Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 607: Đám đông tụ lại, bàn tán không dứt
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuộc so tài như thế vốn không công bằng. Ánh mắt thanh tra Lỗ lạnh lẽo: “Hừ, cậu nghĩ nếu tôi áp chế cảnh giới ngang với cậu thì cậu có thể thắng được tôi sao? Nói cho cậu biết, tôi đã từng kinh qua rất nhiều cuộc chiến, sử dụng vũ khí cực kỳ thông thạo cho nên một người mới như cậu chưa đủ trình để so với tôi đâu!” “Nói những lời nhảm nhí này để làm gì? Tóm lại là anh có chấp nhận lời khiêu chiến không?” – Lâm Mộc đứng trên võ đài nói. AdvertisementCao Thạch vội vàng nhắc nhở: “Anh Lỗ, cẩn thận vẫn hơn, tôi cảm thấy Lâm Mộc nhất định đang bẫy anh!” Cao Thạch vừa bị Lâm Mộc đánh bại, chính anh ta đã chứng kiến sức mạnh của Lâm Mộc đột nhiên tăng vọt một cách kỳ quái cho nên luôn cảm giác có gì đó bất ổn ở đây. “Một người mới gia nhập Liên minh, chỉ mới đạt được cảnh giới Linh Phách Cảnh sơ kỳ gần đây, cậu ta thì có thể bày được trò lừa gạt gì?” Sau đó, thanh tra Lỗ nhìn Lâm Mộc đang trên võ đài, lớn tiếng nói: “Nực cười thật, tại sao tôi lại không dám nhận chứ!” Đối mặt với lời khiêu chiến của Lâm Mộc, trong mắt của thanh tra Lỗ, hành động Lâm Mộc là đang muốn kiếm chuyện với anh ta! Trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu hôm nay thanh tra Lỗ không nhận lời khiêu chiến này thì mặt mũi của anh ta vứt cho chó ăn à? Cho nên lời khiêu khích này nhất định anh ta phải nhận! Dứt lời, thanh tra Lỗ lập tức nhảy lên võ đài. Những thành viên ở võ đài bên cạnh thấy bên này có vẻ xôn xao, nghe nói Lâm Mộc muốn khiêu chiến thanh tra Lỗ thì tò mò đến hóng hớt. “Thật à, người mới Lâm Mộc kia thật sự dám khiêu chiến thanh tra Lỗ sao? Lá gan anh ta thật lớn nha!” “Tên này thật sự không biết trời cao đất rộng gì cả, dù thanh tra Lỗ có áp chế cảnh giới bằng với Lâm Mộc thì vẫn dư sức nghiền chết anh ta!” “Dù thắng hay thua, hành động này của Lâm Mộc chắc chắn đã đắc tội đến thanh tra Lỗ, người mới lại dám đắc tội với thanh tra viên, đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực sao?” “Nhưng mà nghe nói sư huynh của anh ta là thanh tra Thẩm cho nên Lâm Mộc cũng chẳng cần sợ đắc tội thanh tra Lỗ.” Đám đông tụ lại, bàn tán không dứt. Lăng Hiên chứng kiến chuyện này, không nhịn được nuốt nước miếng nói: “Người anh em Lâm Mộc, anh đang đùa à? Anh thật sự muốn đấu với thanh tra Lỗ?” Anh ta thật sự toát mồ hôi lạnh thay cho Lâm Mộc. Trên võ đài. “Lâm Mộc, cậu mới tới trụ sở chính cho nên vẫn chưa biết thế nào là trời cao đất rộng nhỉ? Dám khiêu chiến cả tôi, được, tôi sẽ thay sư huynh cậu dạy dỗ cậu thật tốt!” – Thanh tra Lỗ lạnh lùng nói. “Thanh tra Lỗ, để trận đấu này thêm hấp dẫn tôi nghĩ chúng ta cần đặt thêm chút tiền cược đi.” – Lâm Mộc cười nói.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc so tài như thế vốn không công bằng.
Ánh mắt thanh tra Lỗ lạnh lẽo: “Hừ, cậu nghĩ nếu tôi áp chế cảnh giới ngang với cậu thì cậu có thể thắng được tôi sao? Nói cho cậu biết, tôi đã từng kinh qua rất nhiều cuộc chiến, sử dụng vũ khí cực kỳ thông thạo cho nên một người mới như cậu chưa đủ trình để so với tôi đâu!”
“Nói những lời nhảm nhí này để làm gì? Tóm lại là anh có chấp nhận lời khiêu chiến không?” – Lâm Mộc đứng trên võ đài nói.
Advertisement
Cao Thạch vội vàng nhắc nhở: “Anh Lỗ, cẩn thận vẫn hơn, tôi cảm thấy Lâm Mộc nhất định đang bẫy anh!”
Cao Thạch vừa bị Lâm Mộc đánh bại, chính anh ta đã chứng kiến sức mạnh của Lâm Mộc đột nhiên tăng vọt một cách kỳ quái cho nên luôn cảm giác có gì đó bất ổn ở đây.
“Một người mới gia nhập Liên minh, chỉ mới đạt được cảnh giới Linh Phách Cảnh sơ kỳ gần đây, cậu ta thì có thể bày được trò lừa gạt gì?”
Sau đó, thanh tra Lỗ nhìn Lâm Mộc đang trên võ đài, lớn tiếng nói: “Nực cười thật, tại sao tôi lại không dám nhận chứ!”
Đối mặt với lời khiêu chiến của Lâm Mộc, trong mắt của thanh tra Lỗ, hành động Lâm Mộc là đang muốn kiếm chuyện với anh ta!
Trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu hôm nay thanh tra Lỗ không nhận lời khiêu chiến này thì mặt mũi của anh ta vứt cho chó ăn à? Cho nên lời khiêu khích này nhất định anh ta phải nhận!
Dứt lời, thanh tra Lỗ lập tức nhảy lên võ đài.
Những thành viên ở võ đài bên cạnh thấy bên này có vẻ xôn xao, nghe nói Lâm Mộc muốn khiêu chiến thanh tra Lỗ thì tò mò đến hóng hớt.
“Thật à, người mới Lâm Mộc kia thật sự dám khiêu chiến thanh tra Lỗ sao? Lá gan anh ta thật lớn nha!”
“Tên này thật sự không biết trời cao đất rộng gì cả, dù thanh tra Lỗ có áp chế cảnh giới bằng với Lâm Mộc thì vẫn dư sức nghiền chết anh ta!”
“Dù thắng hay thua, hành động này của Lâm Mộc chắc chắn đã đắc tội đến thanh tra Lỗ, người mới lại dám đắc tội với thanh tra viên, đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực sao?”
“Nhưng mà nghe nói sư huynh của anh ta là thanh tra Thẩm cho nên Lâm Mộc cũng chẳng cần sợ đắc tội thanh tra Lỗ.”
Đám đông tụ lại, bàn tán không dứt.
Lăng Hiên chứng kiến chuyện này, không nhịn được nuốt nước miếng nói: “Người anh em Lâm Mộc, anh đang đùa à? Anh thật sự muốn đấu với thanh tra Lỗ?”
Anh ta thật sự toát mồ hôi lạnh thay cho Lâm Mộc.
Trên võ đài.
“Lâm Mộc, cậu mới tới trụ sở chính cho nên vẫn chưa biết thế nào là trời cao đất rộng nhỉ? Dám khiêu chiến cả tôi, được, tôi sẽ thay sư huynh cậu dạy dỗ cậu thật tốt!” – Thanh tra Lỗ lạnh lùng nói.
“Thanh tra Lỗ, để trận đấu này thêm hấp dẫn tôi nghĩ chúng ta cần đặt thêm chút tiền cược đi.” – Lâm Mộc cười nói.
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuộc so tài như thế vốn không công bằng. Ánh mắt thanh tra Lỗ lạnh lẽo: “Hừ, cậu nghĩ nếu tôi áp chế cảnh giới ngang với cậu thì cậu có thể thắng được tôi sao? Nói cho cậu biết, tôi đã từng kinh qua rất nhiều cuộc chiến, sử dụng vũ khí cực kỳ thông thạo cho nên một người mới như cậu chưa đủ trình để so với tôi đâu!” “Nói những lời nhảm nhí này để làm gì? Tóm lại là anh có chấp nhận lời khiêu chiến không?” – Lâm Mộc đứng trên võ đài nói. AdvertisementCao Thạch vội vàng nhắc nhở: “Anh Lỗ, cẩn thận vẫn hơn, tôi cảm thấy Lâm Mộc nhất định đang bẫy anh!” Cao Thạch vừa bị Lâm Mộc đánh bại, chính anh ta đã chứng kiến sức mạnh của Lâm Mộc đột nhiên tăng vọt một cách kỳ quái cho nên luôn cảm giác có gì đó bất ổn ở đây. “Một người mới gia nhập Liên minh, chỉ mới đạt được cảnh giới Linh Phách Cảnh sơ kỳ gần đây, cậu ta thì có thể bày được trò lừa gạt gì?” Sau đó, thanh tra Lỗ nhìn Lâm Mộc đang trên võ đài, lớn tiếng nói: “Nực cười thật, tại sao tôi lại không dám nhận chứ!” Đối mặt với lời khiêu chiến của Lâm Mộc, trong mắt của thanh tra Lỗ, hành động Lâm Mộc là đang muốn kiếm chuyện với anh ta! Trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu hôm nay thanh tra Lỗ không nhận lời khiêu chiến này thì mặt mũi của anh ta vứt cho chó ăn à? Cho nên lời khiêu khích này nhất định anh ta phải nhận! Dứt lời, thanh tra Lỗ lập tức nhảy lên võ đài. Những thành viên ở võ đài bên cạnh thấy bên này có vẻ xôn xao, nghe nói Lâm Mộc muốn khiêu chiến thanh tra Lỗ thì tò mò đến hóng hớt. “Thật à, người mới Lâm Mộc kia thật sự dám khiêu chiến thanh tra Lỗ sao? Lá gan anh ta thật lớn nha!” “Tên này thật sự không biết trời cao đất rộng gì cả, dù thanh tra Lỗ có áp chế cảnh giới bằng với Lâm Mộc thì vẫn dư sức nghiền chết anh ta!” “Dù thắng hay thua, hành động này của Lâm Mộc chắc chắn đã đắc tội đến thanh tra Lỗ, người mới lại dám đắc tội với thanh tra viên, đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực sao?” “Nhưng mà nghe nói sư huynh của anh ta là thanh tra Thẩm cho nên Lâm Mộc cũng chẳng cần sợ đắc tội thanh tra Lỗ.” Đám đông tụ lại, bàn tán không dứt. Lăng Hiên chứng kiến chuyện này, không nhịn được nuốt nước miếng nói: “Người anh em Lâm Mộc, anh đang đùa à? Anh thật sự muốn đấu với thanh tra Lỗ?” Anh ta thật sự toát mồ hôi lạnh thay cho Lâm Mộc. Trên võ đài. “Lâm Mộc, cậu mới tới trụ sở chính cho nên vẫn chưa biết thế nào là trời cao đất rộng nhỉ? Dám khiêu chiến cả tôi, được, tôi sẽ thay sư huynh cậu dạy dỗ cậu thật tốt!” – Thanh tra Lỗ lạnh lùng nói. “Thanh tra Lỗ, để trận đấu này thêm hấp dẫn tôi nghĩ chúng ta cần đặt thêm chút tiền cược đi.” – Lâm Mộc cười nói.