Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 618: Và rất khó để họ đi cùng một con đường

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Lâm Mộc nói: "Dù chúng ta không đi lần này, miễn là đại nạn chưa kết thúc, sau khi chúng ta được xét cấp bậc xong, vẫn sẽ có một số nhiệm vụ nguy hiểm, cuối cùng chúng ta cũng không tránh khỏi được nguy hiểm."  Lăng Hiên cười nói: "Ít một lần thì đỡ đi một lần, hơn nữa, loại trận chiến dọn dẹp thành phố này cực kỳ nguy hiểm, tôi nghe nói lần trước đã có một Thanh tra viên phải bỏ mạng, các người tu luyện khác cũng chết rất nhiều. Cho dù về sau có xét cấp bậc đi nữa thì cũng sẽ không có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như vậy."  Advertisement“Ừm, anh có lựa chọn của chính mình cũng là chuyện bình thường.” Lâm Mộc cười.  Lăng Hiên nghiêm mặt đi tới trước mặt Lâm Mộc: "Lâm Mộc, tôi tới đây là để thuyết phục anh, tôi thật sự coi anh như một người bạn, tôi không muốn anh mắc sai lầm, nếu như bây giờ anh đổi ý vẫn chưa muộn đâu."  "Tôi cũng có lựa chọn của chính mình., tôi không hối hận." Lâm Mộc vẫn không ngừng mỉm cười.  "Haiz, quên đi! Nếu như anh muốn đi, tôi đây có nói gì cũng vô ích, sau khi đi, hãy cẩn thận và cố gắng đừng đặt mình vào những tình huống quá nguy hiểm."  “Được rồi, cám ơn.” Lâm Mộc gật đầu đồng ý.  Lăng Hiên rời đi.  Lâm Mộc lẩm bẩm: “Lăng Hiên và mình cùng là người mới với nhau, nhưng đáng tiếc mình và anh ta quan điểm khác nhau, khó có thể trở thành mối quan hệ thân thiết.”  Lâm Mộc trong lòng biết rõ ràng là hai người có quan điểm khác nhau, và rất khó để họ đi cùng một con đường.  Hai người là bạn, chỉ sợ rằng sau này cũng sẽ chỉ là bạn mà thôi.  Ngày xuất phát đi dọn dẹp thành phố cũng đã đến.  Trừ những người thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt khác ở bên ngoài, chẳng hạn như ở bên trong thành phố để bảo vệ các thành viên trong các nơi tránh nạn tạm thời.  Tất cả các thành viên chính thức khác của liên minh đều tập hợp trên sân tập của liên minh.  Các thành viên đã ra ngoài để thực hiện một số nhiệm vụ thông thường cũng đã được thông báo trở lại vài ngày trước.  Trên toàn bộ sân tập có hơn một nghìn người tu luyện đã tụ tập lại.  Từ các thành viên cấp thấp cho đến cả Nghị Trưởng.  Dù muốn hay không, mọi người đều phải tham gia vào nhiệm vụ này.  Bình thường được liên minh bồi dưỡng, có được tài nguyên từ liên minh thì bây giờ là lúc để cống hiến lại.  Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc được thấy nhiều người tu luyện như vậy.  Các thành viên của tổng bộ Liên minh, ít nhất cũng là những người thuộc Linh Ý Cảnh.  Mục Nghị Trưởng bước tới phía trước và nói với mọi người:  "Mọi người, tôi là người cầm đầu của trận chiến này, ôi sẽ dẫn dắt mọi người ra chiến trường!"  "Có thể một số người sẽ mất mạng trong trận chiến dọn sạch thành phố này, nhưng sự hy sinh của chúng ta là vì để cung cấp một thành phố tránh nạn an toàn cho nhiều thường dân khác, là những người tu luyện, là thành viên của liên minh, đây là trách nhiệm và sứ mệnh của chúng ta!" 

Lâm Mộc nói: "Dù chúng ta không đi lần này, miễn là đại nạn chưa kết thúc, sau khi chúng ta được xét cấp bậc xong, vẫn sẽ có một số nhiệm vụ nguy hiểm, cuối cùng chúng ta cũng không tránh khỏi được nguy hiểm."  

Lăng Hiên cười nói: "Ít một lần thì đỡ đi một lần, hơn nữa, loại trận chiến dọn dẹp thành phố này cực kỳ nguy hiểm, tôi nghe nói lần trước đã có một Thanh tra viên phải bỏ mạng, các người tu luyện khác cũng chết rất nhiều. Cho dù về sau có xét cấp bậc đi nữa thì cũng sẽ không có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như vậy."  

Advertisement

“Ừm, anh có lựa chọn của chính mình cũng là chuyện bình thường.” Lâm Mộc cười.  

Lăng Hiên nghiêm mặt đi tới trước mặt Lâm Mộc: "Lâm Mộc, tôi tới đây là để thuyết phục anh, tôi thật sự coi anh như một người bạn, tôi không muốn anh mắc sai lầm, nếu như bây giờ anh đổi ý vẫn chưa muộn đâu."  

"Tôi cũng có lựa chọn của chính mình., tôi không hối hận." Lâm Mộc vẫn không ngừng mỉm cười.  

"Haiz, quên đi! Nếu như anh muốn đi, tôi đây có nói gì cũng vô ích, sau khi đi, hãy cẩn thận và cố gắng đừng đặt mình vào những tình huống quá nguy hiểm."  

“Được rồi, cám ơn.” Lâm Mộc gật đầu đồng ý.  

Lăng Hiên rời đi.  

Lâm Mộc lẩm bẩm: “Lăng Hiên và mình cùng là người mới với nhau, nhưng đáng tiếc mình và anh ta quan điểm khác nhau, khó có thể trở thành mối quan hệ thân thiết.”  

Lâm Mộc trong lòng biết rõ ràng là hai người có quan điểm khác nhau, và rất khó để họ đi cùng một con đường.  

Hai người là bạn, chỉ sợ rằng sau này cũng sẽ chỉ là bạn mà thôi.  

Ngày xuất phát đi dọn dẹp thành phố cũng đã đến.  

Trừ những người thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt khác ở bên ngoài, chẳng hạn như ở bên trong thành phố để bảo vệ các thành viên trong các nơi tránh nạn tạm thời.  

Tất cả các thành viên chính thức khác của liên minh đều tập hợp trên sân tập của liên minh.  

Các thành viên đã ra ngoài để thực hiện một số nhiệm vụ thông thường cũng đã được thông báo trở lại vài ngày trước.  

Trên toàn bộ sân tập có hơn một nghìn người tu luyện đã tụ tập lại.  

Từ các thành viên cấp thấp cho đến cả Nghị Trưởng.  

Dù muốn hay không, mọi người đều phải tham gia vào nhiệm vụ này.  

Bình thường được liên minh bồi dưỡng, có được tài nguyên từ liên minh thì bây giờ là lúc để cống hiến lại.  

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc được thấy nhiều người tu luyện như vậy.  

Các thành viên của tổng bộ Liên minh, ít nhất cũng là những người thuộc Linh Ý Cảnh.  

Mục Nghị Trưởng bước tới phía trước và nói với mọi người:  

"Mọi người, tôi là người cầm đầu của trận chiến này, ôi sẽ dẫn dắt mọi người ra chiến trường!"  

"Có thể một số người sẽ mất mạng trong trận chiến dọn sạch thành phố này, nhưng sự hy sinh của chúng ta là vì để cung cấp một thành phố tránh nạn an toàn cho nhiều thường dân khác, là những người tu luyện, là thành viên của liên minh, đây là trách nhiệm và sứ mệnh của chúng ta!" 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Lâm Mộc nói: "Dù chúng ta không đi lần này, miễn là đại nạn chưa kết thúc, sau khi chúng ta được xét cấp bậc xong, vẫn sẽ có một số nhiệm vụ nguy hiểm, cuối cùng chúng ta cũng không tránh khỏi được nguy hiểm."  Lăng Hiên cười nói: "Ít một lần thì đỡ đi một lần, hơn nữa, loại trận chiến dọn dẹp thành phố này cực kỳ nguy hiểm, tôi nghe nói lần trước đã có một Thanh tra viên phải bỏ mạng, các người tu luyện khác cũng chết rất nhiều. Cho dù về sau có xét cấp bậc đi nữa thì cũng sẽ không có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như vậy."  Advertisement“Ừm, anh có lựa chọn của chính mình cũng là chuyện bình thường.” Lâm Mộc cười.  Lăng Hiên nghiêm mặt đi tới trước mặt Lâm Mộc: "Lâm Mộc, tôi tới đây là để thuyết phục anh, tôi thật sự coi anh như một người bạn, tôi không muốn anh mắc sai lầm, nếu như bây giờ anh đổi ý vẫn chưa muộn đâu."  "Tôi cũng có lựa chọn của chính mình., tôi không hối hận." Lâm Mộc vẫn không ngừng mỉm cười.  "Haiz, quên đi! Nếu như anh muốn đi, tôi đây có nói gì cũng vô ích, sau khi đi, hãy cẩn thận và cố gắng đừng đặt mình vào những tình huống quá nguy hiểm."  “Được rồi, cám ơn.” Lâm Mộc gật đầu đồng ý.  Lăng Hiên rời đi.  Lâm Mộc lẩm bẩm: “Lăng Hiên và mình cùng là người mới với nhau, nhưng đáng tiếc mình và anh ta quan điểm khác nhau, khó có thể trở thành mối quan hệ thân thiết.”  Lâm Mộc trong lòng biết rõ ràng là hai người có quan điểm khác nhau, và rất khó để họ đi cùng một con đường.  Hai người là bạn, chỉ sợ rằng sau này cũng sẽ chỉ là bạn mà thôi.  Ngày xuất phát đi dọn dẹp thành phố cũng đã đến.  Trừ những người thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt khác ở bên ngoài, chẳng hạn như ở bên trong thành phố để bảo vệ các thành viên trong các nơi tránh nạn tạm thời.  Tất cả các thành viên chính thức khác của liên minh đều tập hợp trên sân tập của liên minh.  Các thành viên đã ra ngoài để thực hiện một số nhiệm vụ thông thường cũng đã được thông báo trở lại vài ngày trước.  Trên toàn bộ sân tập có hơn một nghìn người tu luyện đã tụ tập lại.  Từ các thành viên cấp thấp cho đến cả Nghị Trưởng.  Dù muốn hay không, mọi người đều phải tham gia vào nhiệm vụ này.  Bình thường được liên minh bồi dưỡng, có được tài nguyên từ liên minh thì bây giờ là lúc để cống hiến lại.  Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc được thấy nhiều người tu luyện như vậy.  Các thành viên của tổng bộ Liên minh, ít nhất cũng là những người thuộc Linh Ý Cảnh.  Mục Nghị Trưởng bước tới phía trước và nói với mọi người:  "Mọi người, tôi là người cầm đầu của trận chiến này, ôi sẽ dẫn dắt mọi người ra chiến trường!"  "Có thể một số người sẽ mất mạng trong trận chiến dọn sạch thành phố này, nhưng sự hy sinh của chúng ta là vì để cung cấp một thành phố tránh nạn an toàn cho nhiều thường dân khác, là những người tu luyện, là thành viên của liên minh, đây là trách nhiệm và sứ mệnh của chúng ta!" 

Chương 618: Và rất khó để họ đi cùng một con đường