Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 604: “Nên kết thúc rồi!”

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Cây gậy trong tay Cao Thạch hệt như con rắn độc tiến quân thần tốc về phía Lăng Hiên.  Lâm Mộc thấy vậy vội tấn công Cao Thạch.  Choang choang!  AdvertisementVũ khí hai bên không ngừng va chạm.  Dù Cao Thạch áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, độ thành thạo trong việc sử dụng vũ khí cùng kinh nghiệm thực chiến của anh ta vẫn chiếm ưu thế hơn.  Còn hai người Lâm Mộc đều dùng đao không mấy thành thạo.  Cho nên dù một chọi hai, Cao Thạch vẫn đủ sức đối phó.   Anh ta chọn đối tượng để tấn công là Lăng Hiên, phần tinh lực còn lại dành để phòng thủ đòn công kích của Lâm Mộc.  Xoẹt!  Sau khi giao đấu một thời gian, cây gậy trong tay Cao Thạch biến chiêu quét về phía chân Lăng Hiên.  Lăng Hiên không ứng phó kịp, cả người ngã ngửa về sau rồi nện mạnh xuống sàn võ đài.  “Ngã xuống sàn coi như thất bại! Xuống đài đi!” Cao Thạch cười nói.  “Đáng chết!” Lăng Hiên tức giận nện tay vào võ đài. Ở môn phái nhà mình, anh ta là thiên chi kiêu tử, nào phải nuốt cơn tức bị đánh bại hai lần như hôm nay!  Cao Thạch nhìn Lâm Mộc cười nói: “Hai con gà mờ chỉ còn một con, để xem con gà mờ bé nhỏ này ứng phó thế nào?”   Dứt lời, Cao Thạch lập tức vung vẩy cây gậy dài trong tay, khí thế của anh ta cực ác liệt liên tục vung gậy tấn công, anh ta muốn khô máu với Lâm Mộc.  Lăng Hiên đã rớt xuống võ đài, anh ta lo lắng nhìn Lâm Mộc đang chiến đấu.  Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Cao Thạch rất lão luyện, trước đó Lăng Hiên cho rằng trong tình huống cả hai bên đều cùng cảnh giới, anh và Lâm Mộc lấy hai đấu một thì có thể xác suất chiến thắng sẽ lớn hơn?  Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Lâm Mộc, như vậy làm sao có thể đánh thắng được Cao Thạch chứ?  Trên võ đài.  Vù vù!  Cây gậy dài trong tay Cao Thạch tạo ra những tiếng xé gió cực kì chói tai, dồn dập hướng về phía Lâm Mộc.  “Nên kết thúc rồi!”  Ánh mắt Lâm Mộc híp lại, Chí Tôn Tích sau lưng nhanh chóng được kích hoạt, một năng lượng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể anh.  Mục đích Lâm Mộc mặc áo giáp không phải để phòng vệ, nguyên nhân anh làm như vậy là để che giấu sự chuyển động của Chí Tôn Tích trên lưng mình.  Trước đây khi còn ở thành phố, cơ hội để anh gặp được người có hiểu biết về Chí Tôn Tích hầu như không có nhưng bây giờ, anh đang ở trụ sở chính của Liên minh Tu Hành Giả, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn. 

Cây gậy trong tay Cao Thạch hệt như con rắn độc tiến quân thần tốc về phía Lăng Hiên.  

Lâm Mộc thấy vậy vội tấn công Cao Thạch.  

Choang choang!  

Advertisement

Vũ khí hai bên không ngừng va chạm.  

Dù Cao Thạch áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, độ thành thạo trong việc sử dụng vũ khí cùng kinh nghiệm thực chiến của anh ta vẫn chiếm ưu thế hơn.  

Còn hai người Lâm Mộc đều dùng đao không mấy thành thạo.  

Cho nên dù một chọi hai, Cao Thạch vẫn đủ sức đối phó.   

Anh ta chọn đối tượng để tấn công là Lăng Hiên, phần tinh lực còn lại dành để phòng thủ đòn công kích của Lâm Mộc.  

Xoẹt!  

Sau khi giao đấu một thời gian, cây gậy trong tay Cao Thạch biến chiêu quét về phía chân Lăng Hiên.  

Lăng Hiên không ứng phó kịp, cả người ngã ngửa về sau rồi nện mạnh xuống sàn võ đài.  

“Ngã xuống sàn coi như thất bại! Xuống đài đi!” Cao Thạch cười nói.  

“Đáng chết!” Lăng Hiên tức giận nện tay vào võ đài. Ở môn phái nhà mình, anh ta là thiên chi kiêu tử, nào phải nuốt cơn tức bị đánh bại hai lần như hôm nay!  

Cao Thạch nhìn Lâm Mộc cười nói: “Hai con gà mờ chỉ còn một con, để xem con gà mờ bé nhỏ này ứng phó thế nào?”   

Dứt lời, Cao Thạch lập tức vung vẩy cây gậy dài trong tay, khí thế của anh ta cực ác liệt liên tục vung gậy tấn công, anh ta muốn khô máu với Lâm Mộc.  

Lăng Hiên đã rớt xuống võ đài, anh ta lo lắng nhìn Lâm Mộc đang chiến đấu.  

Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Cao Thạch rất lão luyện, trước đó Lăng Hiên cho rằng trong tình huống cả hai bên đều cùng cảnh giới, anh và Lâm Mộc lấy hai đấu một thì có thể xác suất chiến thắng sẽ lớn hơn?  

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Lâm Mộc, như vậy làm sao có thể đánh thắng được Cao Thạch chứ?  

Trên võ đài.  

Vù vù!  

Cây gậy dài trong tay Cao Thạch tạo ra những tiếng xé gió cực kì chói tai, dồn dập hướng về phía Lâm Mộc.  

“Nên kết thúc rồi!”  

Ánh mắt Lâm Mộc híp lại, Chí Tôn Tích sau lưng nhanh chóng được kích hoạt, một năng lượng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể anh.  

Mục đích Lâm Mộc mặc áo giáp không phải để phòng vệ, nguyên nhân anh làm như vậy là để che giấu sự chuyển động của Chí Tôn Tích trên lưng mình.  

Trước đây khi còn ở thành phố, cơ hội để anh gặp được người có hiểu biết về Chí Tôn Tích hầu như không có nhưng bây giờ, anh đang ở trụ sở chính của Liên minh Tu Hành Giả, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn. 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Cây gậy trong tay Cao Thạch hệt như con rắn độc tiến quân thần tốc về phía Lăng Hiên.  Lâm Mộc thấy vậy vội tấn công Cao Thạch.  Choang choang!  AdvertisementVũ khí hai bên không ngừng va chạm.  Dù Cao Thạch áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, độ thành thạo trong việc sử dụng vũ khí cùng kinh nghiệm thực chiến của anh ta vẫn chiếm ưu thế hơn.  Còn hai người Lâm Mộc đều dùng đao không mấy thành thạo.  Cho nên dù một chọi hai, Cao Thạch vẫn đủ sức đối phó.   Anh ta chọn đối tượng để tấn công là Lăng Hiên, phần tinh lực còn lại dành để phòng thủ đòn công kích của Lâm Mộc.  Xoẹt!  Sau khi giao đấu một thời gian, cây gậy trong tay Cao Thạch biến chiêu quét về phía chân Lăng Hiên.  Lăng Hiên không ứng phó kịp, cả người ngã ngửa về sau rồi nện mạnh xuống sàn võ đài.  “Ngã xuống sàn coi như thất bại! Xuống đài đi!” Cao Thạch cười nói.  “Đáng chết!” Lăng Hiên tức giận nện tay vào võ đài. Ở môn phái nhà mình, anh ta là thiên chi kiêu tử, nào phải nuốt cơn tức bị đánh bại hai lần như hôm nay!  Cao Thạch nhìn Lâm Mộc cười nói: “Hai con gà mờ chỉ còn một con, để xem con gà mờ bé nhỏ này ứng phó thế nào?”   Dứt lời, Cao Thạch lập tức vung vẩy cây gậy dài trong tay, khí thế của anh ta cực ác liệt liên tục vung gậy tấn công, anh ta muốn khô máu với Lâm Mộc.  Lăng Hiên đã rớt xuống võ đài, anh ta lo lắng nhìn Lâm Mộc đang chiến đấu.  Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Cao Thạch rất lão luyện, trước đó Lăng Hiên cho rằng trong tình huống cả hai bên đều cùng cảnh giới, anh và Lâm Mộc lấy hai đấu một thì có thể xác suất chiến thắng sẽ lớn hơn?  Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Lâm Mộc, như vậy làm sao có thể đánh thắng được Cao Thạch chứ?  Trên võ đài.  Vù vù!  Cây gậy dài trong tay Cao Thạch tạo ra những tiếng xé gió cực kì chói tai, dồn dập hướng về phía Lâm Mộc.  “Nên kết thúc rồi!”  Ánh mắt Lâm Mộc híp lại, Chí Tôn Tích sau lưng nhanh chóng được kích hoạt, một năng lượng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể anh.  Mục đích Lâm Mộc mặc áo giáp không phải để phòng vệ, nguyên nhân anh làm như vậy là để che giấu sự chuyển động của Chí Tôn Tích trên lưng mình.  Trước đây khi còn ở thành phố, cơ hội để anh gặp được người có hiểu biết về Chí Tôn Tích hầu như không có nhưng bây giờ, anh đang ở trụ sở chính của Liên minh Tu Hành Giả, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn. 

Chương 604: “Nên kết thúc rồi!”