Tác giả:

Edit + Beta: Vịt "Dư tiên sinh, cậu mang thai rồi." Bác sĩ mặt mũi lạnh lùng đẩy đẩy mắt kính viền vàng, nói như vậy. Dư Bảo Nguyên không nhịn được xì một tiếng bật cười, "Bác sĩ, tôi, giới tính nam." "Vậy được rồi," Bác sĩ đầy mặt bất đắc dĩ, "Dư tiên sinh giới tính nam, cậu mang thai rồi." Dư Bảo Nguyên chớp mắt 2 cái, "Bác sĩ, ngài đang trêu tôi?" Bác sĩ nhìn chăm chú Dư Bảo Nguyên hồi lâu, thở dài, cạch cạch ấn chuột lấy ra một phần hình ảnh, "Đây là ảnh siêu âm của cậu, cái bóng nho nhỏ này chính là thai nhi còn chưa thành hình." Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi cảm thấy là một cái nhọt." "Không, đây là một đứa trẻ." Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, "Tôi cảm thấy ngài nhầm rồi, đây nhất định là nhọt." Bác sĩ tức tới cắn răng, "Tôi đem đồ vật phía dưới của tôi cả đời cũng không cứng nổi ra thề, đó là đứa nhỏ." "Không thể nào," Dư Bảo Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, "Thứ giống như nhân bánh bao này, sao có thể là trẻ con?" "…

Chương 183: Hắn đã biết chuyện này

Ta Sinh Con Cho Tổng TàiTác giả: Quất Miêu Ca CaTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện SủngEdit + Beta: Vịt "Dư tiên sinh, cậu mang thai rồi." Bác sĩ mặt mũi lạnh lùng đẩy đẩy mắt kính viền vàng, nói như vậy. Dư Bảo Nguyên không nhịn được xì một tiếng bật cười, "Bác sĩ, tôi, giới tính nam." "Vậy được rồi," Bác sĩ đầy mặt bất đắc dĩ, "Dư tiên sinh giới tính nam, cậu mang thai rồi." Dư Bảo Nguyên chớp mắt 2 cái, "Bác sĩ, ngài đang trêu tôi?" Bác sĩ nhìn chăm chú Dư Bảo Nguyên hồi lâu, thở dài, cạch cạch ấn chuột lấy ra một phần hình ảnh, "Đây là ảnh siêu âm của cậu, cái bóng nho nhỏ này chính là thai nhi còn chưa thành hình." Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi cảm thấy là một cái nhọt." "Không, đây là một đứa trẻ." Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, "Tôi cảm thấy ngài nhầm rồi, đây nhất định là nhọt." Bác sĩ tức tới cắn răng, "Tôi đem đồ vật phía dưới của tôi cả đời cũng không cứng nổi ra thề, đó là đứa nhỏ." "Không thể nào," Dư Bảo Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, "Thứ giống như nhân bánh bao này, sao có thể là trẻ con?" "… Edit + Beta: VịtMặc dù lời bác sĩ nói rất khiến người ta an tâm, nhưng dù sao không phải chuyện nhỏ, Dư Bảo Nguyên vẫn tâm thần không yên về nhà.Về đến nhà, chú Hà đã ôm Cố Gia Duệ đang dỗ dành. Một người già lớn tuổi, học tiếng động vật dỗ trẻ con, chú Hà bảo đao chưa già. Một vài tiếng mèo kêu chó sủa hổ hú, từng câu tiếng chim tiếng bò tiếng heo, khiến nhóc con Cố Gia Duệ không chớp mắt nhìn chăm chú, đôi khi thậm chí còn sẽ lộ ra nụ cười vô thức.Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Gia Duệ, chú Hà cười đến càng vui vẻ hơn, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra."Chú Hà," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng đặt đồ ở một bên, gọi một tiếng, "Cháu ôm nhé.""Ài, được," Chú Hà cẩn thận đặt Cố Gia Duệ vào trong ngực Dư Bảo Nguyên, "Có thể nhìn ra nhóc con này rất hoạt bát, hây a, đáng yêu quá đi......"Dư Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt trắng nõn và dung nhan hoạt bát đáng yêu của con trai mình, trong lòng nhất thời ấm áp, "Duệ Duệ, con xem chú Hà đối với con thật tốt."Chú Hà khoát tay, "Đối với tiểu thiếu gia, cũng không thể nói chú là chú nữa, chú có thể làm ông rồi, ha ha ha."Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, động tác nhanh nhẹn thay tã cho Cố Gia Duệ, lúc gần như pha sữa bột xong thì đút sữa, dỗ cho nhóc con ngủ.Cậu không làm phiền chú Hà, tự mình từ trong tủ lạnh lùa ít thức ăn tùy tiện xào thập cẩm, lấp bụng là được.Ăn cơm xong, cậu đứng trước cửa sổ sát đất lớn, nhìn cảnh phồn hoa bên dưới người tới người lui.Luôn có đau khổ, người sống luôn không thể thuận buồm xuôi gió, Dư Bảo Nguyên trong lòng an ủi mình như vậy, cho dù ông trời cho nhiều đau khổ hơn nữa, cậu cũng phải cứng rắn chống đỡ qua, huống chi, chuyện về mắt trước mắt mà nhìn cũng không quá nghiêm trọng.Cậu hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, tắt hết đèn đi.Đây chính là cảm thụ của không nhìn thấy.Cậu ở trong bóng tối chui lên giường, đắp chăn, ép mình rơi vào giấc ngủ sâu.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)Lúc Cố Phong về, đã hơi muộn.Chú Hà sắp xếp đầu bếp chuẩn bị xong cơm tối, nhìn thiếu gia nhà mình ăn mới yên tâm đi làm việc khác. Cố Phong nhìn cửa phòng ngủ Dư Bảo Nguyên đóng chặt, hỏi chú Hà mới biết người hôm nay về rất sớm, hắn yên tâm không ít.Ngoài yên tâm, lại có chút nghi ngờ.Dư Bảo Nguyên khoảng thời gian này hẳn là bận chuyện quán trà sữa, tính tình cậu không phải thích lười biếng, sao lại về sớm?Hắn còn chưa hiểu chuyện gì, trong phòng sơ sinh liền truyền đến tiếng khóc của Cố Gia Duệ.Cố Phong ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên đã đến giờ đút sữa!Nhãi con, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức!Cố Phong vội vàng đến phòng sơ sinh ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng dỗ để nhóc đừng khóc, đừng làm ồn ba nhóc ngủ, vừa dỗ vừa đi đến phòng khách, trước tiên đặt Cố Gia Duệ trên sofa mềm, hắn đến phòng bếp bắt đầu pha sữa cho Cố Gia Duệ.Trước kia hắn chưa từng vào bếp, càng không làm mấy việc lặt vặt chăm sóc người khác, nhưng hiện tại...... đã thuận tay rất nhiều.Đợi đến lúc pha xong sữa bột, cầm lấy bình sữa đi ra ngoài, Cố Phong liền sửng sốt một chút.Cố Gia Duệ khoảng thời gian này càng ngày càng thể hiện ra tính cách hoạt bát hiếu động. Nhóc mặc dù vẫn chưa biết bò, càng không biết đi, nhưng đôi tay nhỏ bé kia thì rất không an phận. Thấy cái gì nắm cái đó, mấy cái cà vạt của Cố Phong, cổ áo của Dư Bảo Nguyên, khuyên tai xinh đẹp mà Anna cố ý mua...... tất cả đều không thể tránh được một kiếp.Hiện tại, nhóc con có lẽ là nhìn thấy thứ gì đó trên bàn, liền thò tay nhỏ ra cố sức nắm lấy.Cố Phong thấy như vậy có hơi nguy hiểm, vội vàng đặt bình sữa xuống tiến lên: "Tiểu tổ tông, không nghịch nữa, còn bướng nữa, cha sẽ đánh con, nào, uống sữa."Cố Phong nhét vú cao su vào trong miệng Cố Gia Duệ, ánh mắt vừa chuyển, lại nhìn thấy chỗ Cố Gia Duệ vừa thò tay muốn nắm.Chỗ đó đặt một cái cốc và một tờ giấy.Cố Gia Duệ ực ực m*t sữa, Cố Phong buồn chán cầm lấy xấp giấy kia đặt trước mặt nhìn, cả người giống như bị sét đánh ngây ngẩn cả người."Đơn báo cáo kiểm tra?"Còn viết tên của Dư Bảo Nguyên?Hắn cấp tốc lật từng tờ, tốc độ đọc của hắn cực nhanh, trong lòng lại càng ngày càng khiếp sợ.Là báo cáo kiểm tra Dư Bảo Nguyên hôm nay đi bệnh viện!Đầu Dư Bảo Nguyên có máu bầm, mắt xảy ra vấn đề......Nhưng hắn vậy mà hiện tại mới biết!

Edit + Beta: Vịt

Mặc dù lời bác sĩ nói rất khiến người ta an tâm, nhưng dù sao không phải chuyện nhỏ, Dư Bảo Nguyên vẫn tâm thần không yên về nhà.

Về đến nhà, chú Hà đã ôm Cố Gia Duệ đang dỗ dành. Một người già lớn tuổi, học tiếng động vật dỗ trẻ con, chú Hà bảo đao chưa già. Một vài tiếng mèo kêu chó sủa hổ hú, từng câu tiếng chim tiếng bò tiếng heo, khiến nhóc con Cố Gia Duệ không chớp mắt nhìn chăm chú, đôi khi thậm chí còn sẽ lộ ra nụ cười vô thức.

Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Gia Duệ, chú Hà cười đến càng vui vẻ hơn, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.

"Chú Hà," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng đặt đồ ở một bên, gọi một tiếng, "Cháu ôm nhé."

"Ài, được," Chú Hà cẩn thận đặt Cố Gia Duệ vào trong ngực Dư Bảo Nguyên, "Có thể nhìn ra nhóc con này rất hoạt bát, hây a, đáng yêu quá đi......"

Dư Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt trắng nõn và dung nhan hoạt bát đáng yêu của con trai mình, trong lòng nhất thời ấm áp, "Duệ Duệ, con xem chú Hà đối với con thật tốt."

Chú Hà khoát tay, "Đối với tiểu thiếu gia, cũng không thể nói chú là chú nữa, chú có thể làm ông rồi, ha ha ha."

Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, động tác nhanh nhẹn thay tã cho Cố Gia Duệ, lúc gần như pha sữa bột xong thì đút sữa, dỗ cho nhóc con ngủ.

Cậu không làm phiền chú Hà, tự mình từ trong tủ lạnh lùa ít thức ăn tùy tiện xào thập cẩm, lấp bụng là được.

Ăn cơm xong, cậu đứng trước cửa sổ sát đất lớn, nhìn cảnh phồn hoa bên dưới người tới người lui.

Luôn có đau khổ, người sống luôn không thể thuận buồm xuôi gió, Dư Bảo Nguyên trong lòng an ủi mình như vậy, cho dù ông trời cho nhiều đau khổ hơn nữa, cậu cũng phải cứng rắn chống đỡ qua, huống chi, chuyện về mắt trước mắt mà nhìn cũng không quá nghiêm trọng.

Cậu hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, tắt hết đèn đi.

Đây chính là cảm thụ của không nhìn thấy.

Cậu ở trong bóng tối chui lên giường, đắp chăn, ép mình rơi vào giấc ngủ sâu.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Lúc Cố Phong về, đã hơi muộn.

Chú Hà sắp xếp đầu bếp chuẩn bị xong cơm tối, nhìn thiếu gia nhà mình ăn mới yên tâm đi làm việc khác. Cố Phong nhìn cửa phòng ngủ Dư Bảo Nguyên đóng chặt, hỏi chú Hà mới biết người hôm nay về rất sớm, hắn yên tâm không ít.

Ngoài yên tâm, lại có chút nghi ngờ.

Dư Bảo Nguyên khoảng thời gian này hẳn là bận chuyện quán trà sữa, tính tình cậu không phải thích lười biếng, sao lại về sớm?

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì, trong phòng sơ sinh liền truyền đến tiếng khóc của Cố Gia Duệ.

Cố Phong ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên đã đến giờ đút sữa!

Nhãi con, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức!

Cố Phong vội vàng đến phòng sơ sinh ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng dỗ để nhóc đừng khóc, đừng làm ồn ba nhóc ngủ, vừa dỗ vừa đi đến phòng khách, trước tiên đặt Cố Gia Duệ trên sofa mềm, hắn đến phòng bếp bắt đầu pha sữa cho Cố Gia Duệ.

Trước kia hắn chưa từng vào bếp, càng không làm mấy việc lặt vặt chăm sóc người khác, nhưng hiện tại...... đã thuận tay rất nhiều.

Đợi đến lúc pha xong sữa bột, cầm lấy bình sữa đi ra ngoài, Cố Phong liền sửng sốt một chút.

Cố Gia Duệ khoảng thời gian này càng ngày càng thể hiện ra tính cách hoạt bát hiếu động. Nhóc mặc dù vẫn chưa biết bò, càng không biết đi, nhưng đôi tay nhỏ bé kia thì rất không an phận. Thấy cái gì nắm cái đó, mấy cái cà vạt của Cố Phong, cổ áo của Dư Bảo Nguyên, khuyên tai xinh đẹp mà Anna cố ý mua...... tất cả đều không thể tránh được một kiếp.

Hiện tại, nhóc con có lẽ là nhìn thấy thứ gì đó trên bàn, liền thò tay nhỏ ra cố sức nắm lấy.

Cố Phong thấy như vậy có hơi nguy hiểm, vội vàng đặt bình sữa xuống tiến lên: "Tiểu tổ tông, không nghịch nữa, còn bướng nữa, cha sẽ đánh con, nào, uống sữa."

Cố Phong nhét vú cao su vào trong miệng Cố Gia Duệ, ánh mắt vừa chuyển, lại nhìn thấy chỗ Cố Gia Duệ vừa thò tay muốn nắm.

Chỗ đó đặt một cái cốc và một tờ giấy.

Cố Gia Duệ ực ực m*t sữa, Cố Phong buồn chán cầm lấy xấp giấy kia đặt trước mặt nhìn, cả người giống như bị sét đánh ngây ngẩn cả người.

"Đơn báo cáo kiểm tra?"

Còn viết tên của Dư Bảo Nguyên?

Hắn cấp tốc lật từng tờ, tốc độ đọc của hắn cực nhanh, trong lòng lại càng ngày càng khiếp sợ.

Là báo cáo kiểm tra Dư Bảo Nguyên hôm nay đi bệnh viện!

Đầu Dư Bảo Nguyên có máu bầm, mắt xảy ra vấn đề......

Nhưng hắn vậy mà hiện tại mới biết!

Ta Sinh Con Cho Tổng TàiTác giả: Quất Miêu Ca CaTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện SủngEdit + Beta: Vịt "Dư tiên sinh, cậu mang thai rồi." Bác sĩ mặt mũi lạnh lùng đẩy đẩy mắt kính viền vàng, nói như vậy. Dư Bảo Nguyên không nhịn được xì một tiếng bật cười, "Bác sĩ, tôi, giới tính nam." "Vậy được rồi," Bác sĩ đầy mặt bất đắc dĩ, "Dư tiên sinh giới tính nam, cậu mang thai rồi." Dư Bảo Nguyên chớp mắt 2 cái, "Bác sĩ, ngài đang trêu tôi?" Bác sĩ nhìn chăm chú Dư Bảo Nguyên hồi lâu, thở dài, cạch cạch ấn chuột lấy ra một phần hình ảnh, "Đây là ảnh siêu âm của cậu, cái bóng nho nhỏ này chính là thai nhi còn chưa thành hình." Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi cảm thấy là một cái nhọt." "Không, đây là một đứa trẻ." Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, "Tôi cảm thấy ngài nhầm rồi, đây nhất định là nhọt." Bác sĩ tức tới cắn răng, "Tôi đem đồ vật phía dưới của tôi cả đời cũng không cứng nổi ra thề, đó là đứa nhỏ." "Không thể nào," Dư Bảo Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, "Thứ giống như nhân bánh bao này, sao có thể là trẻ con?" "… Edit + Beta: VịtMặc dù lời bác sĩ nói rất khiến người ta an tâm, nhưng dù sao không phải chuyện nhỏ, Dư Bảo Nguyên vẫn tâm thần không yên về nhà.Về đến nhà, chú Hà đã ôm Cố Gia Duệ đang dỗ dành. Một người già lớn tuổi, học tiếng động vật dỗ trẻ con, chú Hà bảo đao chưa già. Một vài tiếng mèo kêu chó sủa hổ hú, từng câu tiếng chim tiếng bò tiếng heo, khiến nhóc con Cố Gia Duệ không chớp mắt nhìn chăm chú, đôi khi thậm chí còn sẽ lộ ra nụ cười vô thức.Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Gia Duệ, chú Hà cười đến càng vui vẻ hơn, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra."Chú Hà," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng đặt đồ ở một bên, gọi một tiếng, "Cháu ôm nhé.""Ài, được," Chú Hà cẩn thận đặt Cố Gia Duệ vào trong ngực Dư Bảo Nguyên, "Có thể nhìn ra nhóc con này rất hoạt bát, hây a, đáng yêu quá đi......"Dư Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt trắng nõn và dung nhan hoạt bát đáng yêu của con trai mình, trong lòng nhất thời ấm áp, "Duệ Duệ, con xem chú Hà đối với con thật tốt."Chú Hà khoát tay, "Đối với tiểu thiếu gia, cũng không thể nói chú là chú nữa, chú có thể làm ông rồi, ha ha ha."Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, động tác nhanh nhẹn thay tã cho Cố Gia Duệ, lúc gần như pha sữa bột xong thì đút sữa, dỗ cho nhóc con ngủ.Cậu không làm phiền chú Hà, tự mình từ trong tủ lạnh lùa ít thức ăn tùy tiện xào thập cẩm, lấp bụng là được.Ăn cơm xong, cậu đứng trước cửa sổ sát đất lớn, nhìn cảnh phồn hoa bên dưới người tới người lui.Luôn có đau khổ, người sống luôn không thể thuận buồm xuôi gió, Dư Bảo Nguyên trong lòng an ủi mình như vậy, cho dù ông trời cho nhiều đau khổ hơn nữa, cậu cũng phải cứng rắn chống đỡ qua, huống chi, chuyện về mắt trước mắt mà nhìn cũng không quá nghiêm trọng.Cậu hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, tắt hết đèn đi.Đây chính là cảm thụ của không nhìn thấy.Cậu ở trong bóng tối chui lên giường, đắp chăn, ép mình rơi vào giấc ngủ sâu.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)Lúc Cố Phong về, đã hơi muộn.Chú Hà sắp xếp đầu bếp chuẩn bị xong cơm tối, nhìn thiếu gia nhà mình ăn mới yên tâm đi làm việc khác. Cố Phong nhìn cửa phòng ngủ Dư Bảo Nguyên đóng chặt, hỏi chú Hà mới biết người hôm nay về rất sớm, hắn yên tâm không ít.Ngoài yên tâm, lại có chút nghi ngờ.Dư Bảo Nguyên khoảng thời gian này hẳn là bận chuyện quán trà sữa, tính tình cậu không phải thích lười biếng, sao lại về sớm?Hắn còn chưa hiểu chuyện gì, trong phòng sơ sinh liền truyền đến tiếng khóc của Cố Gia Duệ.Cố Phong ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên đã đến giờ đút sữa!Nhãi con, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức!Cố Phong vội vàng đến phòng sơ sinh ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng dỗ để nhóc đừng khóc, đừng làm ồn ba nhóc ngủ, vừa dỗ vừa đi đến phòng khách, trước tiên đặt Cố Gia Duệ trên sofa mềm, hắn đến phòng bếp bắt đầu pha sữa cho Cố Gia Duệ.Trước kia hắn chưa từng vào bếp, càng không làm mấy việc lặt vặt chăm sóc người khác, nhưng hiện tại...... đã thuận tay rất nhiều.Đợi đến lúc pha xong sữa bột, cầm lấy bình sữa đi ra ngoài, Cố Phong liền sửng sốt một chút.Cố Gia Duệ khoảng thời gian này càng ngày càng thể hiện ra tính cách hoạt bát hiếu động. Nhóc mặc dù vẫn chưa biết bò, càng không biết đi, nhưng đôi tay nhỏ bé kia thì rất không an phận. Thấy cái gì nắm cái đó, mấy cái cà vạt của Cố Phong, cổ áo của Dư Bảo Nguyên, khuyên tai xinh đẹp mà Anna cố ý mua...... tất cả đều không thể tránh được một kiếp.Hiện tại, nhóc con có lẽ là nhìn thấy thứ gì đó trên bàn, liền thò tay nhỏ ra cố sức nắm lấy.Cố Phong thấy như vậy có hơi nguy hiểm, vội vàng đặt bình sữa xuống tiến lên: "Tiểu tổ tông, không nghịch nữa, còn bướng nữa, cha sẽ đánh con, nào, uống sữa."Cố Phong nhét vú cao su vào trong miệng Cố Gia Duệ, ánh mắt vừa chuyển, lại nhìn thấy chỗ Cố Gia Duệ vừa thò tay muốn nắm.Chỗ đó đặt một cái cốc và một tờ giấy.Cố Gia Duệ ực ực m*t sữa, Cố Phong buồn chán cầm lấy xấp giấy kia đặt trước mặt nhìn, cả người giống như bị sét đánh ngây ngẩn cả người."Đơn báo cáo kiểm tra?"Còn viết tên của Dư Bảo Nguyên?Hắn cấp tốc lật từng tờ, tốc độ đọc của hắn cực nhanh, trong lòng lại càng ngày càng khiếp sợ.Là báo cáo kiểm tra Dư Bảo Nguyên hôm nay đi bệnh viện!Đầu Dư Bảo Nguyên có máu bầm, mắt xảy ra vấn đề......Nhưng hắn vậy mà hiện tại mới biết!

Chương 183: Hắn đã biết chuyện này