
Lâm Mộc cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Lâm Mộc biết nếu như anh tiếp tục tính toán, thì càng nhịn sẽ càng khiến anh thêm tuyệt vọng.
Thay vì như vậy, tốt hơn là anh nên quên hoàn toàn thời gian đi, không nên nhớ đã qua bao lâu, cũng không nghĩ về thời gian còn lại.
Mọi thứ, chỉ cần kiên trì!
Bên ngoài Nhãn Trấn.
Bởi vì bài kiểm tra này được lan truyền như một giai thoại, năm sáu mươi người đã tụ tập ở đây để xem náo nhiệt.
"Người mới này đã kiên trì bảy giờ, đã vượt quá ba giờ theo tiêu chuẩn đầu vào của Linh Phách Cảnh. Kết quả này đã rất tốt rồi!"
"Đáng tiếc, cậu ta phải kiên trì mười bảy tiếng."
Mọi người đều thở dài thay cho anh.
Bảy tiếng thôi cũng đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc rồi.
Thậm chí Thanh tra Lỗ đang giám sát giúp Vũ Nghị Trưởng còn hét lên với Lâm Mộc: "Người mới, từ bỏ đi, dù sao hai mươi tư giờ cũng không thể vượt qua được bài kiểm tra, bây giờ từ bỏ hay kiên trì thêm một lúc nữa mới từ bỏ thì kết quả cũng như nhau thôi, tại sao lại cứ cố chấp một cách vô ích như vậy? "
"Thanh tra Lỗ, im đi! Đừng quấy rầy sư đệ của tôi!" Thẩm Trạch Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thanh tra Lỗ chế nhạo: "Thanh tra Thẩm, anh đã là sư huynh của người ta rồi, vậy đừng nên để cậu ta tiếp tục chịu đựng nữa, anh nên thuyết phục cậu ta từ bỏ đi, có kiên trì thêm cũng chỉ vô nghĩa thôi! Anh không thấy vậy sao? Cậu ta đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi? Kiên trì thêm một lúc nữa thì có ích gì chứ? Đều sẽ thất bại thôi. "
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Nếu cả hai đều đủ tiêu chuẩn, thì tôi sẽ là đạo sư của cậu ta." Lão Mục gật đầu: "Tám giờ, con số này khá đáng tin cậy đấy." Linh Phách Cảnh muốn gia nhập vào Tổng bộ Liên Minh thì cần phải có năm giờ thử nghiệm, nhưng nếu muốn chỉ định Nghị Trưởng làm đạo sư thì yêu cầu sẽ cao hơn, nhiều hơn ba giờ, như vậy mới nằm trong phạm vi hợp tình hợp lý. AdvertisementTruyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. ... Tổng bộ Liên Minh, trong Nhãn Trấn Trấn Tụ Linh.... Trời đã chạng vạng tối, đèn đường trong liên minh cũng đã sáng lên. Đã bảy giờ trôi qua kể từ khi Lâm Mộc vào Nhãn Trấn. Từ tiếng thứ năm đến tiếng thứ bảy, mỗi giây đều là một cực hình đối với Lâm Mộc! Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì sự dày vò ngày càng gia tăng! Dưới áp lực liên tục, lúc này hai chân của Lâm Mộc không tự chủ được run lên, cơ bắp đau nhức, cả người như bị kim đâm xuyên qua. Mồ hôi đã làm ướt hết quần áo của anh. Trước mắt Lâm Mộc chỉ có hai sự lựa chọn, một là kiên trì chịu đựng đau đớn tiếp tục nhiệm vụ bất khả thi này, hoặc là từ bỏ để giải thoát, chấm dứt đau đớn. Đã bao lâu rồi? Còn bao lâu nữa? "Không muốn nghĩ tiếp!" Lâm Mộc cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Lâm Mộc biết nếu như anh tiếp tục tính toán, thì càng nhịn sẽ càng khiến anh thêm tuyệt vọng. Thay vì như vậy, tốt hơn là anh nên quên hoàn toàn thời gian đi, không nên nhớ đã qua bao lâu, cũng không nghĩ về thời gian còn lại. Mọi thứ, chỉ cần kiên trì! Bên ngoài Nhãn Trấn. Bởi vì bài kiểm tra này được lan truyền như một giai thoại, năm sáu mươi người đã tụ tập ở đây để xem náo nhiệt. "Người mới này đã kiên trì bảy giờ, đã vượt quá ba giờ theo tiêu chuẩn đầu vào của Linh Phách Cảnh. Kết quả này đã rất tốt rồi!" "Đáng tiếc, cậu ta phải kiên trì mười bảy tiếng." Mọi người đều thở dài thay cho anh. Bảy tiếng thôi cũng đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc rồi. Thậm chí Thanh tra Lỗ đang giám sát giúp Vũ Nghị Trưởng còn hét lên với Lâm Mộc: "Người mới, từ bỏ đi, dù sao hai mươi tư giờ cũng không thể vượt qua được bài kiểm tra, bây giờ từ bỏ hay kiên trì thêm một lúc nữa mới từ bỏ thì kết quả cũng như nhau thôi, tại sao lại cứ cố chấp một cách vô ích như vậy? " "Thanh tra Lỗ, im đi! Đừng quấy rầy sư đệ của tôi!" Thẩm Trạch Thiên tức giận trừng mắt nhìn anh. Thanh tra Lỗ chế nhạo: "Thanh tra Thẩm, anh đã là sư huynh của người ta rồi, vậy đừng nên để cậu ta tiếp tục chịu đựng nữa, anh nên thuyết phục cậu ta từ bỏ đi, có kiên trì thêm cũng chỉ vô nghĩa thôi! Anh không thấy vậy sao? Cậu ta đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi? Kiên trì thêm một lúc nữa thì có ích gì chứ? Đều sẽ thất bại thôi. "