Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 583: Cơ thể anh vẫn có giới hạn
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Vũ Nghị Trưởng, Tiểu sư đệ của tôi ngã trên mặt đất thế này, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì với cậu ấy." “Hai mươi bốn giờ kiểm tra, thật sự… có hơi lâu.” Thẩm Trạch Thiên ngập ngừng. AdvertisementVũ Nghị Trưởng chậm rãi nói: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, có thể lựa chọn tiếp tục bám vào, hoặc có thể lựa chọn từ bỏ." "Những lựa chọn khác nhau có những hậu quả khác nhau. Vì cậu ta đã chọn kiên trì, nên cậu ta phải chịu hậu quả của sự kiên trì đó, hãy cứ xem tiếp theo điều gì sẽ xảy ra với cậu ta." “Vâng.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu. Vũ Nghị Trưởng cũng không rời đi, ông ta lẳng lặng đứng im quan sát. Vốn dĩ, Vũ Nghị Trưởng đã tính toán từ lâu, nếu Lâm Mộc có thể kéo dài hơn tám giờ thì ông ta sẽ tới dừng bài kiểm tra, thông báo cho Lâm Mộc rằng anh đã vượt qua bài kiểm tra này. Tuy rằng Lâm Mộc đã ngã xuống đất, nhưng anh vẫn cố chấp, điều này cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của ông ta đối với Lâm Mộc. Đã như vậy rồi mà Lâm Mộc vẫn còn không chịu từ bỏ, sự kiên trì này khiến ông ta cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác. Ông ta muốn xem Lâm Mộc này có thể chịu đựng được bao lâu khi đối mặt với một bài kiểm tra vốn không thể như thế này? Vũ Nghị Trưởng cũng đứng quan sát nên đương nhiên những người khác cũng không dám nói bừa. Nhưng hành động của Lâm Mộc cũng khơi dậy sự tò mò của mọi người, liệu anh có thể trụ được bao lâu đây? Thời gian lặng lẽ trôi qua. Ở trong Nhãn Trấn, Lâm Mộc đã quên đi khái niệm thời gian. Anh không nghĩ đến việc đã qua bao lâu và thời gian còn lại là bao nhiêu nữa, anh chỉ muốn cố gắng hết sức để kéo dài hơn cực hạn của bản thân! Thời gian trôi qua, một ánh sáng trắng xuất hiện ở chân trời. Trời sáng dần, một ngày mới đã đến. Sau khi ngã xuống Lâm Mộc chống đỡ được đến hiện tại, đều dùng lưng để chống lại lực áp chế kia. Nhưng cho dù như vậy, lúc này Lâm Mộc lại cảm thấy mí mắt anh nặng trĩu, anh không mắt ra được nữa, toàn thân đau đớn khiến Lâm Mộc cảm thấy như chết đi sống lại. Vì dựa vào Chí Tôn Tích nên nằm trên mặt đất cho phép Lâm Mộc có thể chống đỡ lâu hơn. Mặc dù vậy, cơ thể anh vẫn có giới hạn. Bây giờ dường như đã đạt đến giới hạn của nó rồi.
"Vũ Nghị Trưởng, Tiểu sư đệ của tôi ngã trên mặt đất thế này, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì với cậu ấy."
“Hai mươi bốn giờ kiểm tra, thật sự… có hơi lâu.” Thẩm Trạch Thiên ngập ngừng.
Advertisement
Vũ Nghị Trưởng chậm rãi nói: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, có thể lựa chọn tiếp tục bám vào, hoặc có thể lựa chọn từ bỏ."
"Những lựa chọn khác nhau có những hậu quả khác nhau. Vì cậu ta đã chọn kiên trì, nên cậu ta phải chịu hậu quả của sự kiên trì đó, hãy cứ xem tiếp theo điều gì sẽ xảy ra với cậu ta."
“Vâng.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu.
Vũ Nghị Trưởng cũng không rời đi, ông ta lẳng lặng đứng im quan sát.
Vốn dĩ, Vũ Nghị Trưởng đã tính toán từ lâu, nếu Lâm Mộc có thể kéo dài hơn tám giờ thì ông ta sẽ tới dừng bài kiểm tra, thông báo cho Lâm Mộc rằng anh đã vượt qua bài kiểm tra này.
Tuy rằng Lâm Mộc đã ngã xuống đất, nhưng anh vẫn cố chấp, điều này cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của ông ta đối với Lâm Mộc.
Đã như vậy rồi mà Lâm Mộc vẫn còn không chịu từ bỏ, sự kiên trì này khiến ông ta cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Ông ta muốn xem Lâm Mộc này có thể chịu đựng được bao lâu khi đối mặt với một bài kiểm tra vốn không thể như thế này?
Vũ Nghị Trưởng cũng đứng quan sát nên đương nhiên những người khác cũng không dám nói bừa.
Nhưng hành động của Lâm Mộc cũng khơi dậy sự tò mò của mọi người, liệu anh có thể trụ được bao lâu đây?
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ở trong Nhãn Trấn, Lâm Mộc đã quên đi khái niệm thời gian.
Anh không nghĩ đến việc đã qua bao lâu và thời gian còn lại là bao nhiêu nữa, anh chỉ muốn cố gắng hết sức để kéo dài hơn cực hạn của bản thân!
Thời gian trôi qua, một ánh sáng trắng xuất hiện ở chân trời.
Trời sáng dần, một ngày mới đã đến.
Sau khi ngã xuống Lâm Mộc chống đỡ được đến hiện tại, đều dùng lưng để chống lại lực áp chế kia.
Nhưng cho dù như vậy, lúc này Lâm Mộc lại cảm thấy mí mắt anh nặng trĩu, anh không mắt ra được nữa, toàn thân đau đớn khiến Lâm Mộc cảm thấy như chết đi sống lại.
Vì dựa vào Chí Tôn Tích nên nằm trên mặt đất cho phép Lâm Mộc có thể chống đỡ lâu hơn.
Mặc dù vậy, cơ thể anh vẫn có giới hạn.
Bây giờ dường như đã đạt đến giới hạn của nó rồi.
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… "Vũ Nghị Trưởng, Tiểu sư đệ của tôi ngã trên mặt đất thế này, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì với cậu ấy." “Hai mươi bốn giờ kiểm tra, thật sự… có hơi lâu.” Thẩm Trạch Thiên ngập ngừng. AdvertisementVũ Nghị Trưởng chậm rãi nói: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, có thể lựa chọn tiếp tục bám vào, hoặc có thể lựa chọn từ bỏ." "Những lựa chọn khác nhau có những hậu quả khác nhau. Vì cậu ta đã chọn kiên trì, nên cậu ta phải chịu hậu quả của sự kiên trì đó, hãy cứ xem tiếp theo điều gì sẽ xảy ra với cậu ta." “Vâng.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu. Vũ Nghị Trưởng cũng không rời đi, ông ta lẳng lặng đứng im quan sát. Vốn dĩ, Vũ Nghị Trưởng đã tính toán từ lâu, nếu Lâm Mộc có thể kéo dài hơn tám giờ thì ông ta sẽ tới dừng bài kiểm tra, thông báo cho Lâm Mộc rằng anh đã vượt qua bài kiểm tra này. Tuy rằng Lâm Mộc đã ngã xuống đất, nhưng anh vẫn cố chấp, điều này cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của ông ta đối với Lâm Mộc. Đã như vậy rồi mà Lâm Mộc vẫn còn không chịu từ bỏ, sự kiên trì này khiến ông ta cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác. Ông ta muốn xem Lâm Mộc này có thể chịu đựng được bao lâu khi đối mặt với một bài kiểm tra vốn không thể như thế này? Vũ Nghị Trưởng cũng đứng quan sát nên đương nhiên những người khác cũng không dám nói bừa. Nhưng hành động của Lâm Mộc cũng khơi dậy sự tò mò của mọi người, liệu anh có thể trụ được bao lâu đây? Thời gian lặng lẽ trôi qua. Ở trong Nhãn Trấn, Lâm Mộc đã quên đi khái niệm thời gian. Anh không nghĩ đến việc đã qua bao lâu và thời gian còn lại là bao nhiêu nữa, anh chỉ muốn cố gắng hết sức để kéo dài hơn cực hạn của bản thân! Thời gian trôi qua, một ánh sáng trắng xuất hiện ở chân trời. Trời sáng dần, một ngày mới đã đến. Sau khi ngã xuống Lâm Mộc chống đỡ được đến hiện tại, đều dùng lưng để chống lại lực áp chế kia. Nhưng cho dù như vậy, lúc này Lâm Mộc lại cảm thấy mí mắt anh nặng trĩu, anh không mắt ra được nữa, toàn thân đau đớn khiến Lâm Mộc cảm thấy như chết đi sống lại. Vì dựa vào Chí Tôn Tích nên nằm trên mặt đất cho phép Lâm Mộc có thể chống đỡ lâu hơn. Mặc dù vậy, cơ thể anh vẫn có giới hạn. Bây giờ dường như đã đạt đến giới hạn của nó rồi.